Edit: Tiểu Điềm Điềm
Đầu ngón tay của Mạc Cổn Cổn khẽ chạm vào mặt dây chuyền đen, có ánh sáng chui vào trong tay nhóc.
Mạc Cổn Cổn không hề cảm thấy khó chịu, trái lại nó còn có vẻ hơi ấm áp nữa. Nhóc nghi ngờ nghiêng đầu.
Mạc Cổn Cổn mở miệng: “Đại gia gia?”
Võ Đại: “Đây là chúc phúc và năng lượng ngưng châu của tất cả tổ tiên, cũng là nguyên nhân dẫn đến bộ tộc gấu trúc biến mất.”
Võ Đại: “Phải nhớ kỹ, thất phu vô tội, hoài bích có tội.”
Ngữ khí của Võ Đại hết sức nghiêm túc: “Bất kể là ai, đều không thể nói cho người đó biết bí mật này.”
Mạc Cổn Cổn ngẩn người.
Khóe mắt xoẹt qua Lục Kiêu Kỳ, Võ Đại nhấn mạnh lần nữa: “Bất kể là ai.”
Mạc Cổn Cổn nhìn trộm Đại Quái Vật, yên lặng gật đầu.
Sức lực của Võ Đại quá mỏng manh, nhìn Mạc Cổn Cổn thật sâu, sau đó ông liền chui vào trong mặt dây chuyền: “Đừng lo lắng. Còn có, nhanh rời khỏi chỗ này, nguy hiểm! ! !”
Mạc Cổn Cổn mấp máy môi.
Sau khi nhận được lời đảm bảo, Võ Đại chui vào dây chuyền, trên mặt dây chuyền có thể nhìn thấy một điểm sáng nhỏ ảm đạm hơn, và một đốm sáng vẫn luôn lơ lửng ở bên ngoài.
Hoang mang nghiêng nghiêng đầu, kỳ thực Võ Đại đang làm khó Mạc Cổn Cổn.
Bởi vì căn bản là nhóc không biết gì cả.
Nhóc chỉ cảm nhận được một chút nhiệt độ chui vào thân thể, sau đó, liền không có sau đó.
Cho dù có kêu nhóc nói với người khác, nhóc cũng không biết phải nói gì nữa nè.
Vậy nên, cái này là bí mật của bộ tộc gấu trúc à. Mạc Cổn Cổn cúi đầu, sờ sờ cái bụng.
Cũng không thể trách Võ Đại, linh hồn của ông thực sự đã quá suy yếu, không có cách nào kéo dài thời gian được, nên ông chỉ có thể nói ngắn gọn thôi. Giao Tiểu Cổn Cổn cho Võ Nhị, Võ Đại liền mang theo tâm trạng lo lắng rơi vào giấc ngủ sâu.
Võ Nhị nhìn tổ tiên giới trống rỗng, trong mắt chợt xoẹt qua một tia đau thương. Sau đó nhìn về phía hi vọng của tộc đàn bọn họ, Võ Nhị lại tràn ngập sức mạnh. Hôm nay ông không thể rối rắm, đây là trân bảo mà bọn họ đã chấp nhận dù có trả giá bao nhiêu cũng phải bảo vệ cho bằng được. Bé con này là hi vọng của bộ tộc bọn họ.
Mạc Cổn Cổn cảm thấy đáy lòng vắng vẻ, bi thương rũ mắt. Những đốm sáng nhỏ đáng yêu kia, sau này sẽ không còn được nhìn thấy nữa rồi.
Nhóc cũng rất thích các tổ tiên gia gia, người hưng phấn nói với nhóc ‘Ông là tổ tiên của con’, Ngả gia gia trấn an nhóc ‘Đừng sợ’, còn có vô số đốm sáng cảm thán khen ngợi khi nhóc run run lỗ tai đều không được gặp lại nữa rồi.
Bọn họ đã hoàn toàn tan biến.
Ong mật…
Vốn dĩ Mạc Cổn Cổn cũng không ghét bọn chúng, hiện tại lại có ân oán tộc đàn.
