Edit: Tiểu Điềm Điềm
Hậu bối nhà mình cứ một lòng hướng về cái tên xấu xí, các lão tổ tiên biểu thị tâm rất mệt.
So với các đốm sáng tổ tiên đang buồn bực, có thể nói là Lục Kiêu Kỳ vô cùng sung sướиɠ, anh bình tĩnh nhìn Cổn Cổn.
Qua một khoảng thời gian sống chung với nhau, rốt cuộc Lục Kiêu Kỳ cũng được biết tên của nhóc con.
Lục Kiêu Kỳ: “Cổn Cổn.”
Mạc Cổn Cổn nghiêng đầu nhỏ, chân trước đặt lên lòng bàn tay của Đại Quái Vật, kêu một tiếng ‘ư ư’ đầy non nớt.
Trong cặp mắt ngưng trọng của Lục Kiêu Kỳ có thêm ý cười nhàn nhạt: “Cổn Cổn.”
Mạc Cổn Cổn mềm mềm cất tiếng: “Ư ư.”
Mạc Cổn Cổn vui mừng lắc lư tai nhỏ: “Ư ư, ư ư.”
Đại Quái Vật thiệt lợi hại, sao Đại Quái Vật có thể nghe hiểu lời của nhóc vậy kìa?
Câu này rất dài, Lục Kiêu Kỳ chỉ nghe chữ được chữ không, vừa nghe vừa đoán cuối cùng hiểu được ý của nhóc con.
Híp mắt như có điều suy nghĩ, Lục Kiêu Kỳ sờ sờ đầu của nhóc con: “Bởi vì Cổn Cổn rất lợi hại.”
Mạc Cổn Cổn sửng sốt, chớp mắt đầy hoang mang.
Lục Kiêu Kỳ: “Là Cổn Cổn làm cho tôi hiểu được, Cổn Cổn mới là người lợi hại.”
Được khen, Lục Kiêu Kỳ cũng không cảm thấy vui vẻ, tương phản, tâm tình của anh có vài phần phức tạp, là năng lực của nhóc nhỏ kia sao?
Nhóc con vẫn kêu ‘Ư ư’, cùng lúc trong đầu nhưng Lục Kiêu Kỳ cũng vang lên âm thanh.
Mạc Cổn Cổn ngơ ngác nghiêng đầu, năng lực của nhóc?
Kinh ngạc chết gấu trúc.
Nhóc hông có loại năng lực này đâu à nha, rõ ràng là Đại Quái Vật nghe hiểu mà.
Thổi ra một bong bóng, Mạc Cổn Cổn dán khuôn mặt nhỏ nhắn vào lòng bàn tay của Đại Quái Vật, nhóc nghĩ không ra liền quyết định không nghĩ nữa.
Dù sao thì, Đại Quái Vật nghe hiểu lời của nhóc, liền khiến cho gấu trúc vô cùng vui vẻ rồi.
Ư, ư ư.
Mạc Cổn Cổn cọ đến cọ đi trong lòng bàn tay của Đại Quái Vật, sau khi nhuộm tay của Đại Quái Vật tràn đầy hơi thở của nhóc, cuối cùng Gấu Trúc Đoàn Nhi cũng thỏa mãn.
Lục Kiêu Kỳ mặc nhóc con làm ầm ĩ, nội tâm lại đang âm thầm suy xét.
Chủng tộc của nhóc con, còn không bình thường hơn cả dự đoán của anh nữa.
Mà cái gọi là diệt tộc, nguyên nhân là do đâu? Với thiên phú của nhóc con, chỉ nhìn theo phiến diện, chủng tộc này nên nằm trong thời kỳ cực thịnh, toàn bộ đều chết hết chỉ còn lại một mình nhóc con cũng rất quỷ dị. Có khi nào nhóc con nhớ lại chuyện hồi xưa không?
Mặt trời lên cao, ánh nắng chiếu xuống, mặt hồ gợn sóng lăn tăn, gió nhẹ thổi qua, tạo nên sự rung động nhè nhẹ.
Lục Kiêu Kỳ trầm ngâm trong chốc lát: “Cổn Cổn.”
“Ư ư.” Tiểu móng vuốt của Mạc Cổn Cổn khẩy khẩy nước, bên cạnh có đặt vài viên đá nhỏ ướt nhẹp, rất hiển nhiên, là của nhóc mới mò từ trong nước ra. Tâm tình của nhóc đã bình ổn hơn sau khi biết Đại Quái Vật có thể nghe hiểu được mình, tuy rằng nhớ tới tin dữ của chủng tộc mình nhóc vẫn cảm thấy khổ sở, nhưng cũng chưa tới mức không gượng dậy nổi.
