Hôn Ước Của Cổn Cổn Có Mắt Âm Dương

Chương 40: Kỹ năng mới đại sát tứ phương

Edit: Tiểu Điềm Điềm

Tên Điên dứt lời, sắc mặt của Phàm Tử và một đám thuyền viên đại biến.

Tên Điên cười ha ha: “Rốt cục, rốt cục cũng có người muốn đón chúng ta về nhà.”

Phàm Tử tức giận mắng: “Đó mới không phải là đón!! Mày muốn chết thì cứ chết một mình đi!”

Mở lớn miệng, lộ ra hai cái nướu đã rơi mất răng cửa: “Gϊếŧ chết bọn họ, chúng ta mới có thể đến sống mãi!”

Tên Điên, cũng chính là Kamen • Beers – vốn là thuyền trưởng của phi thuyền – móc súng ra: “Không!”

Phàm Tử vẫn rống lên: “Đừng để ý đến nó! Cứ xử nó trước! Nó đã gϊếŧ anh Đại Vệ, bây giờ còn muốn gϊếŧ chết chúng ta, không gϊếŧ chết bọn chúng, lần này chúng ta sẽ chết thật sự!!!”

Biến thành cái xác không hồn, bất luận là ảnh hưởng của trùng si, hoặc là bản thân linh hồn quấy phá.

Thi thể sống ở đây, đều không muốn chết.

Lúc trước túng bởi vì có thể tự vệ, nhưng bây giờ lại không hiểu sinh ra vẻ ác liệt, vào thời khắc nguy cơ đều sẽ chọn liều mạng.

Mạc Cổn Cổn vừa mới đọc xong lần thứ 99.

Thi thể đang chậm rãi tới gần, mỗi một cái đều hung thần ác sát, vươn hai cánh tay không hề có chút huyết sắc.

“Tỉnh lại! Các ngươi đang bị sâu chi phối đó!” Tên Điên bắn bằng bằng hai phát, làm lảo đảo hai thi thể sống đi đầu tiên.

Lục Kiêu Kỳ nheo cặp mắt lại.

Mạc Cổn Cổn đọc lần 100.

Thừa Phong…

Thừa Phong đang xem náo nhiệt, thậm chí còn chỉ điểm cho Tên Điên: “Vị tiên sinh xác chết vùng dậy này, anh nâng súng lên 1 cm nữa để bắn trúng đầu nha!”

Tên Điên lại bắn hai phát.

Thừa Phong cũng sốt ruột theo: “Tiên sinh xác chết vùng dậy, anh phải ráng nhìn đằng trước, bể đầu á! Qua bên kia chút nữa!”

Tên Điên vừa bận vừa tức trừng Thừa Phong: “Ai xác chết vùng dậy! Mi…”

Chưa nói xong, lại bất đắc dĩ hướng về một bên bắn một phát, đánh bay móng vuốt đang muốn nhào lại xé rách.

Thừa Phong hô to: “Không không không! Tiên sinh nước ép là tiên sinh nước ép! Ngài nghe sai! Ở bên trái, tiên sinh ngài nhìn cho kỹ!”

Lúc đầu Thừa Phong kêu là xác chết vùng dậy (trá thi – zhàshī) đến khúc này sửa lại thành nước ép (trá trấp – zhàzhī)

Ép má má mi chứ nước á! Tên Điên gần như nổi điên: Sao người ở bên cạnh cứ làm phiền lòng thế này đây hả.

Tên Điên vô cùng trung khí: “Câm miệng!!!”

Thừa Phong liền yên tĩnh lại.

Mạc Cổn Cổn tính đủ rồi, rốt cục thở phào một hơi, đọc một lần cuối cùng.

Lần này, nhóc đã hết sức quen thuộc, đại khái có thể đọc trôi chảy, âm thanh cũng hơi hơi lớn hơn một chút.

Gấu Trúc Đoàn Nhi cất tiếng mềm mại, nhưng giữa tình cảnh hỗn loạn này, không người nào có thể coi thường được.

