Hôn Ước Của Cổn Cổn Có Mắt Âm Dương

Chương 25: Cổn biến thân thiếu niên và Thượng tướng

Edit: Tiểu Điềm Điềm

Không nói đến Võ Đại Võ Nhị nóng lòng muốn thử chuẩn bị nhô ra đã kinh ngạc đến ngây người.

Chính Lục Kiêu Kỳ cũng có hơi sững sờ.

Ong chúa không rõ chân tướng nên vô cùng kiêng kỵ, nhưng thù hận trong nội tâm của nó đã không chỉ là gϊếŧ sạch chim liền có thể hóa giải được.

Tộc đàn của nó bị diệt, dù cho nó đã biết rõ mình vô lực, vấn đề nằm ở chỗ chủng tộc của nó. Nhưng giận chó đánh mèo là bản năng của tất cả sinh vật. Nếu không phải tại hai tên này thờ ơ lạnh nhạt, nhất định tộc đàn của nó sẽ không bị chim ăn sạch, tổ ong cũng bị nghiền nát, đứa con cuối cùng chết không có chỗ chôn.

Cho nên, sau khi gϊếŧ sạch chim, hận ý của ong chúa đối với Mạc Cổn Cổn và Lục Kiêu Kỳ vẫn không dứt, hai người trở thành kẻ thù lớn nhất của nó.

Tộc đàn của nó đã không còn, truyền thừa hóa thành hư ảo.

Nó còn gì để quan tâm.

Nó muốn làm cho hai tên chết tiệt này dùng sinh mạng để trả giá!

Trong tay Lục Kiêu Kỳ cầm một cây đuốc, đầu đuốc có ánh lửa đỏ rực, cháy sáng hừng hực.

Tàn lửa bị gió thổi bay, đốt cháy ong mật.

Một trận ong ong ong, đám ong đứng gần đó hóa thành sương mù đen, bị đốt gần như không còn.

Mạc Cổn Cổn nhìn rõ rõ ràng ràng, nhóc nhô đầu nhỏ và hai tai tròn tròn ra: “Ư ư, ư!”

Thân hình Lục Kiêu Kỳ cao ngất, đứng yên tại chỗ, rất có khí phách hùng hồn vạn người không thể lay động được.

Mặc cho bầy ong có kiêu ngạo như thế nào, anh vẫn bất động như núi, vững như thái sơn. Tùy ý quơ tay, liền đốt rụi một bầy ong.

Đàn ong quá yếu, không đến gần được. Gần như vừa tới gần Lục Kiêu Kỳ trong vòng ba thước liền bị gió thổi tàn lửa đốt cháy.

Nhưng mà, ong lại là một đám quỷ hồn đần đần độn độn, sinh mệnh hoàn toàn là để phục vụ cho ong chúa, ong chúa hạ lệnh một cái, cho dù có hồn phi phách tán, chúng nó cũng phải liều mạng xông về phía trước, cũng không nghĩ đến kết cục của mình sẽ như thế nào. Còn hơn cả khi còn sống, bị ong chúa ra lệnh, bọn chúng liều đốt cho chết kẻ xâm phạm, không đồng quy vu tận thề không bỏ qua.

Một con ong không làm nên trò trống gì, nhưng ngàn vạn con ong lại khiến cho người khác cảm thấy da đầu tê dại.

Một bầy ong đông nghìn nghịt bay đến, khoảng trống ba thước đang dần bị thu hẹp lại. Trong đó là vô số con ong anh dũng lao đầu vào y như tự sát.

Ong chúa ở một bên không ngừng thét chói tai.

Bầy ong điên cuồng không khác gì ăn thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ, con nào con nấy đều hung hãn, toàn thân phát ra tiếng vỗ cánh vo ve, cặp mắt đen của mỗi con đều biến thành màu đỏ chẳng lành. Cả bầy đông nghịt thắp sáng một khoảng trời, từ xa nhìn lại y như một biển máu đỏ tươi.

Mạc Cổn Cổn không nói nên lời.

Trong đêm tối, cuối cùng Lục Kiêu Kỳ cũng nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng trong mắt nhóc con.

Lục Kiêu Kỳ: “… …”

Bỗng nhiên, anh nhìn thấy con ong chúa kia, con ngươi chợt co lại.

