Edit: Tiểu Điềm Điềm
Trở lại đảo lơ lửng, Lục Nhân Diệu trực tiếp bị Lục Kiêu Kỳ đá xuống phi thuyền.
Rơi xuống đất, suýt nữa Lục Nhân Diệu đã thổ huyết.
Anh ta nhìn phi thuyền trực tiếp bay vào khu nhà, khóe miệng giật giật, Tướng quân thiệt là ác quá đi mà.
Mới nãy, hình như mình rất an phận thủ thường, cũng không làm bất kỳ chuyện gì ảnh hưởng gì đến Tướng quân cả.
Nhìn biệt thự trên đỉnh núi, Lục Nhân Diệu hít sâu một hơi, bây giờ anh còn nửa cái mạng, nếu mà leo tới đỉnh núi chắc vẫn còn sống nổi.
Lục Nhân Diệu vẫn nghĩ lạc quan dọc theo đường đi như thế cho đến khi gặp không ít người khiêng cuốc.
Lục Nhân Diệu rất khϊếp sợ, anh vẫn cho rằng chắc hẳn đảo lơ lửng của Tướng quân sẽ có rất ít người, không nghĩ tới chỉ mới nhìn qua một cái, lại có nhiều người làm vườn như thế, anh cẩn thận quan sát những người khiêng cuốc này, qua một lát liền nhăn mặt chau mày, sắc mặt chuyển sang vẻ có hơi kỳ quái.
Mỗi một người làm vườn đều đeo kính đen, thân thể bọn họ cứ mang đến cho người khác một loại cảm giác không quá hài hòa, hoặc nên nói là hơi cứng ngắc.
Bởi vì Lục Nhân Diệu từng bị phụ thể, anh trở nên nghi thần nghi quỷ, mấy người này sẽ không có vấn đề chứ hả?
Càng quan sát tỉ mỉ, sắc mặt của Lục Nhân Diệu càng trở nên ngưng trọng.
Mặt của những người này không có huyết sắc, cứ giống như là… Một đám thi thể đang cử động vậy.
Điều khiến anh không có cách nào bình tĩnh nhất là, căn bản là mấy người này không có hô hấp, ngực của bọn họ không hề có một tia phập phồng, móng tay của những người này đều là màu đen sậm, phát xanh. Anh không thấy được thi ban trên người bọn họ, nhưng mà loại cảm giác lạnh buốt này…
Có hơi đáng sợ.
Tướng quân có biết không? Lục Nhân Diệu nghĩ về nhân thiết của Tướng quân, lại suy nghĩ cẩn thận về thiếu niên vừa xinh đẹp vừa thần bí kia.
Chắc là biết rồi, thậm chí mấy người này thực sự quá quỷ dị mà.
Mạc Cổn Cổn biến thân Gấu Trúc Đoàn Nhi, đã ngủ thẳng đến mức cả người xụi lơ, cái mũi nhỏ phấn nộn nộn nhún vài cái, móng vuốt bông xù xù ôm chặt lấy cái gì đó, tai nhỏ tròn vo hơi rủ xuống, trong lỗ mũi phát ra động tỉnh nho nhỏ nộn nộn, lại chật vật trở mình trong lòng bàn tay của Đại Quái Vật, lộ ra bụng nhỏ tròn vo.
Mắt Lục Kiêu Kỳ chứa đầy ý cười, đặt nhóc nhỏ kia lên giường, chăn mềm mại bị lõm xuống một chút.
Trong mơ mơ màng màng, Mạc Cổn Cổn cảm nhận được xúc cảm và độ ấm quen thuộc, nhóc dùng đầu cọ nhẹ vài cái.
Lục Kiêu Kỳ khẽ nói vào tai nhóc ta: “Ngủ đi.”
Mạc Cổn Cổn đáp lời “ư ư”, trong lúc ngủ mơ lăn mình một cái liền ngủ say.
Bình tĩnh nhìn Gấu Trúc Đoàn Nhi, khóe miệng Lục Kiêu Kỳ nở nụ cười nhàn nhạt, trong mắt chứa đầy ý cười.