Ánh mắt hiện lên ánh sáng xanh chợt khựng lại, mấy cái thi thể sống này cũng không dám tiến lên phía trước. Không biết tại sao, lần này quỷ nhỏ mang đến cho bọn chúng áp lực vô cùng lớn, đừng nói thi thể phổ thông bị trùng si nắm trong tay, cho dù là hồn phách đã hơi hơi dung hợp như Phàm Tử lúc này đều có chút phát run.

Thật vất vả Phàm Tử mới đứng dậy được, hai chân còn đang mềm nhũn, sau đó liền quỳ xuống cái phịch.

Đầu chạm đất, là một cú đập đầu vang dội rất tiêu chuẩn.

Môi Phàm Tử run run: “… …”

Lục Kiêu Kỳ đứng yên, vẫn không nhúc nhích, thấy cảnh này cũng không nhịn được lộ ra một tia cạn lời.

Anh sờ sờ đầu của nhóc con.

Mạc Cổn Cổn vô thức cọ cọ, hai tiểu móng vuốt ôm lấy ngón tay trên đầu.

Rốt cục cũng đọc xong lần cuối cùng, Mạc Cổn Cổn thở phào một hơi.

Mạc Cổn Cổn âm thầm nói: “Đại gia gia, đọc xong rồi ạ.”

Võ Đại: “Sau này đọc mỗi ngày.”

Mạc Cổn Cổn ngoan ngoãn gật đầu.

Quỷ nhỏ không lên tiếng, thứ làm ảnh hưởng tâm thần của thi thể sống cũng biến mất, bọn chúng không chần chừ nữa, mở miệng giương nanh múa vuốt nhào qua.

Võ Đại vẫn chú ý đến tình huống này, mặt liền đen lại.

Thi thể sống: “Ăn bọn chúng! Ăn tươi đồ quỷ nhỏ!”

Võ Đại hừ hừ cười nhạt một tiếng, “Cổn Cổn! Hiện tại theo ông đọc bài hai!”

Mạc Cổn Cổn sửng sốt: “Bài hai?”

Võ Đại: “Đương nhiên, bài một là tập khí, uy hϊếp quỷ quái. Bài hai lại là… Uy hϊếp quỷ quái.”

Mạc Cổn Cổn không quá hiểu.

Võ Đại: “Nếu như bài đầu có hiệu quả không tồi, quỷ quái tự động rời khỏi thì thôi. Lỡ như có thứ không biết phân biệt, liền đọc bài hai!”

Võ Đại thầm nghĩ, về phần sau đó, còn có bài ba, bài bốn, dù sao cũng sẽ làm cho mấy thứ kỳ quái này trở nên dễ bảo!

Mạc Cổn Cổn liền đi theo Võ Đại đọc từng câu của bài hai.

Mấy thi thể sống mới nãy còn đang hung hăng thoáng cái liền cứng ngắc, cả người cũng không dám nhúc nhích, lực uy hϊếp còn kinh khủng hơn cả đợt trước, thân thể của bọn chúng cứ như không còn là của mình nữa. Theo sau mỗi một câu của Mạc Cổn Cổn, thi thể sống sẽ bày ra nhiều loại tư thế khôi hài.

Phàm Tử mang theo cái trán thủng một lỗ đứng dậy, còn chưa kịp đứng vững, liền chân trái bắt chéo chân phải, lại té xuống cái rầm, lần này vẫn là đập đầu xuống đất, đầu gối cũng hung hăng bị đập mạnh một cái.

Phàm Tử chu mông: “… …”

Cho dù là Tên Điên có thái độ ái muội lúc này cũng đỡ không nổi, hắn cầm súng lục bắn một trận.

Tỷ lệ thi thể sống bị đánh trúng so với lúc hắn nhắm bắn cao hơn rất nhiều.