Cuồng phong âm lệ gào thét làm bừng cháy đống lửa, đống lửa bị vô số ong chui đầu vào tự sát đã dần bị dập tắt.

Mạc Cổn Cổn: “Ư!”

Cát bụi trong trời đất đều bị thổi tung, trong cơn cuồng phong tận phía chân trời đang ẩn giấu một con ong đỏ tươi, lá cây bay lên cuồn cuộn hướng về phía chân trời, nó lăn lộn, phát ra tiếng rên ô ô. Lá cây phát ra tiếng soàn soạt soàn soạt, biểu thị sự vô lực, không biết khi nào sẽ bị cắt đứt.

Trong tai nhỏ của Mạc Cổn Cổn chỉ toàn là tiếng vo ve của ong mật và cuồng phong gào thét.

Nhóc túm chặt lấy áo của Đại Quái Vật, đầu ngón tay nhỏ bấm vào áo, sợ mình sẽ bị cuồng phong thổi bay.

Mạc Cổn Cổn lo lắng như vậy cũng không phải không có lý, không nói tới nhóc, đến cả Lục Kiêu Kỳ còn phải dùng đuôi để giữ thăng bằng nữa mà.

So với tinh tế, Lục Kiêu Kỳ cũng không thèm để ý đến hoàn cảnh không được tính là ác liệt này. Nhưng anh rất sợ nhóc con sẽ chịu không nổi, anh dùng một tay che chở nhóc con, tay còn lại trực tiếp đâm vào trong thân cây, cũng coi như là có thể đứng vững. Nếu chỉ là tiếng mưa tiếng gió, ngược lại cũng không thành vấn đề.

Đám ong này mang theo lệ khí, tiếp xúc nhiều, dương khí trên người Lục Kiêu Kỳ bị che lấp, tự nhiên cũng không thoải mái.

Bỗng nhiên, con ong kia kêu lên, ánh trăng trên trời đỏ như màu máu.

Vốn dĩ thế lực ngang nhau, hay nói đúng hơn là ong mật yếu hơn lại trở nên lớn mạnh.

Lục Kiêu Kỳ gϊếŧ chết hồn phách trùng tộc chân chính cũng coi như là có tâm đắc, lúc này anh cũng không cảm thấy lo lắng, trầm ổn dùng đuôi hất văng một con ong đang có ý đồ đến gần. Bầy ong ùn ùn kéo đến, đã vậy kích thước lại quá nhỏ, đối với Lục Kiêu Kỳ mà nói thật sự là có chút hao tâm tổn trí.

Gần như là bầy ong dùng lực lớn nhất để công kích, Lục Kiêu Kỳ dùng đuôi chống lại, sau đó anh lùi về phía sau hai bước, con ngươi hơi co lại. Bầy ong thay đổi trận thế trở thành một chỉnh thể, bọn chúng trở nên cứng rắn như sắt. Đồng thời cũng có thể tùy thời biến hóa thành một cây kim hung ác.

Khiến người khó lòng phòng bị.

Lục Kiêu Kỳ chiến đấu nhiều năm, ý thức chiến đấu rất mạnh. Nhưng anh không nhìn thấy kẻ địch, lúc này lại không dám thả nhóc nhỏ ra ngoài.

Với anh mà nói, tình huống rất ác liệt.

Mạc Cổn Cổn bị bao bọc trong lòng bàn tay ấm áp rộng rãi, vội đến mức không ngừng kêu ư ư. Sau đó, không biết chuyện gì xảy ra, có tiếng nổ vang, âm thanh chói tai vang vọng khắp đất trời, đầu của Mạc Cổn Cổn nổ vang một tiếng, sau đó nhóc liền ngất đi.

Lúc tỉnh lại, Mạc Cổn Cổn là bị đông lạnh đến tỉnh.

Nhóc mơ mơ màng màng ngồi dậy, đầu vẫn còn hơi đau, vừa nhúc nhích cả người đều đau, khớp xương phát ra tiếng crốp crốp.

Mạc Cổn Cổn mờ mịt nghiêng đầu, chung quanh tối đen, rất tối, gió lạnh thổi qua từng cơn, cũng rất đáng sợ.

