Trời lờ mờ sáng, bên ngoài có tiếng bước chân, loáng thoáng vẫn có thể nghe được tiếng của một người đàn ông——
"Em ngủ thêm chút nữa đi, công ty có chút việc, anh đi sớm một chút."
Tiếp theo là tiếng mở cửa, tiếng bước chân người nọ đi đến phòng trẻ em bên cạnh.
Bé trai vốn đang kề sát lỗ tai ở cạnh cửa nhanh chóng trở về trên giường nhỏ, đắp chăn lên nhắm hai mắt lại.
Cửa bị mở ra.
Người đàn ông đi vào, cả người bé trai cứng ngắc, chỉ cảm thấy như một con quái vật khổng lồ đi vào, áp bức khiến người ta không thở nổi.
Người đàn ông cao lớn một mét chín mấy cúi người xuống, nhìn thấy chăn bé trai đắp không kín thì nhét chăn lại cho cậu.
Hằng ngày, người đàn ông đều có thói quen tạm biệt con trai trước khi đi làm.
"Con trai, ba đi kiếm tiền, ở nhà phải nghe lời mẹ đó, ba sẽ về nhà sớm thôi."
Thân thể của bé trai cứng ngắc, đợi một hồi lâu thì mới đợi được người đàn ông ra khỏi phòng ngủ, lúc này mới mở mắt ra, trong phòng âm u, không khí rạng sáng như là nước đυ.c, trong không khí vẫn còn sót lại cảm giác áp bức của người to con khi nãy.
Trong phòng khách lần này không có âm thanh, bé trai nhón chân mang tất lên, mở ra cửa phòng ngủ.
Bé trai xuyên qua phòng khách nhỏ rồi tiến vào thư phòng, bò lên trên cái ghế, mở máy vi tính trên bàn lên
Ngón tay bé xíu gõ trên bàn phím, gõ từng chữ một, trình duyệt rất nhanh đã ra được kết quả ——
"Tổng tài trẻ tuổi mới nhậm chức của tập đoàn Phi Dược xảy ra tai nạn giao thông rơi vào hôn mê, nghi là do uống rượu."
"Tập đoàn Phi Dược tổ chức buổi họp báo tin tức, tạm thời tập đoàn sẽ do Phó tổng tài toàn quyền đại diện."
Bé trai tức giận đến đến mức muốn ném luôn máy vi tính xuống đất, đúng là nói hưu nói vượn!
"Khang Khang —— "
Bên ngoài truyền đến một giọng nói, bé trai nhanh chóng tắt máy vi tính, làm dáng vẻ kẻ ngốc ngồi ở trên ghế.
Người phụ nữ tìm ở trong phòng trẻ em một hồi, không tìm được người thì rất nhanh sẽ đến phòng sách.
Đứa trẻ đứng ở nơi đó, mờ mịt nhìn bàn.
Người mẹ trẻ tuổi ngồi xổm xuống nhìn con của mình, sờ sờ trán của cậu: "Hôm nay Bảo Bảo có chỗ nào khó chịu sao?"
Trên người của người mẹ trẻ tuổi có loại ấm áp mang mùi vị ngọt ngào của bánh ngọt, đó là một mùi chỉ có người mẹ mới có được.
Trên mặt bé trai không có bất kỳ biểu lộ gì, tựa một khúc gỗ vậy, ngơ ngác mà ngồi.
Người mẹ trẻ tuổi giống như trước đây, không có được bất kỳ tiếng đáp lại nào, trong mắt lóe lên nghi ngờ.
Bé trai có chút vui mừng, coi như là thoát một kiếp, cậu cũng trải qua ngày hôm qua như thế, ăn điểm tâm rồi được người mẹ trẻ tuổi đưa đến cơ sở giáo dục.
Ở giữa lớp học của họ và khu vực chờ phụ huynh bên ngoài có một tấm kính lớn.
Bé trai ngồi yên, yên tĩnh nhìn chằm chằm món đồ chơi trước mặt, bên cạnh là một thằng bé mập mạp đang cắn món đồ chơi xe hơi nhỏ đến chảy cả nước bọt.
Giáo viên làm bộ làm tịch bắt lấy cổ họng, một lần lại một lần lặp lại cùng một câu nói: " Bảo Bảo, con xem đây là cái gì nè?"
Cuộc sống như vậy, tại sao cậu không chết ở trong tai nạn giao thông luôn đi chứ?
Tổng tài của Phi Dược thật sự sắp bị tự kỷ đến nơi rồi, trước một khắc đó cậu đang cùng anh em gái đẹp vây quanh chúc mừng sinh nhật hai mươi bốn tuổi, trước mặt chính là bánh sinh nhật bốn tầng, sau một khắc tỉnh lại thì bỗng nhiên phát hiện mình ngồi trên ghế trẻ em, trước mặt có một bánh gato nho nhỏ, cắm bốn ngọn nến, hai người bên cạnh đang hát bài hát sinh nhật.