Thừa Phong kinh ngạc đến ngây người, nó ngốc lăng nhìn thi thể sống quần ma loạn vũ, yên lặng chuyển hướng sang Tên Điên: “Nếu không, lần sau ngài đừng nhắm bắn!”

Thân thể bị chi phối, Tên Điên tức giận đến mức gương mặt đều trở nên dữ tợn: “Dừng, dừng lại cho ta!”

Lục Kiêu Kỳ cũng sững sờ.

Sau đó rũ mắt, che lại sự thâm trầm nơi đáy mắt.

Thừa Phong ghét bỏ quan sát nửa ngày, rốt cục kinh ngạc nói: “Bọn họ còn nhảy rất đều nữa, đây là múa minh họa cho Tiểu Cổn Đoàn Nhi à.”

Nói xong, nó cười ha ha: “Bất quá thiệt chói mắt, hình ảnh quá đẹp. Ba ba muốn ói.”

Mạc Cổn Cổn đọc theo một lần, Võ Đại liền giao bài tập đọc 100 lần.

Mạc Cổn Cổn ngoan ngoãn đáp dạ.

Sau đó, thi thể sống nhảy tới sắp ói máu.

Lục Kiêu Kỳ: “… …”

Thừa Phong: “Ha ha ha, ba ba cũng muốn nhảy chung!”

Tên Điên bắn bốn phía đến khi súng không còn đạn: “Dừng, dừng, dừng lại cho ta!”

Mạc Cổn Cổn nhìn không thấy, nhóc rất nghiêm túc.

Lục Kiêu Kỳ thấy nhóc con không nhanh không chậm, nhịn không được ho nhẹ. Thượng tướng có kiến thức rộng rãi cũng nhịn không được cảm thấy muốn ói tới nơi.

Lục Kiêu Kỳ tìm một vị trí, đoan chính ngồi xuống, khẽ vuốt lưng của nhóc con.

Tiếng kêu của nhóc con có nhịp điệu rất mạnh, Lục Kiêu Kỳ hơi nheo mắt.

Chung quanh là một đám thi thể sống đang thân bất do kỷ nhún nhảy, về phần ngộ thương, đã xảy ra không biết bao nhiêu lần.

Thừa Phong thấy Phàm Tử dập đầu lần thứ năm, liền vui vẻ nói: “Cháu ngoan ~ ”

Phàm Tử: “Mày con mọe nó…”

Bịch, rầm.

Phàm Tử bụm cái trán đã bị đập xuống đất lần thứ sáu, rống giận đầy bi phẫn: “Quá mẹ nó đau!”

Chờ đến khi Mạc Cổn Cổn viên mãn đọc xong 100 lần, đã là chuyện của 2 tiếng sau.

Các thi thể sống giống như ‘múa cầu mưa’ hư thoát đến không muốn nhúc nhích, ánh mắt bọn chúng chứa đầy kinh khủng lại kiêng kỵ, cũng không còn tham niệm muốn ăn nữa.

Phàm Tử quỳ rạp dưới đất, thần kinh toàn thân co giật theo thói quen: “Bọn, bọn bây mau cút, mau cút! Cút cút cút!”

Đừng nói ăn, hiện tại Phàm Tử chỉ muốn ném một người một quỷ nhỏ, còn có một cái cục sắt tàn tạ này ra ngoài.

“Cút, cho tao, Tên Điên, kêu, bọn chúng cút…” Phàm Tử đang rũ đầu xuống chửi ầm lên, thiệt hữu khí vô lực.

Mạc Cổn Cổn run run tai, đang kêu nhóc hả? (Cút = cổn)

Võ Đại thấy mấy thứ này mới nãy còn hùng hổ hiện tại đã uể oải dịu ngoan, cười nhạt một tiếng: “Cổn Cổn, để ông dạy con bài ba.”

Mạc Cổn Cổn thích thú đáp dạ.