Kéo kéo chăn cho Gấu Trúc Đoàn Nhi, Lục Kiêu Kỳ cúi đầu hôn một cái lên trán nhóc, liền xoay người ra khỏi phòng ngủ. Mới vừa đi ra, sắc mặt Lục Kiêu Kỳ biến hóa ngay lập tức, mang khuôn mặt không thay đổi đi xuống lầu, anh nhìn thấy Đàm Tình đang ngồi nghiêm chỉnh và Lục Nhân Diệu đang hự hự bò lên trên với cái đầu đầy mồ hôi.
Trên cái bàn trước mặt Đàm Tình có đặt một cái l*иg sắt trong suốt, l*иg sắt hoàn toàn là bị điện lưu vây quanh.
Con bò cạp bên trong có muốn bỏ trốn, cũng sẽ bị giật điện đến co quắp, sau khi thử nghiệm, bò cạp đành phải trốn ở trong góc không dám nhúc nhích.
Nhìn thấy Lục Kiêu Kỳ, hai người Đàm Tình lập tức đứng lên.
Thấy con bò cạp này, Lục Nhân Diệu bụm miệng, sau đó hít sâu một hơi: “Tướng quân. Tôi muốn xin nghỉ bệnh.”
Tuy rằng ký ức bị thiếu sót, nhưng thật bất hạnh là, anh ta nhớ rõ chuyện mình tự ói ra.
Ói ra một con bò cạp, sống sờ sờ.
Đã được huấn luyện, Lục Nhân Diệu vốn không có bất kỳ phản ứng nào, nhưng hiện tại khi nhìn rõ dáng vẻ của con bò cạp kia, anh liền buồn nôn.
Toàn thân bò cạp màu nâu, nhưng lại mọc ra vô số ánh mắt.
Mấy con mắt này chậm rãi mọc ra sau khi Đàm Tình bắt lấy bò cạp, lúc này bộ dạng vô cùng đáng sợ.
Hoặc là nói, có hơi làm người cảm thấy ghê tởm.
Ít nhất, Lục Nhân Diệu là người đã ói ra bò cạp đang co rút dạ dày.
Ánh mắt Lục Kiêu Kỳ thâm trầm, nhìn chằm chằm bò cạp nheo mắt lại.
Đàm Tình kể lại một cách đơn giản.
Lục Nhân Diệu không có quyền phát biểu, anh ta chỉ có thể ngồi ở một bên nghe sau khi mình bị khống chế, mình đã làm ra các loại chuyện ngu xuẩn như thế nào. Chờ đến khi Đàm Tình nói xong, Lục Nhân Diệu đă sắp không còn mặt mũi, lúc bởi đó vì bị Đàm Tình cự tuyệt, anh ta có chút buồn bực nên đã chạy đến bờ sông.
Lục Kiêu Kỳ: “Lúc bị khống chế, cậu có cảm giác gì?”
Lục Nhân Diệu nhíu mày trầm tư hai giây, “Không có cảm giác gì, nếu không phải tôi nhận thấy những phần ký ức rời rạc của mình, thậm chí tôi còn không biết mình đã bị khống chế, đây đúng là một chuyện rất đáng sợ.”
Nếu như mình không bị phát hiện, sau này Lục Nhân Diệu đã không còn là Lục Nhân Diệu nữa rôi.
Mà anh lại triệt để biến mất, biến mất một cách lặng yên không một tiếng động, mà một hàng giả lại có thể thay thế anh làm ra những chuyện gì đây.
Ví dụ như, làm cho trường học gà chó không yên.
Hôm nay anh đã xuất ngũ, nếu mà anh vẫn còn ở trong quân bộ, quả thực không tưởng tượng nổi hậu quả.
Sắc mặt Lục Nhân Diệu chợt biến: “Tướng quân, loại bò cạp này khó lòng phòng bị, lúc tôi bị khống chế, cũng không có cảm giác gì.”
Chân mày Lục Kiêu Kỳ nhăn lại.
Bỗng nhiên, Lục Nhân Diệu vỗ trán một cái: “À đúng rồi, tôi nhớ ra rồi. Lúc đi dọc bờ sông, tôi cảm thấy đùi phải có hơi ngứa, lúc đó chỉ cho là bị muỗi chích, không nghĩ tới thế mà lại là loại quái vật đáng sợ này.”