"Bạn nhỏ Khang Khang, con xem —— "
Giáo viên đi tới bên cạnh bạn nhỏ, cắt ngang hồi ức trong đầu của cậu.
Khang tổng nhắm mắt lại, cậu luôn nghĩ cách để có thể về trong thân thể của mình.
Hạ Sanh nhìn con trai trong phòng học, con trai ngồi ở trong góc, hai mắt nhìn món đồ chơi trước mặt, ngồi đó đã hơn một giờ, không trả lời lại bất cứ câu nào của giáo viên, hoàn toàn chìm đắm ở bên trong thế giới của chính mình.
Trước đây nó không nói lời nào, nhưng ít nhiều gì cũng có chút tương tác với xung quanh, hiện tại nó hoàn toàn không có chuyển động tương tác gì cả.
"Tình huống của bé có thể không chỉ là chứng im lặng(1), phía chúng tôi càng thêm nghiêng về khả năng bé có chứng tự kỷ, kiến nghị hai người đến bệnh viện làm kiểm tra một chuyến xem sao."
(1) tiếng Anh: Selective mutism ) là một dạng rối loạn lo âu xã hội, trong đó người bệnh có khả năng nói bình thường nhưng không thể nói trong một số trường hợp nhất định.
" Ngày mai tôi với ba bé sẽ dẫn bé đến bệnh viện."
Nửa đêm, bé trai mở cửa phòng khách rón ra rón rén đi ra ngoài, kết quả, mới vừa đi tới phòng khách thì đã phát hiện bóng đen người đàn ông cao to phía trước, cũng đang rón ra rón rén y như vậy.
Bé trai sửng sốt một chút, muộn như vậy còn lén lén lút lút ra ngoài ue? Có thể là chuyện gì nhỉ?
"Được rồi được rồi, tôi lập tức tới đây."
Lúc bé trai đi ra, người đàn ông chạy xuống dưới lầu, trong tay đang cầm di động nói chuyện.
"Cô đừng lo lắng, trong vòng mười lăm phút tôi nhất định có thể đến, cô nhanh thu dọn đồ đạc đi."
Trên mặt béo ị của bé trai xuất hiện biểu cảm không phù hợp với khuôn mặt của nó, ngay cả đứa bé mập mạp cũng khinh thường.
Bạn gái của cậu lại còn nói thích nhất loại người đàn ông lo cho gia đình này.
Đây chính là người đàn ông lo cho gia đình? Cũng may đuổi việc anh ta rồi, nếu không ở lại công ty khẳng định cũng sẽ gieo họa mà thôi.
Tuy rằng linh hồn bên trong bé trai chân đạp mấy con thuyền, nhưng cũng muốn làm chỗ dựa cho tất cả phụ nữ đẹp.
Mấy cô bạn gái của cậu đều quen biết nhau, bình thường còn hẹn nhau đi dạo phố, cũng không nói ai lừa dối ai.
Sau khi bé trai xem thường, cũng không có làm gì, chuyện của vợ chồng nhà này lại không phải là người nào của cậu.
Hiện tại bé trai chỉ muốn tìm được chú hai và quản gia, nghĩ biện pháp trở lại cuộc sống vốn có của mình.
Người đàn ông chạy rất nhanh, khi bé trai kéo chân ngắn xuống lầu thì đã không nhìn thấy bóng dáng của đối phương đâu nữa.
Tiểu khu hơn một giờ rạng sáng chỉ có đèn đường và cây cối cao cao canh gác lẫn nhau, rất xa, truyền đến vài tiếng chó sủa, trước mặt có hai con đường.
Bé trai cũng chính là Khang tổng, cậu mang dép lông bù xù của trẻ em, mặc áo ngủ con heo George, dựa vào ký ức đi về một hướng trong đó.
Hiện tại cậu chỉ cần đi ra đến bên ngoài tiểu khu rồi gọi xe đi đến biệt thự Cảnh Hoa, đến lúc đó chỉ cần tìm tới quản gia, chuyện kế tiếp quản gia cậu sẽ xử lý.
Người nhỏ đi, xe xung quanh liền trở nên vừa cao vừa lớn ẩn núp hai bên con đường tiểu khu, giống như những con quái vật thép đang ngủ.
Khang tổng nuốt một ngụm nước bọt đi về phía trước, đột nhiên bên trong lùm cây bên cạnh bắt đầu đong đưa.
Khang tổng vừa lui về phía sau thì thấy một con mèo đen nhảy ra ngoài.
Chỉ là một con mèo, cậu thở phào nhẹ nhõm.
Ban ngày cậu nhớ đường đi, chỉ cần ở xuyên qua một cái ngã tư đường là có thể tới cổng chính của tiểu khu.