Lần đầu, Mạc Cổn Cổn căm thù trùng tộc nhiều đến như vậy.
Mạc Cổn Cổn vẫn rũ mắt nhìn chằm chằm dây chuyền, Lục Kiêu Kỳ cau mày, rất là lo lắng, anh rất sợ nhóc con luẩn quẩn trong lòng.
Gặp được linh hồn sau khi chết, Lục Kiêu Kỳ đã quen luôn rồi.
Về phần đốm sáng trong mặt dây chuyền liều lĩnh che chở Tiểu Gấu Trúc Đoàn Nhi, Lục Kiêu Kỳ khắc sâu vào tận linh hồn.
Âm thầm tôn kính và cảm ơn bọn họ nhiều hơn một chút.
Lục Kiêu Kỳ che lại sự âm trầm nơi đáy mắt, nếu chiến đấu với vật hữu hình anh cũng sẽ không bị động như vậy.
Nhưng đối mặt với quỷ quái quỷ dị, anh liền đánh mất tiên cơ.
Chuyện này rất nguy hiểm.
Từ khi gặp nhóc con, số lần Lục Kiêu Kỳ đối mặt với yêu quái quỷ quái cũng tăng lên, nếu không thể phát hiện đúng lúc…
Lục Kiêu Kỳ càng ngưng trọng hơn.
Theo thời gian ánh mặt trời đã chuyển từ chiếu vào hồ nước sang vách đá.
Mạc Cổn Cổn dùng sức kìm nén, mới không để cho nước mắt chảy xuống.
Bất quá tiểu dáng dấp đáng thương thực sự khiến cho người khác cảm thấy đau lòng, Lục Kiêu Kỳ liền nhịn không được ôm lấy nhóc vỗ nhè nhẹ.
Lục Kiêu Kỳ không biết nên an ủi như thế nào, anh chỉ có thể im lặng làm bạn.
Mạc Cổn Cổn tựa vào lòng Đại Quái Vật, được đối xử ôn nhu, chung quy vẫn nhịn không được hít hít mũi, mắt đỏ bừng.
Lục Kiêu Kỳ mím môi, anh cảm nhận được l*иg ngực đã ướt hết một mảnh.
Mạc Cổn Cổn âm thầm phát tiết xong, cuối cùng tâm tình cũng bình ổn lại. Nhóc ngốc lăng lăng nhìn l*иg ngực ướt đẫm, trộm nhìn Đại Quái Vật.
Dường như Lục Kiêu Kỳ đã lấy hết kiên nhẫn của cuộc đời mình ra dùng, nhìn thấy rốt cục nhóc con cũng không khóc nữa, anh mới thở phào một cái.
Cái tay không lớn của Mạc Cổn Cổn kéo góc áo lên chà chà l*иg ngực của Đại Quái Vật, với ý đồ diệt trừ chứng cứ phạm tội.
Mạc Cổn Cổn chu miệng nhỏ lên, nói một cách mềm nhũn nhũn: “Xin lỗi.”
Trong mắt Lục Kiêu Kỳ xoẹt qua một tia ý cười, xoa xoa cái đầu có xúc cảm rất không tồi: “Không sao, đừng khóc.”
Mạc Cổn Cổn nghe mà ngượng ngùng, nhóc gãi gãi mặt. Rõ ràng ban nãy nhóc đã nhịn được rồi, nhưng cuối cùng cũng không biết tại sao lại…
Mạc Cổn Cổn: “Hmm.” Dừng một chút: “Xin lỗi.”
Nói rồi nhóc ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn với hai mắt ươn ướt lên, cố gắng nặn ra một nụ cười lấy lòng. Vừa cẩn thận vừa nhu thuận.
Lục Kiêu Kỳ sắp bị sự ngốc manh của nhóc nhỏ kia hòa tan.
Lục Kiêu Kỳ: “Không sao.”
Nghĩ nghĩ, anh lấy ra một mụt măng: “Ăn không?”
Nhìn thấy măng, mắt của Mạc Cổn Cổn đang đói đến bụng kêu vang sáng rực lên, vô thức nhận lấy chuẩn bị cắn bỏ vỏ.