Lục Nhân Diệu rất mất mặt: “Thực sự quá mất mặt mà.”
Từ lúc trao đổi về con bò cạp này, chân mày Lục Kiêu Kỳ vẫn nhíu chặt.
Lục Kiêu Kỳ nhìn về phía Đàm Tình.
Đàm Tình hiểu rõ đứng dậy báo cáo: “Lúc trước tôi phát hiện không đúng là bởi vì cậu ta có biến hóa.”
Thân là bộ đội đặc chủng, Đàm Tình để ý đến từng chi tiết nhỏ nhặt nhất, đặc biệt là cô hiểu rõ Lục Nhân Diệu như lòng bàn tay, hai người thực sự quá quen thuộc, ăn ý được dưỡng thành từ nhiều năm cũng là vô địch, cho nên khi Lục Nhân Diệu có bất kỳ điểm nào không ổn, cô chính là người phát hiện đầu tiên.
Cô quyết định đi tìm Mạc Cổn Cổn cũng là bởi vì thiếu niên này có sức mạnh thần bí.
Đàm Tình biết Lục Nhân Diệu không bình thường, nhưng thân thể lại trăm phần trăm không thay đổi. Đối với loại chuyện quỷ dị này cô chỉ có thể tìm đến Mạc Cổn Cổn.
Mà trên thực tế, Đàm Tình đã tìm đúng.
Đúng là Mạc Cổn Cổn đã phát hiện ra điểm khác thường của Lục Nhân Diệu, hơn nữa còn trực tiếp chế phục anh ta, bất quá loại thủ đoạn này, Đàm Tình vô cùng khϊếp sợ.
Sấm lửa, mưa đá, đao gió.
Chuyện này hoàn toàn vượt qua đang phạm vi hiểu biết của người thường, nếu không phải năng lực tiếp nhận của Đàm Tình vẫn luôn rất mạnh, mặt lại tê liệt.
Đoán chừng lúc này cũng đang trợn mắt há mồm rồi.
Đàm Tình im lặng một lát: “Tôi cũng không biết làm sao mà bạn học Mạc lại phát hiện ra nữa.”
“Hửm? Tôi thế nào?” Trong lúc mọi người đang nói chuyện, một thiếu niên mặc áo sơmi lớn, đi chân trần bước đến. Cậu mơ mơ màng màng đi tới, dụi hai mắt của mình, cả người cứ như không có xương vậy. Tràn ngập mị lực lười biếng.
Con ngươi Lục Kiêu Kỳ lóe lên, mặt liền chìm xuống.
Anh vội đứng dậy, kéo người ngồi lên người mình, còn mình thì nhanh chóng cởϊ áσ khoác xuống khoác lên người cậu.
Động tác liền mạch lưu loát, hoàn toàn không để cho Lục Nhân Diệu và Đàm Tình có cơ hội phản ứng.
Không hiểu sao lại ngồi xuống, hai mắt Mạc Cổn Cổn mờ mịt, quay đầu nhìn về phía Đại Quái Vật, cậu chu miệng: “Đại Quái Vật.”
Lục Kiêu Kỳ mỉm cười: “Sao vậy? Thức sớm thế?”
Mạc Cổn Cổn có chút ủy khuất: “Tôi muốn ở cùng một chỗ với Đại Quái Vật.”
Lục Kiêu Kỳ sửng sốt, nở nụ cười cười lưu luyến sờ đầu cậu: “Được.”
Mạc Cổn Cổn dựa vào người Lục Kiêu Kỳ, cả người mềm nhũn ra, Cậu chớp chớp mắt: “Hửm? Chào các cậu.”
Nói rồi, cậu hít hít mũi, Mạc Cổn Cổn nhìn về phía Lục Nhân Diệu, nói một cách chắc chắn: “Cậu là Lục Nhân Diệu.”
Lục Nhân Diệu cực kỳ cảm động, tuy rằng chưa tiếp xúc được bao nhiêu ngày, nhưng mà thiếu niên nhận ra mình á!
Không giống với mấy người khác, bị một hàng giả lừa gạt cũng không biết.
Lục Nhân Diệu: “Chào cậu, bạn học Mạc!”