Bài ba không quá giống hai bài trước, nó dùng để ép buộc quỷ quái, rất nhiều quỷ quái không bị khí thế ảnh hưởng, hoặc là không phục. Liền có thể lấy bài ba ra, bài này có linh lực công kích mạnh hơn. Còn về bài bốn, thuộc về triệu hoán sức mạnh của trời đất, thuộc về giai đoạn thần phạt câu thông với trời đất. Cái đó yêu cầu Cổn Cổn phải có cơ sở nhất định mới có thể tu tập một phần.

Hôm nay, cháu ông học trước ba bài là đủ xài rồi.

Mạc Cổn Cổn đọc bài thứ ba.

Không khí dần dần tràn ngập một màn sương màu vàng, màn sương này khác với khói đen của thi thể sống, nó rất thánh khiết.

Còn có cả chức năng tinh lọc nữa.

Phàm Tử đang thở hổn hển, sau khi thấy màn sương này, liền nhảy bật lên: “Mau, cút cút cút cút!”

Hiện tại có thể nói là hắn đã hối hận tới mức đứt ruột luôn rồi, trước đây sao hắn có thể khi dễ đồ quỷ nhỏ này được chứ?! Hắn muốn phản kháng lại phát hiện mình không xuất hiện bất kỳ tâm tư chống cự nào nổi, hoặc là nói hắn đã bị dạy bảo đến mức không dám phản kháng.

Phàm Tử có hơi muốn khóc.

Lục Kiêu Kỳ chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một chút biến hóa, nhưng anh thấy rõ ràng mấy thi thể sống này đang co quắp kịch liệt, miệng sùi bọt mép.

Lục Kiêu Kỳ: “… …”

Thừa Phong ghét bỏ: “Đây là say tàu hết cả đám à? Không có động cơ thật là đáng sợ!”

Màn sương dần tan, thi thể sống đại nạn không chết tất có thịt ăn, cũng không biết lửa nhỏ ở đâu ra, không lớn nhưng lại đốt trọi tóc của đám thi thể sống, nhưng mấy chỗ khác lại không hề bị thương. Thi thể sống khập khễnh bỏ chạy, va vào nhau người ngã ngựa đổ, hình ảnh buồn cười lại quỷ dị.

Ngọn lửa dần dần biến mất, thi thể sống biến thành da đen rơi nước mắt như mưa, bọn chúng quỳ ở dưới đất cầu xin một cách đáng thương.

Phàm Tử chảy xuống hai hàng nước mắt, run run rẩy rẩy: “Đại nhân! Tha mạng!!”

Võ Đại thấy mấy thứ da đen này bị chơi đùa đến thất khiếu thăng thiên, cũng coi như là hả giận.

Ông nói: “Cổn Cổn, nghỉ ngơi một lát đã.”

Tự nhiên là Mạc Cổn Cổn ngoan ngoãn đồng ý.

Tên Điên ngốc lăng lăng: “Sống có bao nhiêu thống khổ.”

Lúc này, đám thi thể sống vốn oán hận hắn đều rơi lệ đầy mặt gật đầu. Biển khổ vô biên quay đầu là bờ! Mau siêu độ cho bọn chúng đi!

Sự thống khổ khi bị ngọn lửa đốt cháy và nỗi đau tê tâm liệt phế lúc tinh lọc thật đáng sợ!

Võ Đại: “Hiện tại các con đang ở trong hoàn cảnh đặc thù, phần còn lại của bài ba đợi đến khi đến nơi ổn định sẽ học sau.”

Mạc Cổn Cổn: “Dạ!”

Phần còn lại bao gồm nhấn chìm trong nước, sét đánh và hơn mười loại thủ đoạn khác. Võ Đại nghĩ sau này sẽ dùng mấy thứ này cho Cổn Cổn luyện tập, nếu như chỉ mới một lần mà đã lăn qua lăn lại hỏng mất, muốn tìm thứ khác để luyện tập cũng không quá dễ dàng. Quyết định có thể duy trì liên tục phát triển Võ Đại hoàn toàn không thèm để ý đến thi thể sống khóc cha kêu mẹ cầu xin tha thứ.