Lục Kiêu Kỳ buông người máy xuống, ngồi ở bên cạnh nhóc con, nhặt lấy một viên đá ung dung ném một cái.
Mặt nước gợn sóng, viên đá nẩy 7 – 8 lần mới chìm xuống dưới. (Điềm không biết tả sao nhưng mà cái này là trò ném thia lia á. Ném thia lia là một trò chơi dân gian, dùng đá nhỏ, sỏi hoặc là vụn gạch chọi xuống nước, nếu viên đá đó nẩy lên nhiều lần nhất thì người chơi đó thắng)
Mạc Cổn Cổn kinh ngạc đến ngây người. Gấu Trúc Đoàn Nhi hai lúa chưa bao giờ biết thì ra còn có loại thao tác như thần này nữa.
Bốn tiểu móng vuốt của Mạc Cổn Cổn đều đứng thẳng lên, chớp chớp cặp mắt đen, nhìn Đại Quái Vật đầy trông mong.
Đây, đây là cái gì?
Lục Kiêu Kỳ thấy tâm tình của nhóc con hoàn toàn bị ném thia lia hấp dẫn, anh liền nhặt thêm một viên đá, tùy ý ném một cái.
Lại xuất hiện những vệt nước xinh đẹp nữa rồi.
Mạc Cổn Cổn đờ ra.
Mắt thấy Đại Quái Vật lại nhặt lấy một viên đá, Mạc Cổn Cổn bước cặp chân vòng kiềng chạy qua, tiểu móng vuốt túm lấy ống quần của Đại Quái Vật bò lên trên, vươn móng vuốt nắm lấy tay của Đại Quái Vật, đầu ngón tay khẽ chọt chọt, cặp mắt đen láy lấp lánh nhìn chằm chằm vào viên đá trong lòng bàn tay anh.
Đây là bảo bối gì dạ?
Mạc Cổn Cổn vừa hiếu kỳ vừa khát vọng.
Ý cười tràn ngập trong mắt, Lục Kiêu Kỳ mở tay ra, trong lòng bàn tay là một viên đá rất bình thường.
Mạc Cổn Cổn kề sát đầu nhỏ vào, dùng cái mũi nhỏ ngửi ngửi một cách cẩn thận.
Nhóc con béo ú dán sát vào lòng bàn tay, Lục Kiêu Kỳ cảm nhận được bộ lông trơn mượt và bụng nhỏ mềm mại của nhóc con.
Tiểu móng vuốt gảy gảy, Mạc Cổn Cổn đầy đầu mờ mịt.
Ngẩng đầu trong sự khó hiểu, Mạc Cổn Cổn phát ra tiếng “Ư ư” mềm mềm.
Lục Kiêu Kỳ: “Thích không?”
Mạc Cổn Cổn gật đầu thật mạnh, nội tâm của Gấu Trúc Đoàn Nhi rực lửa, sao Đại Quái Vật lại lợi hại như vậy chứ!
Lục Kiêu Kỳ: “Vậy nhóc muốn học hả?”
Mạc Cổn Cổn chớp chớp mắt, thoáng cái liền trừng lớn hai mắt: “Ư ư ư?”
Nhóc có thể học?!
“Đương nhiên.” Lục Kiêu Kỳ cười gật đầu, nụ cười kia rất nhạt, lại giống như núi băng hòa tan.
Lục Kiêu Kỳ làm mẫu thử một lần: “Muốn thử không?”
Mạc Cổn Cổn đã khẩn cấp, nhóc trượt từ chân của Đại Quái Vật xuống, nhặt lấy một viên đá tựa tựa với viên đá của Đại Quái Vật. Căn bản là tiểu thân thể của nhóc không thể nào ném một viên đá ra dễ dàng như Đại Quái Vật được, chỉ mới cầm viên đá thôi mà hai tiểu móng vuốt đã ôm trọn nó vào lòng rồi.
Gấu Trúc Đoàn Nhi đứng dậy, giơ viên đá lên, thân thể loạng chà loạng choạng đứng không vững nổi.
Nhưng khí thế rất đủ, làm y như thiệt vậy.