Chỉ là sau khi mở miệng, với hai cái răng khểnh, nhóc cắn không nổi.
Mạc Cổn Cổn thành công để lại hai dấu răng nhỏ trên mụt măng. Rất hiển nhiên, đã hơn hẳn bé con béo ú hôm trước rồi.
Nhưng mà —— vẫn không có cách nào so sánh với hàm răng của Gấu Trúc Đoàn Nhi.
Không ăn được, trái tim thủy tinh của Mạc Cổn Cổn vỡ tan thành mảnh vụn.
Tâm tình vừa mới bình ổn của nhóc lại sắp không khống chế được nữa rồi, giống như được làm từ nước, một lời không hợp liền rơi đậu vàng.
Lục Kiêu Kỳ vội vỗ vỗ, “Ăn hoa quả trước, một lát nữa chúng ta nướng ăn.”
“Hmm.” Hôm nay Mạc Cổn Cổn gặp đả kích có hơi nhiều, căn bản là lúc này không phản ứng kịp, nhóc liền ngoan ngoãn gật đầu, xụ mặt không nói lời nào, trong đôi mắt nhỏ nhắn chứa đầy thương tâm. Ủy khuất chịu không nổi.
Rũ tai xụ mặt cuộn tròn bên tảng đá, Mạc Cổn Cổn cầm lấy một trái táo đỏ tươi, cắn từng chút một.
Miệng nhỏ không hề dừng lại, nhưng tâm tình vẫn không vui như trước.
Lục Kiêu Kỳ có hơi đau đầu, anh vẫn luôn lăn lộn trong quân đoàn, dạy dỗ binh lĩnh dưới tay vô cùng thuận buồm xuôi gió, không phục đánh đến phục là được. Có rất nhiều trường hợp, anh cũng có thể giải quyết rất lưu loát. Nhưng mà đối mặt với một con Tiểu Gấu Trúc Đoàn Nhi thành tinh, hơn nữa lại còn là một nhóc nhỏ vừa mới vừa mất đi người thân, anh cũng có chút không biết làm sao.
Đừng nói đến chuyện có thể đánh hỏng, căn bản là anh cũng không nỡ, hận không thể nâng ở trong lòng bàn tay. Lục Kiêu Kỳ bất động thanh sắc, động tác trong tay lại nhanh hơn vài phần, may mà trên đường tới đây anh nhìn thấy trái cây của nhóc con, rồi vô ý thức nhặt lấy chúng.
Mạc Cổn Cổn chưa từng dùng loại hình thái này để ăn đồ ăn, nhóc ăn cũng không thuần thục, dính đầy cả mặt.
Nhóc có cảm giác cái miệng cũng không còn là miệng của mình nữa rồi.
Nghĩ nghĩ, nhóc nhịn không được bắt đầu hoài niệm thân thể và lông gấu trúc, lúc này bé con trong nội tâm của nhóc đang lăn lộn khóc lóc.
Nhóc muốn lông lông của mình, không muốn làm đồ xấu xí.
Lục Kiêu Kỳ thấy nhóc con lại sắp rơi lệ, thuận miệng nói: “Ừm, vết thương của tôi có hơi đau.”
Thoáng cái giọt nước mắt còn chưa kịp tràn ra đã bị kiềm lại, Mạc Cổn Cổn liền ngẩng đầu lên, “Đau? Có sao không? Có khi nào sẽ chết không?”
Gần như là thiếu niên Cổn Cổn ngọ nguậy nhào tới trên người Lục Kiêu Kỳ, cũng không thèm đoái hoài tới chuyện cả người mình đều chui vào lòng người ta, trong lòng trong mắt đều là vết thương của Đại Quái Vật. Cổn Cổn thổi thổi vết thương, nghĩ nghĩ sau đó liền chuẩn bị cúi đầu đi liếʍ liếʍ.
Lục Kiêu Kỳ thấy nhóc không còn tự hỏi mấy chuyện thương tâm nữa, cũng không muốn làm cho nhóc con lo lắng vì mình.
Lục Kiêu Kỳ: “Không sao, sẽ không chết.”