Cục cưng nhà mình bị người ta khi dễ, đương nhiên là phải đi đòi lại, đừng nói gϊếŧ chết tổ tiên18 đời, làm cái đuổi ma cũng được. Chỉ là quá xấu. Võ Đại không quá hài lòng với đám thi thể sống này.

Nếu để cho thi thể sống biết, nhất định bọn chúng sẽ khóc ngất trong WC.

Mạc Cổn Cổn hoàn toàn không biết chuyện mình đã dùng ngôn ngữ tấn công toàn bộ kẻ địch trên thuyền, không hề hay biết đã đạt được thắng lợi.

Mới nãy nhóc chỉ cảm thấy chung quanh có hơi ầm ĩ, còn nghe nói “dừng lại dừng lại” và vân vân.

Mạc Cổn Cổn chẹp chẹp miệng nhỏ bông xù xù, thi thể sống im bặt như ve sầu mùa đông vô thức lại hít ngược một hơi, khóc tang đến mức sắp nổ tung.

Mạc Cổn Cổn chỉ là có hơi đói hơi khát thôi mà.

Mạc Cổn Cổn ngẩng đầu: “Ư ư!”

Thi thể sống che đầu, thống khổ nhắm mắt lại, lần này lại là thứ đáng sợ gì nữa đây! Thân là ma quỷ lại càng túng hơn!

Lục Kiêu Kỳ rũ mắt: “Ngoan. Đói?”

Mạc Cổn Cổn gật đầu nhỏ một cái, sau đó lại nói một cách mềm mềm mại mại: “Còn khát nữa, tôi muốn uống nước mật ngọt tư tư.”

Lục Kiêu Kỳ thực sự quá quen thuộc với nhóc con: “Phải ăn chút gì đó trước đã.”

Nói rồi, anh liếc nhìn Thừa Phong.

Thoáng cái Thừa Phong liền hiểu ý, lấy một túi nhỏ ra khỏi kho, bên trong đựng thật nhiều măng nhỏ.

Móc ra một cái ly nhỏ, Thừa Phong ngồi chồm hổm xuống, “Cổn Đoàn Nhi, đây là nước bỏ thêm mật, cực kỳ ngon miệng, nếm thử xem!”

Lục Kiêu Kỳ liếc đầy lạnh lùng: “Cậu lại không có vị giác.”

Thừa Phong nghẹn họng, chịu đã kích thiệt lớn: “Tướng quân, đã nói tốt sẽ làm thiên sứ của đôi bên đâu? Vạch trần khuyết điểm là không đúng á ba ba!”

Lục Kiêu Kỳ: “… …”

Mạc Cổn Cổn nhận lấy ly nhỏ, vui sướиɠ uống thử, hai móng sau nho nhỏ nhịn không được sung sướиɠ lắc qua lắc lại.

Thi thể sống nhìn trộm, bọn chúng dựng thẳng tai lắng nghe.

Phàm Tử run run tay: “Đại nhân, tôi có bảo tồn một lo mật ong chúa lâu năm, tôi xin hiến cho ngài, chỉ xin giơ cao đánh khẽ tha cho tôi.”

Phàm Tử mới đây còn ngạo mạn vô lễ đã hoàn toàn bị Gấu Trúc Đoàn Nhi với tư thái của cao nhân đả kích đánh mất đi tự tôn.

Lúc này, đến cả tâm tư trả thù hắn cũng không có, chỉ mong tiễn tên sát tinh này đi thật sớm thôi.

Cho dù sau này bọn chúng chỉ làm một chiếc thuyền quỷ thuần khiết, cũng đỡ hơn nơm nớp lo sợ kiếm ăn dưới tay của bánh trôi trắng đen này!

Mạc Cổn Cổn liếʍ liếʍ khóe miệng, vô thức xoay đầu về phía Phàm Tử.