Mạc Cổn Cổn cọ cọ vào vai của Đại Quái Vật, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, cậu chớp cặp mắt ướt nhẹp, nhìn chằm chằm vào Lục Nhân Diệu.
Lục Kiêu Kỳ không quá thích gấu trúc của mình quan tâm người khác, anh sờ sờ đầu thiếu niên: “Cổn Cổn làm sao để nhận ra cậu ta không phải là Lục Nhân Diệu vậy?”
Mạc Cổn Cổn nghiêng nghiêng đầu, “Cảm giác thôi. Rõ ràng đã loại bỏ sương mù đỏ trên người cậu ta, nhưng lúc nãy trên đầu cậu ta lại xuất hiện sương mù đỏ đen nữa.”
Lục Kiêu Kỳ hiểu rõ gật đầu.
Mạc Cổn Cổn gãi gãi mặt, nói nhỏ vào tai Đại Quái Vật.
Mạc Cổn Cổn nói thiệt nhỏ: “Tiểu Hồng lợi hại lắm á, có thể ngửi ra được.”
Con ngươi Lục Kiêu Kỳ lóe lên.
Tiểu Hồng được khích lệ vỗ cánh, có hơi ngượng ngùng.
Mạc Cổn Cổn nói: “Tiểu Hồng nói tôi có mùi cỏ xanh, nói Đàm Tình là mùi bạc hà, Lục Nhân Diệu là… mùi thúi.”
Tuy rằng cậu đã nói rất nhỏ, nhưng toàn bộ tồn tại ở đây đều nghe thấy, bao gồm cả Đàm Tình và Lục Nhân Diệu đang bị thảo luận.
Sắc mặt Đàm Tình thay đổi.
Khóe miệng Lục Nhân Diệu cũng đã co quắp, tui xin lỗi à nha.
Bỗng nhiên hai mắt Mạc Cổn Cổn sáng ngời, chỉ vào Lục Kiêu Kỳ hỏi: “Đại Quái Vật là mùi gì vậy?”
Tiểu Hồng ngửi một cái, cau mày: “Mùi vị giống như cây đại thụ ở bên ngoài kia.”
Mạc Cổn Cổn nhìn qua, cậu cũng không nhận ra được. Bất quá nhìn đại thụ thẳng tắp chót vót gần như là cao nhất trong hòn đảo lơ lửng này, cậu yên lặng gật đầu: “Có vẻ như rất giống á.”
Chân mày Lục Kiêu Kỳ khẽ nhíu.
Đàm Tình và Lục Nhân Diệu cũng tập trung lực chú ý, một người không hề che giấu sự hiếu kỳ trong mắt, mà người kia thì nội liễm hơn một chút.
Mạc Cổn Cổn chỉ vào đại thụ: “Đại Quái Vật có mùi kia kìa.”
Lục Kiêu Kỳ híp mắt một cái, sờ đầu cậu.
Dùng sức cọ cọ, đầu nhỏ của Mạc Cổn Cổn tựa vào vai anh, trong mắt mang theo ý cười mệt mỏi.
Mạc Cổn Cổn: “Khứu giác của Tiểu Hồng rất tốt đó.”
Lục Kiêu Kỳ khẽ gật đầu, con ngươi lóe lên: “Thích Tiểu Hồng không?”
Anh không nhìn thấy Tiểu Hồng, chỉ dựa vào cảm giác, anh có thể nhận thấy được một vật nho nhỏ cứ bay đến bay đi ở trên không.
Với lại anh còn có thê rmơ hồ nghe thấy giọng nói của nhóc con kia.
Lúc này, “nhóc con” đang nhìn Mạc Cổn Cổn với gương mặt trông mong và khẩn trương, cùng đợi câu trả lời của cậu.
Mạc Cổn Cổn cười híp mắt cong mặt mày: “Ừm, thích.”
Tiểu Hồng nghe thấy câu trả lời này, vui sướиɠ bay một vòng trên không trung: “Tôi cũng thích cậu. Chỉ thích ít hơn Tiểu Hoàng chút xíu thôi.” Nói rồi cậu ta đáp xuống đầu Mạc Cổn Cổn, rung đùi đắc ý, vỗ cánh nhỏ: “Không biết hiện tại Tiểu Hoàng thế nào rồi.”