Mạc Cổn Cổn đang thổi vết thương, mở to mắt, nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Nhưng mà anh đau.”
Đối với Gấu Trúc Đoàn Nhi mà nói, đau thực sự là chuyện lớn uy hϊếp đến sinh mạng, cho nên nhóc sắp xù lông lên rồi này.
Lục Kiêu Kỳ: “Thực sự không sao đâu, đừng lo.”
Mạc Cổn Cổn không tin.
Lục Kiêu Kỳ muốn đấm cho mình một cái, hình như hiệu quả an ủi không quá tốt, ngược lại còn tăng áp lực cho nhóc con nữa.
Lúc này, Lục Kiêu Kỳ có hơi hận cách ăn nói vụng về của mình.
Mạc Cổn Cổn cúi đầu, thổi thổi vô cùng kiên nhẫn. Sau đó nhóc chớp chớp cặp mắt ươn ướt, ngẩng đầu hỏi thử: “Có đỡ hơn chút nào không?”
Thực sự đáng yêu đến tận tim. Trái tim Lục Kiêu Kỳ rung động, ánh mắt anh lấp lóe: “Đã đỡ nhiều rồi.”
Mạc Cổn Cổn vừa nghe, lập tức trở nên hăng hái, cứ như định vén tay áo lên thổi thổi nữa vậy.
Lục Kiêu Kỳ thấy trên cổ trắng nõn của nhóc con có rơi vài sợi tóc đen, anh nhịn không được rũ mắt, che lại vẻ thâm trầm ở bên trong.
Mạc Cổn Cổn thổi một lúc lâu, miệng đều mỏi nhừ, nhóc len lén xoa xoa mặt.
Biểu tình của Lục Kiêu Kỳ trở nên nhu hòa, khiến cho ngũ quan tựa như điêu khắc cũng không còn quá sắc bén nữa: “Đã hết đau rồi.”
Mạc Cổn Cổn sửng sốt: “Thật sao?”
Lục Kiêu Kỳ gật đầu.
Bỗng nhiên Mạc Cổn Cổn cảm thấy rất có thành tựu, nhóc cười híp cả mắt: “Vậy là tốt rồi. Sau này tôi sẽ thổi cho anh.”
Lục Kiêu Kỳ được thổi vết thương cũng không có tác dụng gì, nhưng cơn gió nhỏ này cứ như thổi vào tim anh, dấy lên từng hồi rung động.
Lục Kiêu Kỳ trả lời: “Được.”
Mạc Cổn Cổn cười rộ lên, để lộ ra một hàng răng trắng bóc, lúm đồng tiền nhỏ như ẩn như hiện.
Ánh mắt cong như trăm rằm lộ ra thần thái sáng láng.
Tim của Lục Kiêu Kỳ cứ như bị cái gì đó gõ cho một cái, anh bình tĩnh nhìn tiểu thiếu niên.
Mạc Cổn Cổn cười, liền phát hiện Đại Quái Vật cứ nhìn nhóc chằm chằm, nghi ngờ chớp chớp mắt, bỗng nhiên nhóc tỉnh ngộ bụm mặt chu môi.
Lục Kiêu Kỳ ngẩn ra.
Nhóc con giãy dụa muốn bỏ chạy, Lục Kiêu Kỳ lại vô thức ôm chặt người vào lòng, không để cho cái người đang có ý định bỏ chạy kia bị té xuống.
Mũi Mạc Cổn Cổn đỏ bừng: “Hmm. Đừng nhìn.”
Lục Kiêu Kỳ cau mày.
Mạc Cổn Cổn mang theo tiếng khóc nức nở: “Tôi biết tôi đã trở nên đặc biệt xấu.”
Xấu?
Nhìn chỗ nào mà nói ra được vậy? Ban nãy Lục Kiêu Kỳ còn bị kinh diễm, nhóc nhỏ kia xinh đẹp đến kỳ lạ, chỗ nào có liên quan đến chữ xấu được chứ?
Mạc Cổn Cổn vẫn bụm mặt như trước: “Tôi không có lông, tôi là gấu trúc trụi lông xấu nhất thế giới.”