Chung quanh là vách núi, có nước nhỏ xuống tí tách.

Mạc Cổn Cổn run run rẩy rẩy khịt khịt mũi, chung quanh không hề có mùi làm nhóc cảm thấy yên tâm hay quen thuộc cả.

Đây là đâu vậy ta.

Mạc Cổn Cổn cố gắng nhớ lại, nhưng chỉ nhớ được bầy ong đến, sau đó thì sao.

Tiếng thét chói tai, tiếp sau đó, nhóc liền không nhớ rõ.

Vươn móng vuốt sờ sờ mặt dây chuyền trước ngực, lại không sờ tới, thoáng cái Mạc Cổn Cổn liền xù lông.

Xù, lông? ?

Mạc Cổn Cổn hậu tri hậu giác chớp mắt, nhóc vươn tay sờ sờ l*иg ngực trần trùi trụi của mình, sau đó cả người đều sững sờ.

Lông của nhóc đâu rồi? !

Bàn tay mảnh khảnh sờ khắp người, cả người đều trơn bóng láng mịn, chỉ có trên đầu là còn chút lông.

Mạc Cổn Cổn hoảng hốt: “QAQ. Lông lông của mình.”

Hắt hơi một cái, Mạc Cổn Cổn cuộn mình lại, co ro nhìn thế giới trong bóng tối bất động.

Đại Quái Vật đâu.

Dây chuyền đâu?

Tại sao nhóc lại xuất hiện ở chỗ này?

Hít sâu một cái, Mạc Cổn Cổn nghĩ không thể ngồi chờ chết, chân có hơi dài, căn bản là nhóc không biết dùng.

Loạng chà loạng choạng đỡ vách núi đứng dậy, mới vừa đi được hai bước, liền chân trái đạp lên chân phải, ngã nhào một cái.

Mạc Cổn Cổn khẽ rên một tiếng, toàn bộ gấu trúc cũng không quá tốt.

Đau nhức đến mức da đều sắp nổ tung, nhóc cảm thấy suýt nữa đã nát đầu gối, cảm giác đau đớn xông lên đầu, thoáng cái con ngươi đen láy liền ươn ướt.

Lúc làm Gấu Trúc Đoàn Nhi, nhóc cũng hay té ngã, nhưng căn bản là không hề đau.

Lúc này chân dài mà lại bị té, Mạc Cổn Cổn ủy khuất tới cực điểm, sợ hãi tới cực điểm. Hiện tại nhóc đã không còn là một cục thịt tròn nho nhỏ nữa, mà nhóc đã biến thành một tiểu thiếu niên. Môi hồng răng trắng, hai mắt ngân ngấn nước, nếu Lục Kiêu Kỳ nhìn thấy, chắc chắn anh sẽ kinh diễm.

Chỉ tiếc, thời khắc này Mạc Cổn Cổn đã sắp đánh mất lòng tin tiếp tục sống nữa rồi.

Nhóc biến thành quái vật xấu xí, chung quanh là hoàn cảnh lạ lẫm, dây chuyền cũng không thấy. Mạc Cổn Cổn lo sợ bất an, chân còn bị té đau.

Mạc Cổn Cổn cũng không rõ là mình đã đi bao lâu, tựa như phía trước chứa đầy hy vọng.

Nhóc liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc, không có đệm thịt, làn da non nớt trên chân đã bị đá cắt ra vài đường, đang chảy đầy máu.

Rốt cục, thế giới bóng tối xuất hiện một tia sáng, mỏng manh đến mức gần như không đáng kể.

Nhưng đối với Mạc Cổn Cổn mà nói, nó không khác gì thuốc trợ tim.

Thoáng cái nhóc trừng lớn hai mắt, vui mừng lăn qua, té vài cái, bị rách da tay đều nhịn xuống. Dùng hết sức lực chạy đến, Mạc Cổn Cổn đưa mắt nhìn, liền thấy đó là một tia sáng từ đỉnh chiếu xuống, sáng rực rỡ. Tia sáng chiếu vào hồ nhỏ, khiến cho hồ nhỏ mang theo vẻ đẹp huyền huyễn.