Mạc Cổn Cổn ừm một tiếng: “Đi xem thử không?”
Tiểu Hồng đáp lời, được Mạc Cổn Cổn đưa vào trong mặt dây chuyền, qua một lát cậu ta chui ra, có hơi vui sướиɠ.
Không đợi ai hỏi, Tiểu Hồng liền kể liên miên về chuyện vừa rồi.
Cậu ta nói: “Thân thể Tiểu Hoàng đã khỏe hơn nhiều rồi! Cậu ta đúng là một bé heo lười, cứ ngủ suốt, hây da, tôi yên tâm hơn rồi.”
Vẻ mặt Lục Kiêu Kỳ có hơi cứng ngắc, “Cổn Cổn, có thể nhờ bạn Tiểu Hồng làm giúp tôi chuyện này được không?”
Mạc Cổn Cổn ngước mắt đầy nghi ngờ: “Hử?”
Tiểu Hồng nghiêng đầu đầy nghi hoặc: “Hử?”
Lục Kiêu Kỳ rũ mắt: “Cậu ta có thể ngửi ra người bị khống chế.”
Con ngươi Mạc Cổn Cổn sáng ngời, “Tiểu Hồng rất lợi hại nha.”
Tiểu Hồng cũng kinh ngạc không thôi, cậu có hơi thụ sủng nhược kinh chớp chớp mắt, thực sự có thể sao?
Cảm thấy mình rất hữu dụng Tiểu Hồng đứng thẳng thân thể, bay hai vòng trên không trung: “Được nha, được nha tôi muốn giúp sức!”
Lục Kiêu Kỳ nhớ tới bộ dáng đáng yêu của Gấu Trúc Đoàn Nhi, nhịn không được nở nụ cười.
Mạc Cổn Cổn nhìn nụ cười nhàn nhạt của Đại Quái Vật, không hiểu sao lại cảm thấy có hơi mất mát, hoặc là nên nói nội tâm có hơi khó chịu.
Đây là Đại Quái Vật lần đầu tiên nở nụ cười với người khác như vậy đó.
Mạc Cổn Cổn gãi gãi mặt, nghĩ đến sau này Đại Quái Vật cũng sẽ ôn nhu với người khác như vậy, cậu lại càng khó chịu hơn.
Lục Kiêu Kỳ mẫn cảm phát hiện tâm tình của Cổn Cổn nhà mình không vui, “Cổn Cổn sao vậy?”
Mạc Cổn Cổn lắc đầu, bĩu môi không nói lời nào.
Lục Kiêu Kỳ nhăn mày lại, cuối cùng bất đắc dĩ cười nói: “Cổn Cổn?”
Mạc Cổn Cổn nghĩ nghĩ: “Đại Quái Vật mới vừa cười với Tiểu Hồng.”
Lục Kiêu Kỳ ngẩn ra, sau đó thoáng cái ánh mắt trở nên tối tăm, anh căng cứng mặt: “Cổn Cổn không thích tôi cười với người khác sao?”
Mạc Cổn Cổn nghĩ nghĩ, cảm thấy mình có hơi cố tình gây sự, nhưng lại thực sự không vui vẻ.
Cậu gật đầu: “Ừm.”
Lục Kiêu Kỳ bình tĩnh nhìn Mạc Cổn Cổn, ý cười trong mắt dần trở nên sâu sắc.
Mạc Cổn Cổn thấy anh không nói lời nào, liền không được tự nhiên gãi mặt càng thêm mất mát: “Tôi quá xấu.” Tiểu Hồng là bạn, Đại Quái Vật lại là bạn mình thích nhất, hẳn là mình không nên ngăn cản mới phải.
Có thể nói là tâm tình của Lục Kiêu Kỳ đang bay lên, anh dùng sức ôm lấy Mạc Cổn Cổn: “Được, sau này sẽ không cười với người khác nữa.”
Trên thực tế, ban nãy anh cũng không cười vì Tiểu Hồng, chỉ là nhớ tới tiểu dáng dấp đáng yêu của Cổn Đoàn Nhi nhà anh nên mới vui vẻ cười lên thôi.