Cạnh bên ngã tư đường chồng mấy cái thùng rác, bên cạnh thùng rác có mấy con chó hoang đang lục thùng rác.
Chó hoang đều là chó bản địa, từ chiều cao của một đứa trẻ 4 tuổi nhìn sang, vậy thì từng con từng con đều là chó lớn.
Khang tổng không phải đứa nhỏ 4 tuổi, cậu cũng không sợ chó nhưng cũng biết hiện tại không phải lúc liều mạng, cả người từ từ di chuyển đến vị trí mép lề, cố gắng từ mép lề di chuyển chầm chậm qua.
Bỗng nhiên trong lúc đó, có một con chó lang thang trong đó ngẩng đầu lên, tiếp theo sủa một tiếng.
Khang tổng thầm nói tiêu rồi, quay đầu liền chạy, mấy con chó hoang đuổi theo ở phía sau.
Khang tổng hé miệng muốn gọi người nhưng chỉ có thể phát ra tiếng a a.
Trong nháy mắt, trong đầu Khang tổng đều là cảnh tượng cậu bị mấy con chó cắn xé, hoảng sợ cùng sợ sệt gắt gao siết chặt trái tim của cậu.
Một giây sau, phịch một tiếng, cậu đυ.ng vào cái gì.
Việt Tần vừa vặn đến chỗ người bạn lấy chìa khóa xe, khi trở về đột nhiên bị vật gì đó đυ.ng vào, đối phương bởi vì quán tính ngã ra sau, anh hầu như là phản xạ có điều kiện kéo lấy đối phương.
Việt Tần định thần nhìn lại, con trai mình?
Việt Tần là vừa kinh vừa sợ, vội vàng ôm con trai lên đi một mình trong tiểu khu.
Mấy con chó cũng đã đuổi tới gần đó, dồn dập ngừng lại.
Việt Tần cau mày, quát lớn một tiếng mấy con chó nháo nhào bỏ chạy.
Khang tổng bối rối, cậu bị người đàn ông to con ôm vào trong ngực, bàn tay lớn thô ráp của người đàn ông xoa xoa trước trán của cậu ——
"Không sao rồi, không sao rồi, có ba ở đây, đừng sợ."
Khang tổng tức đến nghiến răng nhưng cậu không phải thật sự là đồ ngốc, biết hiện tại tốt nhất không nên biểu hiện khác thường nên vẫn giả ngốc như cũ, miễn cưỡng chấp nhận được ba dỗ.
"Con trai, sao con lại đi ra đây?"
Đương nhiên không có tiếng trả lời, người đàn ông cũng không để ý, tiếp tục nói ——
"Bị con chó xấu dọa sợ rồi phải không?"
"Đừng sợ có ba ở đây, ba sẽ bảo vệ bé cưng nha."
"Con xem đi, con chó xấu đều sợ ba đó."
"Ba phải đi đón người ta, nếu như bé cưng buồn ngủ thì ngủ một lúc ở trên xe có được không?"
Khang tổng bị người ta cõng ở trên lưng, đóng vai nhân vật ngốc, cậu khâm phục tên đàn ông này dám đem theo con xuất quỹ nữa chứ!
"Còn mấy phút nữa sẽ đến, cô đứng ở ngã tư đường chờ tôi."
Khang tổng ngồi ở ghế trẻ em ở phía sau, thờ ơ lạnh nhạt trước tất cả những thứ này.
Đối phương lại còn không biết xấu hổ làm ra một dáng dấp người cha tốt: " Bảo Bảo, một lúc nữa sẽ có một chị lạ mặt ngồi ở bên cạnh con, không cần phải sợ, chị đó không phải người xấu đâu."
Khang tổng không trả lời người này bất cứ câu nào.
Rất nhanh, xe ngừng lại ở ngã tư đường, một cô gái trẻ lôi kéo rương hành lý vẫy vẫy tay.
Đối phương nhìn thấy vị trí tài xế có một người đàn ông ngồi thì sửng sốt một chút, tựa hồ có hơi sợ sệt.
Mà vào lúc này, cô gái trẻ tuổi lại nhìn thấy chỗ ngồi phía sau, bé trai ngồi bên trong ghế an toàn trẻ em, người đàn ông quay đầu lại, động viên sờ sờ đầu bé trai, giọng điệu nhẹ nhàng: "Đừng sợ, chị gái này ngồi xe một chút, chúng ta chở cô ấy đến sân bay là xong rồi."
Người đàn ông vốn hung dữ lập tức chỉ còn sót lại tình cha mềm mại.
Cô gái trẻ tuổi ở bên cạnh nhìn, khuôn mặt vốn căng thẳng thả lỏng ra.