Mạc Cổn Cổn: “Tôi cũng biến thành quái vật rồi.”
Lục Kiêu Kỳ hoảng hốt, khóe miệng giật giật. Anh chợt nhớ tới, ban nãy nhóc nhỏ kêu anh là ‘Đại Quái Vật’. Lần đầu Lục Kiêu Kỳ không bình tĩnh được vì bộ dáng ‘xấu xí’. Từ nhỏ anh đã là con nhà người ta, được khen mạnh mẽ, đầy nghị lực, anh tuấn. Lục Kiêu Kỳ chưa bao giờ biết ở trong mắt Gấu Trúc Đoàn Nhi thành tinh kỳ thực mình lại là một người cực kỳ xấu xí.
Thấy nhóc con thương tâm đến như vậy, Lục Kiêu Kỳ cũng có thể hiểu được chắc chắn nhóc đã nhận định là mình xấu chịu không nổi rồi.
Thật là…
Thật là, làm khó nhóc nhỏ kia mà.
Trong lòng Lục Kiêu Kỳ có hơi buồn bực, anh khẽ vỗ vào lưng của nhóc con: “Không xấu, thực sự.”
Thẩm mỹ thâm căn cố đế cũng không dễ thay đổi, Mạc Cổn Cổn mới không tin anh đâu.
Mạc Cổn Cổn: “Đừng gạt tôi, ban nãy anh đều nhìn đến đờ ra mà.”
Lục • đồ xấu xí • Kiêu Kỳ: “… …”
Anh có thể nói là bởi vì bị vẻ đẹp của nhóc con kinh diễm không? Rất hiển nhiên, Tiểu Gấu Trúc Đoàn Nhi mới sẽ không tin đâu.
Lục Kiêu Kỳ rất khổ não, nhịn không được vung vẫy đuôi rồng.
Xuyên qua khe hở vừa vặn Mạc Cổn Cổn đang đối diện với đuôi rồng đen cường trắng, hai mắt có thêm một chút ước ao và khát vọng.
Nhóc đã biến thành xấu như vậy rồi, nhưng mà nhóc vẫn không có được cái đuôi xinh đẹp như Đại Quái Vật.
Nghĩ đến mình còn xấu hơn cả Đại Quái Vật, không thể lớn lên xinh đẹp được như ma ma, Mạc Cổn Cổn liền buồn bực thương tâm.
Lục Kiêu Kỳ trầm mặc hồi lâu: “Cổn Cổn, nhóc thấy tôi rất xấu sao.”
Mạc Cổn Cổn sửng sốt, cả người cứng đờ.
Ánh mắt Lục Kiêu Kỳ lóe lóe. Rất tốt, nhóc con đã dùng hành động nói cho anh biết đáp án rồi.
Trên thực tế, đối với Lục Kiêu Kỳ mà nói đây cũng là một đả kích nhỏ.
Lục Kiêu Kỳ khẽ vỗ vào lưng thiếu niên: “Đối với thẩm mỹ của chủng tộc chúng tôi, nhóc rất đẹp. Không cần che, thực sự.”
Nếu như anh nói thẳng là nhóc con rất đẹp, chưa chắc nhóc ta đã tin đâu.
Mạc Cổn Cổn nghi hoặc ngẩng đầu lên: “Thẩm mỹ của chủng tộc các anh?”
Lục Kiêu Kỳ gật đầu, trên thực tế, thẩm mỹ của chủng tộc tinh tế đại đồng tiểu dị, ngoại trừ chủng tộc cực kỳ đặc thù, tiểu thiếu niên mềm nhũn như Mạc Cổn Cổn gần như có thể nhận được sự yêu thích và ca ngợi của đa số chủng tộc ở tinh tế.
Bất quá chủng tộc của nhóc con…
Ánh mắt Lục Kiêu Kỳ lóe lóe, rốt cuộc anh cũng không dám nói gì.
Võ Nhị có hơi đau đớn: “Cho dù không có lông, cũng là Tiểu Cổn Cổn mà tộc chúng ta yêu nhất!!”