Bất quá anh cũng không nghĩ tới lại còn có niềm vui ngoài ý muốn này.
Vươn tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn chua chua của thiếu niên, tâm tình của Lục Kiêu Kỳ cực kỳ vui sướиɠ.
Cũng không phải là nhóc nhỏ kia không có cảm giác với anh, như vậy rất tốt, dù cho hiện tại chỉ là lòng chiếm hữu đơn thuần, vậy cũng đã là khởi đầu của một tình cảm tốt đẹp rồi.
Lục Kiêu Kỳ đã ảo tưởng ra tương lai tươi đẹp.
Lục Kiêu Kỳ nhìn thiếu niên, trong giọng nói có thêm vài phần ý cười, “Ban nãy, bởi vì nghĩ đến Cổn Cổn nên tôi mới cười.”
Mạc Cổn Cổn chớp chớp mắt, trừng lớn hai mắt: “Hử.”
Lục Kiêu Kỳ hôn xuống trán cậu, “Như vậy đã yên tâm chưa?”
Mạc Cổn Cổn gật đầu, khóe miệng lộ ra một độ cong vui vẻ, cậu mỹ tư tư cong mặt mày.
Lục Kiêu Kỳ nhìn bộ dáng vui vẻ của nhóc con, con ngươi dần trở nên thâm thúy.
Lục Nhân Diệu ở một bên vây xem trợn mắt há mồm, anh sắp bị Lục Kiêu Kỳ dọa sợ đến điên rồi, anh vẫn cho rằng Lục Kiêu Kỳ chính là một cục sắt, còn là cái loại tảng băng bị sông băng bao phủ kín mít nữa kìa, nhưng mà có ai đến nói cho anh biết, cái người đàn ông tỏa ra hormone nồng nặc khắp người, thả thính đến kinh người này, là ai vậy hả!!
Buổi thảo luận kế tiếp đã không còn liên quan đến Mạc Cổn Cổn nữa, bởi vì cậu phải đi trực tiếp.
Mạc Cổn Cổn mới vừa mở máy tính ảo ra, liền nhận được thông tin đến từ đạo diễn, cậu nghĩ nghĩ liền lấy dáng dấp thiếu niên nhận.
Nguyên bản đạo diễn đang nơm nớp lo sợ, nhưng thấy ở đầu bên kia thông tin là một thiếu niên xinh đẹp, nhất thời liền cứng họng.
Đạo diễn nặn ra một nụ cười tươi: “Chào ngài, tôi là đạo diễn chương trình《 Ngôi sao 》, xin hỏi đây có phải là thông tin của Lục Thượng tướng không?”
Đối mặt với một mỹ thiếu niên tinh khiết thiên nhiên, nội tâʍ đa͙σ diễn vô cùng khϊếp sợ, thân là đạo diễn thâm niên, ông biết ngôi sao có bộ dáng gì mới có thể được fan yêu thích, giống như thiếu niên trước mắt này, nếu như cậu ấy có thể tham gia chương trình của bọn họ, hiện tại đã có thể đối đầu với gấu trúc số một luôn rồi.
Bất quá chỉ trong một cái nháy mắt, đạo diễn lại có chút xung động, hi vọng lôi kéo thiếu niên vào chương trình, cho dù trong lúc gấu trúc đang biểu diễn, tùy tiện xuất hiện một cái để hấp dẫn tầm mắt của mọi người cũng được. Nếu mà Mạc Cổn Cổn biết dự định của đạo diễn, cậu sẽ rất khổ não, bởi vì cậu cũng không có thuật phân thân, căn bản sẽ không làm được chuyện như vậy.
Mạc Cổn Cổn chớp chớp mắt: “Đây là thông tin của tôi á.”
Nguyên bản đạo diễn còn tưởng là mình đã phát hiện ra chuyện gì trọng đại, nhưng nghe thiếu niên nói như vậy, ông liền biến sắc. Rõ ràng đây chính là thông tin của chủ nhân của gấu trúc, Lục Kiêu Kỳ, làm sao lại biến thành thiếu niên này rồi?!
Đạo diễn đang xoắn xuýt, Mạc Cổn Cổn lại tò mò hỏi: “Đạo diễn có chuyện gì liên quan đến việc trực tiếp sao?”