Cổ họng sắp bốc khói tới nơi, nhìn thấy nước, Mạc Cổn Cổn không thèm để ý đến những thứ khác, nhóc quỳ ở dưới đất bắt đầu uống lấy uống để. Nhóc vẫn chưa biết dùng tay hứng nước, chỉ dựa theo tư thế của gấu trúc, nhưng mà tư thế này lại không quá thoải mái.

Uống no rồi, rốt cục Mạc Cổn Cổn mới có loại cảm giác được sống lại.

Nhóc thở hổn hển, nghỉ ngơi một hồi, đột nhiên nhóc nhớ tới một việc.

Duỗi đầu ra, hai tròng mắt nhìn về phía mặt nước đầy thấp thỏm, một cặp mắt to tròn đen láy, môi hồng mũi cao.

Gãi gãi một đầu lông đen, thoáng cái Mạc Cổn Cổn liền rơi nước mắt.

Mạc Cổn Cổn ngân ngấn nước mắt: “Không có lông! Mình biến thành quái vật, quái vật thiệt xấu thiệt xấu!”

Mạc Cổn Cổn thương tâm muốn xỉu, trên cặp lông mi cong dài còn vươn lại nước mắt.

Khuôn mặt nhỏ nhắn còn có chút mập của trẻ con khóc đến đỏ bừng.

Nhéo mặt một cái, Mạc Cổn Cổn nỗ lực hút mũi: “QAQ.”

Mạc Cổn Cổn đang thương tâm thì mơ hồ nghe được tiếng bước chân, sợ đến mức toàn thân nhóc đều cứng ngắc, nhóc vịn vào bờ hồ, dùng sức giấu mình sau tảng đá, con ngươi đen láy chứa đầy nước mắt, vừa sợ hãi vừa chờ mong.

Tiếng bước chân lúc nặng lúc nhẹ, hình như là bị thương.

Lục Kiêu Kỳ bị thương, máu chảy từ cổ tay rơi xuống đất, nhưng căn bản là lúc này anh không rảnh để bận tâm, anh đã đánh mất gấu trúc nhỏ rồi.

Nhìn vào mặt dây chuyền đã mất đi ánh sao, con ngươi của Lục Kiêu Kỳ càng sâu thẳm.

Vào thời khắc cuối cùng, mặt dây chuyền thần bí tỏa ra ánh sáng chói mắt, vô số đốm sáng chui ra, ong bị thiêu đốt gần như không còn.

Cùng lúc này, những đốm sáng kia cũng tiêu tan không còn mấy. Năng lượng to lớn dẫn đến nổ mạnh, anh và nhóc nhỏ kia đều rơi xuống hố sâu. Vì che chở cho nhóc con anh đã bị tảng đá lớn đập trúng, sau đó liền mở mắt trừng trừng nhìn nhóc nhỏ kia rơi vào trong bóng tối.

Trong lòng Lục Kiêu Kỳ rất sợ hãi, anh sợ nhìn thấy nhóc con, lại nôn nóng muốn nhìn thấy nhóc.

Nắm chặt sợi dây chuyền trong lòng bàn tay, Lục Kiêu Kỳ âm thầm cầu nguyện: Nghìn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì, tôi sẽ đến ngay đây.

Bỗng nhiên bước chân của Lục Kiêu Kỳ khựng lại, anh nhìn thấy ánh sáng, còn có âm thanh mơ hồ.

Con ngươi Lục Kiêu Kỳ hơi co lại, sẽ là nhóc con của anh sao?

Mạc Cổn Cổn cảm nhận được bước chân kia đi nhanh hơn vài phần một cách rõ ràng, toàn thân cũng nhịn không được bắt đầu run rẩy, hôm nay nhóc đã lớn hơn Gấu Trúc Đoàn Nhi quá nhiều.

Thẳng đến khi một bóng dáng quen thuộc dần dần lộ ra khỏi bóng tối, sự sợ hãi trong đôi mắt nhỏ nhắn của Mạc Cổn Cổn tan biến ngay lập tức, lúc này chỉ còn lại kinh hỉ.

Mạc Cổn Cổn trừng lớn hai mắt, cặp mắt đen láy lấp lánh ươn ướt: “Đại Quái Vật.”

Lục Kiêu Kỳ đã sớm phát hiện có cái gì đó, anh ngẩng đầu một cái, con ngươi chợt co lại.