Cặp mắt đen láy sáng lấp lánh, Mạc Cổn Cổn nhoài người về phía trước, trực tiếp ném viên đá ra, viên đá rơi xuống văng lên một mảnh nước, nhóc cảm thấy rất thú vị, cứ như mở ra một bước ngoặc sáng chói trong cuộc đời mình ấy.
Mạc Cổn Cổn ném viên đá xong, chính mình cũng ngã nhào theo, nhóc ngồi xếp bằng ở dưới đất, có hơi ngây ngốc.
Lục Kiêu Kỳ vỗ vỗ nhóc con: “Cũng không tệ.”
Đang không biết biểu đạt tâm tình của mình như thế nào, Mạc Cổn Cổn liền được khen.
Cảm giác buồn bực còn chưa kịp nhảy ra đã biến mất, Mạc Cổn Cổn chỉ cảm thấy vui vẻ, ngày càng nóng lòng muốn thử.
Lục Kiêu Kỳ cúi đầu, giải thích làm sao để ném ra vệt nước xinh đẹp một cách vô cùng kiên nhẫn.
Giọng nói của anh tràn đầy từ tính, giống như đang đàn violin. Mạc Cổn Cổn cũng không biết violin là gì, nhóc run run tai, cảm thấy giọng của Đại Quái Vật đặc biệt dễ nghe, thuộc loại dù có nghe một vạn lần cũng sẽ không thấy nhàm chán.
Nhóc vẫn chưa quá hiểu những gì Đại Quái Vật giải thích, nhưng nhóc lại muốn cố gắng làm thật tốt, đánh ra một ‘vệt nước’ xinh đẹp.
Đây là thứ Đại Quái Vật dạy nhóc, nhất định nhóc phải học cho thật giỏi mới được.
Thế là, Lục Kiêu Kỳ vốn đang chuẩn bị trấn an nhóc nhỏ kia, sau đó liền nhìn thấy một con Gấu Trúc Đoàn Nhi trầm mê vào việc ném thia lia một cách điên cuồng.
Gấu Trúc Đoàn Nhi ném thia lia rất hài hước, có vài lần suýt nữa viên đá không được ném ra, mà chính mình lại lăn vào trong nước rồi.
Nếu không có Lục Kiêu Kỳ nhanh tay lẹ mắt, túm lấy Gấu Trúc Đoàn Nhi đặt ở bên bờ hồ, thì lúc này đã có một cái bánh trôi nước bị rơi xuống rồi. Lục Kiêu Kỳ thấy nhóc con dồn toàn bộ tinh lực vào ném thia lia, liền lắc đầu cầm lấy tay đẩy, một bên tiếp tục lắp ráp, một bên chú ý tới mọi hành động của nhóc.
Lục Kiêu Kỳ thấy nhóc con đã nhận định rằng, phải lựa một viên đá có kích cỡ giống với viên mà anh đã dùng làm mẫu, Lục Kiêu Kỳ vừa thấy thú vị vừa bất đắc dĩ.
Gấu Trúc Đoàn Nhi đứng bên bờ hồ tìm kiếm, tiểu móng vuốt khều khều viên đá, bày đống đá ra cùng một nơi, cẩn thận so sánh độ lớn.
Mạc Cổn Cổn sờ sờ viên đá nằm ở góc trái ngoài cùng: Viên này có màu rất giống với viên của Đại Quái Vật, nhưng mà hình dáng lại khác xa.
Sau đó, nhóc sờ tới viên thứ hai: Viên này cũng tương đương, mà màu sắc lại thiếu một chút.
Sờ viên thứ ba…
Gấu Trúc Đoàn Nhi so sánh cứ như đang đi lựa đồ ăn, cân đong đo đếm, tiểu bộ dáng nghiêm túc khiến người khác cảm thấy buồn cười.
Đến cả Lục Kiêu Kỳ đang muốn đề nghị cũng nhịn không được thấy thú vị, âm thầm quan sát nhóc.
Cuối cùng nhóc chọn viên thứ hai, Mạc Cổn Cổn quấn quýt hồi lâu, quăng viên đá ra, do quán tính nên nhóc cũng chúi người theo.
Lục Kiêu Kỳ: “… …”
Xách nhóc con lên đặt bên bờ hồ, Lục Kiêu Kỳ thở dài một tiếng.
Anh nhặt lấy một viên đá nhỏ, đặt ở trước mặt nhóc con: “Thử cái này xem.”
Mạc Cổn Cổn nghi ngờ ngẩng đầu.