Vừa nghe thiếu niên nói như vậy, tâm tình của đạo diễn liền trấn định lại, ông không biết thiếu niên có quan hệ gì với Lục Kiêu Kỳ, nhưng rất hiển nhiên, gấu trúc vẫn dùng tài khoản này để trực tiếp, dù cho gấu trúc không phải là của thiếu niên này, nhưng dĩ nhiên cũng là một tồn tại cực kì thân thiết.
Đạo diễn im lặng hai giây, nói rõ ý đồ mình gọi đến.
Đạo diễn: “Hôm nay là ngày kêu gọi ủng hộ cuối cùng, ngày mai liền bắt đầu vòng loại cho trận chung kết.”
Mạc Cổn Cổn ngây người: “Vòng loại cho trận chung kết?” Cậu hoàn toàn không biết cái gì là vòng loại cho trận chung kết.
Quỷ giáo sư ở bên cạnh giải thích.
Đạo diễn cho là cậu không muốn, tự nhiên liền dừng lại thuyết phục.
Mạc Cổn Cổn hoa mắt chóng mặt, cậu vẫn không hiểu, “Vậy tôi, khụ khụ, gấu trúc phải làm gì?”
Đạo diễn cân nhắc một lát, cảm thấy tiểu thiếu niên còn rất dễ nói chuyện, ôm thái độ thử một chút: “Có ý tưởng mới lạ một chút là được, hoặc là nếu Lục Thượng tướng có thời gian rảnh, ngài ấy cũng có thể xuất hiện trong màn ảnh liền tốt nhất.”
Mạc Cổn Cổn ngây người, thẳng đến khi kết thúc thông tin với đạo diễn cậu mới phản ứng lại.
Mạc Cổn Cổn ngây ngốc quay đầu, hai mắt sáng lấp lánh: “Tôi có thể trực tiếp với Đại Quái Vật, toàn thế giới đều biết quan hệ của bọ tôi tốt nhất.”
Tiểu Ôn xoa cằm, cậu không tưởng tượng nổi Lục Thượng tướng cùng lên màn ảnh là hình ảnh gì.
Chuyện này thú vị đây, mình vui vẻ, cậu ta liền quay đầu nói với tổ tiên Lục gia, tổ tiên Lục gia đang suy tính quân cờ tiếp theo, bỗng nhiên lại để rơi một quân cờ, hai mắt của lệ quỷ ngồi đối diện ông đang suy nghĩ chăm chú bỗng sáng ngời, thoáng cái hạ cờ, cười ha ha: “Thắng!”
Một bàn vốn tưởng đã thua, không nghĩ tới lão nhân gia lại sai lầm.
Lão tổ Lục gia thấy lệ quỷ đối diện hưng phấn, đờ đẫn quay đầu: “Cậu nói cháu trai đi làm cái gì?”
Tiểu Ôn: “Giới giải trí.”
Khóe miệng lão tổ Lục gia giật giật, đừng đùa ông.
Cái thằng cháu trai kia của ông…
Bỗng nhiên, lão tổ Lục gia nhớ tới cháu dâu nhỏ ngây thơ, nhịn không được thở dài một tiếng.
Đây là thời gian trực tiếp, Mạc Cổn Cổn hóa thân Gấu Trúc Đoàn Nhi, ngồi trong một căn phòng nhỏ, trong phòng này có không ít thiết bị, đều dành cho Gấu Trúc Đoàn Nhi chơi đùa, hôm nay, Mạc Cổn Cổn choàng một chiếc khăn quàng cổ nhỏ màu xanh lá.
“Nha! Hình như hôm nay Tiểu Tiểu của chúng ta xinh đẹp hơn nữa rồi! Khăn quàng cổ nhỏ thực đáng yêu!”
“Mau đến bảo bối, mỗi ngày mị chỉ dựa vào hút gấu trúc để sống, nhanh tới hát cho mọi người nghe một bài đi, mỗi ngày thiếu gấu trúc hát đều ngủ không ngon, nguyện vọng của mị là từ lúc chào đời tới nay, có thể học được một bài ca gấu trúc.”