Khang tổng vào lúc này cũng ý thức được, đối phương không phải đón tình nhân, mà là làm tài xế.
Việt Tần đưa người đến sân bay, lúc này mới nhìn thấy con trai trên ghế sau vẫn không ngủ, anh vốn chuẩn bị đưa người về nhà lại thấy cậu không buồn ngủ chút nào, lo lắng đưa trở về sau đó cậu sẽ lại lén đi ra nên nói: "Bé cưng muốn làm việc với ba không?"
Khang tổng tâm nói, bây giờ tôi có thể có quyền quyết định à?
Việt Tần dẫn con trai tiếp tục đón khách.
Tiếp theo một đôi vợ chồng, hình như mới tranh luận chuyện gì đó, khi hai người vào ngồi, bởi vì có một vị trí là ghế an toàn trẻ em nên phía sau có một chút chật chọi.
"Xin lỗi, con trai của tôi buổi tối ngủ không được, vì thế mới dẫn nó theo."
Người phụ nữ lập tức nói rằng: "Không sao không sao đâu."
Sau khi người phụ nói xong thì nhìn chồng bên cạnh nói: "Xem người ta đi, ra ngoài làm việc cũng dẫn theo con trai, đây mới là người cha tốt, nào giống ông tùy tiện một chút việc cũng ném con cho tôi."
Người đàn ông hừ lạnh một tiếng: "Đàn ông vô dụng đi làm cũng không tìm được người chăm sóc con trai. Đây là chúng ta dễ tính, đổi lại người tính khí không tốt, có thể để cậu ta mang con ngồi ở đây à?"
Người đàn ông nói xong thì phát hiện đứa bé trai trừng mắt nhìn gã, không nói lời nào cũng bất động, giống như có chút không đúng, người đàn ông nói: "Con trai cậu bị ngốc à?"
Người phụ nữ nhanh chóng kéo chồng mình.
Khang tổng từ nhỏ đến lớn đều là người trên người, từ xưa tới nay chưa từng có ai dám quái gỡ trước mặt cậu như thế! Mà cậu lại còn phải ngồi kế bên người này!
Khang tổng hoàn toàn chưa từng nghĩ sẽ làm gì trước mặt tên to con, dù sao đối phương phải kiếm tiền, nhất định không thể nào ra mặt thay cậu được.
"Xuống xe, tôi không nhận đơn của các người." Tiếng người phía trước đè nén tức giận.
Người đàn ông kia còn muốn nói điều gì đó, kết quả Việt Tần đậu xe ở ven đường, đi xuống từ vị trí tài xế.
Người đàn ông cao một mét chín nghiêm mặt đứng trước cửa xe.
Vốn còn muốn mắng hai câu tên đàn ông kia lập tức kinh sợ không dám nói thêm câu nào, xám xịt bước xuống xe.
Việt Tần chờ bọn họ đi rồi, lúc này mới sờ sờ đầu con trai: "Đừng nghe bọn họ nói bậy, con không phải kẻ ngốc, con là thiên tài, con là đứa nhỏ thông minh ngoan ngoãn nhất mà ba từng thấy đó."
Khang tổng mặt không hề cảm xúc mà nhìn lưng ghế dựa, không có bất kỳ đáp lại.
Thực sự là một chút tự mình biết mình cũng không có, anh phải kiếm tiền đó! Chỉ bởi vì người ta nói con trai của anh là kẻ ngốc thì đến tiền cũng không cần, bộ câu này không phải là lời nói thật sao? Chẳng trách nghèo là đúng rồi!
Hai cha con đi xong một chuyến cuối, Việt Tần tính toán một chút tiền kiếm được trong buổi tối ngày hôm nay.
Khang tổng cũng không nhịn được mà đến gần xem một chút.
Đơn hôm nay hoàn thành: 15 đơn, dự tính thu vào hôm nay: 369. 86 tệ
369. 86? ? ? Khang tổng cuối cùng cũng coi như tính toán, trên thực tế buổi tối mới nhận 4 đơn, nói cách khác ban ngày còn nhận 11 đơn, lại mới kiếm được hơn 300 đồng tiền.
Nếu như lúc ban ngày cậu nhớ không lầm, cậu đi học lớp học rắm chó không kêu, một tiết cũng phải 120 đồng tiền, giờ học đó mỗi ngày cậu còn phải học hai tiết.
"Con trai, muốn xe nhỏ không? Ba có tiền, ngày mai mua cho con món đồ chơi xe đẩy có được không!"
Khang tổng trong nháy mắt chỉ cảm thấy tên to con này có phải là đồ ngốc không! Không năng lực gì, hiện tại thật vất vả mới có được chút tiền như vậy, không để dành thì thôi đi, còn muốn mua món đồ chơi xe đẩy xe gì nữa chứ?
Tên đàn ông này chắc là đồ phá của quá!