Lục Kiêu Kỳ cố ý dùng viên đá nhỏ đánh ra vài vệt nước.
Mạc Cổn Cổn kinh diễm: “Ư ư, ư ư ư!”
Được Gấu Trúc Đoàn Nhi khen nguyên một tràng, Lục Kiêu Kỳ: “… …”
Lần này Mạc Cổn Cổn ngoan ngoãn nhặt lấy viên đá nhỏ, ném ra hai vệt nước, nhóc hưng phấn kêu to ư ư.
Ném ra rồi!
Rốt cục nhóc cũng làm được, tuy rằng vẫn còn thua Đại Quái Vật!!
Quay một vòng ngay tại chỗ, chạy về bên chân Đại Quái Vật, nhóc ôm lấy chân của anh rồi ngồi phịch lên đó: “Ư, ư.”
Lục Kiêu Kỳ vỗ vỗ: “Rất tốt.”
Mạc Cổn Cổn được cổ vũ thật lớn, nhóc quơ tứ chi, cứ như đã đặt ra mục tiêu và nghị lực cho cả đời này vậy.
Các tổ tiên trốn trong mặt dây chuyền đã không còn lời nào để nói.
Võ Nhị ực một cái: “Tiểu hậu bối, còn cần chúng ta trấn an sao?”
Con ngươi lạnh lùng của Võ Đại đảo qua: “Ông cảm thấy thế nào?”
Võ Nhị có hơi rầu rĩ: “So với bọn già này, rất hiển nhiên, tiểu hậu bối càng thích tên xấu xí đó hơn.”
Võ Đại không nói chuyện, lại nhịn không được cảm thán.
Ngả gia gia nghe hai người nói, lại là một trận giận mà không có chỗ đánh: “Hai cái đứa không nên thân này, hiện tại đi tu luyện cho đàng hoàng đi!”
Căn bản là người ta không cần lên tiếng, đã có thể chữa khỏi cảm giác thương tâm của tiểu hậu bối rồi.
Còn hai đốm sáng này, chỉ biết đứng nhìn thôi.
Cần hai đốm sáng này để làm gì chứ!
Ngả gia gia: “Hai đứa bây đi đọc Sổ tay nuông chiều trẻ nhỏ cho ta!”
“Dạ, thưa ông.” Hai đốm sáng Võ Đại Võ Nhị tụm lại một chỗ lạnh run.
Mạc Cổn Cổn cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra trong mặt dây chuyền.
Nhóc quay về phía Đại Quái Vật kêu ư ư.
Lục Kiêu Kỳ nghe, liền kiên nhẫn giải đáp cho nhóc, chỉ là, theo thời gian trôi đi, hoặc là nói… dựa theo sự thay đổi của mặt trời.
Lục Thượng tướng phát hiện, càng ngày anh càng nghe không hiểu lời nhóc nhỏ nói.
Chờ đến khi mặt trời lặn và ánh chiều tà khuất bóng, tiếng kêu của Mạc Cổn Cổn liền biến thành tiếng kêu đơn thuần của gấu trúc.
Mà trong đầu Lục Kiêu Kỳ, cũng không có tiểu nãi âm nữa.
Tuy anh đã nghe không hiểu, nhưng nhóc con vẫn hưng phấn nói ư ư như trước, lần đầu tiên Lục Kiêu Kỳ lộ ra chút cảm giác vội vàng xao động.
Mạc Cổn Cổn đang kể về tình cảm của mình dành cho ổ ổ vàng, lại phát hiện hình như Đại Quái Vật đang lo ra.
Đại Quái Vật ngẩn người, là không muốn nói chuyện với nhóc sao?
Mạc Cổn Cổn có hơi thấp thỏm kêu ư ư hai tiếng.
Lục Kiêu Kỳ khẽ vỗ nhóc con, sắc mặt thất thường, che lại gợn sóng đang trào dâng nơi đáy mắt.
Lục Kiêu Kỳ: “Tôi đi làm bữa tối, nhóc cứ chơi đi.”
Mạc Cổn Cổn gật đầu một cái thật mạnh, không hề phát hiện vẻ mặt của Đại Quái Vật đã thay đổi.
Mạc Cổn Cổn vui vẻ đi theo sau chân Đại Quái Vật, nghiêng đầu nhỏ, kêu ư ư đầy mong đợi: “Đại Quái Vật, tôi muốn ăn măng nướng.”
Bước chân của Lục Kiêu Kỳ cứng đờ: Nhóc con đang nói gì vậy.