“Ai nha, hôm nay tinh thân fcura gấu trúc vẫn hoạt bát như vậy! Kỳ thực tui rất muốn xem gấu trúc ăn chuối tiêu, nhất định sẽ siêu đáng yêu. Mọi người không cảm thấy nếu như gấu trúc lột chuối tiêu sẽ rất thú vị sao. Hoặc là ăn lựu hay dâu nhỏ cũng rất thú vị á.”
Mạc Cổn Cổn tùy ý quét mắt qua tỷ lệ ủng hộ của mình, nhóc đi vào chính giữa, ngồi chồm hổm ở dưới đất, hôm nay nhóc ta ngồi rất là nghiêm chỉnh.
Đã sớm quen với gấu trúc nằm bẹp và gấu trúc tê liệt, đám fan bánh gấu trúc liền sợ hãi.
“Hử? Hôm nay tư thế của Tiểu Tiểu rất lạ á, chẳng lẽ định nhảy múa cho chúng ta xem sao? Ha ha ha.”
Mạc Cổn Cổn cũng không có nhảy múa cho fan thế giới xem, nhóc học tư thế của ếch, hướng lên trời kêu một tiếng “Ộp”. Chớp cặp mắt ướŧ áŧ, mở miệng cánh hoa bông xù xù, để lộ đầu lưỡi hồng nhạt ở bên trong, nhóc phát âm non nớt, thậm chí còn có chút giọng mũi. Nhưng lại “Ộp” đến đặc biệt thanh thúy.
Các fan: “… … !!!!”
“Tui phắc! Có phải ban nãy tui vừa nghe được cái gì đó không! Tiểu Tiểu đang làm gì vậy hả?”
“Ha ha ha ha! Là học ếch kêu sao? Thảo nào cảm thấy hôm nay tư thế của nhóc nhỏ kia không quá đúng, suy nghĩ kỹ lại không phải là tư thế ngồi của con ếch sao!”
“Quá khôi hài, mị đã cười ra tiếng heo kêu. Thực là trăm triệu không nghĩ tới, mị sẽ nghe được một con gấu trúc cứ ư ư lại kêu lên một tiếng ộp.”
“Tui chỉ muốn biết, gấu trúc làm sao kêu ra được tiếng đó vậy.”
Tiểu Ôn xoa xoa cằm, kỳ thực cậu cũng muốn biết, làm sao vị lão đại Cổn Đoàn Nhi lão của bọn họ làm sao kêu ra được tiếng ếch trong thân thể gấu trúc vậy nè.
Thanh âm kia non non mềm mềm, căn bản cũng không có lực xuyên thấu cực mạnh của ếch xanh.
Bọn quỷ quái ngồi xổm ở bên cạnh nhân loại, chờ tắm rửa “Thần quang” sững sờ, bọn họ trợn mắt há mồm, đại thần làm sao vậy, đại thần mau tỉnh lại đi! Đã nói tốt sẽ đọc những thứ thần thánh đâu? Làm sao lại biến thành loại âm tần kỳ quái này chứ! Nhất định là bọn họ đã bật nhầm kênh rồi!
Không không không, đại thần chính là đại thần, cho dù là tự hạ thân phận, âm thanh này cũng siêu cấp dễ nghe á.
Nhưng mà học tiếng ếch kê, thực sự không phải đang đùa giỡn người khác chứ hả?!
Nhớ tới ban ngày vị kia còn đang làm nên một trận gió tanh mưa máu trên diễn đàn nào đó, còn tưởng rằng buổi tối đại thần cũng sẽ tiếp tục mạnh mẽ, lại không nghĩ rằng…
Nhìn thấy một con ếch ngụy trang gấu trúc.
Khụ khụ, là gấu trúc ngụy trang con ếch.
Mặc kệ nhân loại và quỷ quái suy nghĩ thế nào, Mạc Cổn Cổn lại học rất nghiêm túc, sau khi kêu vài tiếng, nhóc liền lắc lắc cái mông nhỏ béo đô đô chạy đến bên cạnh một cái vòng tròn, có vẻ là muốn chơi. Tất cả các fan sẽ nghĩ như vậy, lại không nghĩ rằng Gấu Trúc Đoàn Nhi dùng cặp chân ngắn củn của mình, thế mà lại nhảy qua…
Nhảy qua…