Còn có mật ngon hơn nữa hả?

Tiểu cật hóa Mạc Cổn Cổn cực kỳ mẫn cảm với mấy thứ này, nhóc len lén kéo kéo góc áo của Đại Quái Vật.

Nhóc cũng muốn nếm thử một chút, chỉ một chút xíu thôi.

Lục Kiêu Kỳ mím mím môi, con ngươi đảo qua Phàm Tử: “Trừ cái đó ra, mở ra quyền hạn lớn nhất. Vả lại…”

Chuyện kế tiếp Mạc Cổn Cổn không hiểu, bất quá khiến nhóc ngạc nhiên là, nhóc nhận được một bình to đùng, vòng tay nhỏ đều có chút ôm không xuể.

Cái gọi là mật ong chúa đúng là có vị càng nồng hơn, hương thơm xông vào mũi.

Đối với cái lọ này Mạc Cổn Cổn yêu thích không buông tay.

Bất quá, Lục Kiêu Kỳ cũng không chuẩn bị cho nhóc con uống quá nhiều, dù sao thứ này đã để mấy trăm năm, ai biết được có bị biến chất không. Mật ong chúa ở tinh tế rốt cuộc có hại hay không, Lục Kiêu Kỳ cũng không có cách nào xác định được, cho nên nhóc con nếm thử yêu thích ôm lấy một lát sau, anh đã thu hồi nó giúp nhóc rồi.

Tiểu móng vuốt của Mạc Cổn Cổn muốn giữ lại, ủy khuất ôm lấy cánh tay của Đại Quái Vật kêu ư ư.

Lục Kiêu Kỳ an ủi một lúc lâu, Mạc Cổn Cổn mới coi như là buông tha, nhưng nhóc lại nhịn không được lộ ra một cái khe, cặp mắt nhỏ nhắn nhìn Đại Quái Vật, lắc lắc cái mông nhỏ béo đô đô đi theo sau Lục Kiêu Kỳ, tranh thủ ư ư: “Đại Quái Vật, tôi chỉ ăn một chút. Ngày mai cũng chỉ ăn một chút thôi được không?”

Thừa Phong nhìn thấy một màn này, nhịn không được ôm lấy nhóc con: “Yên tâm đi, Tiểu Cổn Đoàn Nhi muốn ăn, tôi liền lén lấy ra cho nhóc, Tướng quân sẽ không phát hiện được đâu. Ha ha ha, ba ba có tốt không, mau đến hôn hôn ba ba!”

Mạc Cổn Cổn nghe nói có thể ăn, vui sướиɠ vươn hai cái móng vuốt ngắn củn lông xù ra.

Thừa Phong vui mừng nghênh tiếp nụ hôn của nhóc nhỏ kia, mắt điện tử đều nhấp nháy nhiều hơn mấy cái, nhưng mà rất nhanh niềm vui sướиɠ của nó đã bị đánh vỡ.

Mạc Cổn Cổn còn chưa hôn tới, đã trở về lòng bàn tay của Lục Kiêu Kỳ.

Mạc Cổn Cổn có hơi ngốc ra, cũng có chút chột dạ cuộn lại thành một cục, QAQ, Thừa Phong, bị bắt rồi ư ư.

Khóe môi Lục Kiêu Kỳ lộ ra một tia cười nhạt, nhìn Thừa Phong một cách xa xăm.

Thừa Phong lạnh run, giơ tay lên trời xin thề: “Ba ba, con bảo đảm sẽ rất ngoan! Ngài là quyền uy nhất! Ngài định đoạt!”

Lục Kiêu Kỳ chỉ vào thi thể sống: “Đăng ký cho bọn họ, sau đó làm cho tôi một bản báo cáo 2 vạn chữ.”

Thừa Phong cứng đờ.

Lục Kiêu Kỳ: “Viết tay.”

Thừa Phong khóc không ra nước mắt: “Ba ba cầu buông tha!!!”