Hôn Ước Của Cổn Cổn Có Mắt Âm Dương

Chương 11: Ấm áp cưng chiều thường ngày

Lục Kiêu Kỳ cứ như thực sự thấy được bộ xương khô vậy, hai mắt anh nhìn chăm chú về phía sương mù.

Đến cả hai bộ xương khô đều tin là thật.

Thân là cường giả chiến đấu, anh từng gặp tình huống chiến đấu ác liệt hơn thế này rất nhiều, nhưng anh đều giải quyết trót lọt có thể hóa giải nguy nan.

Trùng tộc trừ tộc Hồng Côn vô cùng khó chơi ra, còn có vài chủng tộc khiến người khác vừa nghe tới đã biến sắc, đối với Lục Thượng tướng đã gặp qua sóng to gió lớn, nhìn thấy hai bộ xương khô sống sờ sờ, cẩn thận là có, đồng dạng anh cũng cảm thấy kinh ngạc không ít.

Nếu không có nhóc con, anh thật sự không biết, thì ra thế giới còn có một mặt như vậy.

“Ư ư!” Miệng nhỏ không quá nhọn của Mạc Cổn Cổn cắn lấy cổ áo của Lục Kiêu Kỳ lắc đến lắc đi. Mau chạy a Đại Quái Vật!

Lục Kiêu Kỳ rất bình tĩnh, thậm chí vẫn không nhúc nhích.

Gấu Trúc Đoàn Nhi đứng ở trên bả vai anh liền có vẻ vô cùng hoạt bát.

Bộ xương khô Giáp: “Khặc khặc, có sức sống như vậy, nhất định hương vị rất ngon, ta muốn ăn lắm rồi.”

Bộ xương khô Ất: “Hai cái nhìn qua đều rất không tồi, ta thấy con đực cao to kia rất hấp dẫn.”

Bộ xương khô Giáp nhìn lại: “Phì, không phải là mi muốn làm gì đó trước rồi mới ăn đó chứ?”

Hai bộ xương khô đối thoại không thèm kiêng nể gì, vẫn không đặt Lục Kiêu Kỳ và Mạc Cổn Cổn vào trong mắt.

Trên thực tế, bọn chúng đã làm đúng một nửa, một nửa còn lại lại đặc biệt muốn chết.

Đúng là Cục Bông kia có mắt âm dương, thông linh. Không có giá trị vũ lực, đã vậy còn rất túng, muốn bắt lấy không cần tốn nhiều sức.

Theo đạo lý mà nói sẽ là như vậy.

Nhưng mà, hiện tại Gấu Trúc Đoàn Nhi đang ôm được Đùi Vàng Bự, Đùi Bự cường tráng biểu thị mình không vui.

Một mình chém gϊếŧ có thể hủy diệt vua tộc Hồng Côn của một khu, năng lực chiến đấu một mình của Lục Kiêu Kỳ rất mạnh, đừng nói là hai bộ xương khô, cho dù là thiên quân vạn mã, Lục Kiêu Kỳ cũng không sợ hãi. Độ khó của việc đánh chết hai bộ xương khô đại khái cũng như đánh chết 10 con dúi vậy thôi.

Thậm chí Lục Kiêu Kỳ còn không cần nhấc tay lên, chỉ với một cái đuôi linh hoạt bén nhọn thôi đã đủ rồi.

Ít nhất, Mạc Cổn Cổn liền nhìn ngây người.

Cả người hai bộ xương khô bốc lên lửa xanh, ngọn lửa biến thành hỏa tiễn, hướng về phía Mạc Cổn Cổn và Đùi Vàng Bự.

“Ư ư ư!” Mạc Cổn Cổn không ngậm áo nữa, nhóc chui vào trong một cái vèo.

Hỏa tiễn muốn bay vào l*иg ngực của Lục Kiêu Kỳ, lại bị anh bay nhanh tránh qua. Tình hình cực kỳ nguy hiểm, gió lạnh chợt nổi lên, trời vốn đang sáng sủa lại có vẻ hơi âm u, chỉ qua mấy giây ngắn ngủi, trên trời đã có mây đen chậm rãi kéo đến, tối thui làm cho người khác kinh hãi.

Lục Kiêu Kỳ híp mắt nhìn trời, đáy mắt có một tia sáng lạnh xoẹt qua. Anh để ý đến máy dò xét đang vang lên ầm ĩ, trong lòng có suy nghĩ.

Mạc Cổn Cổn chui nửa cái đầu nhỏ ra khỏi cổ áo, phàm là có công kích, liền kêu ư ư để báo nguy.

Động tác của Lục Kiêu Kỳ thành thạo mà lại bình tĩnh, dù cho chung quanh đang dần tối xuống, ánh sáng ngày càng u ám, anh vẫn trấn định như cũ. Không để cho chiêu gϊếŧ người đó đến gần, vẻ mặt tùy ý cứ như cực kỳ dễ dàng. Hai bộ xương khô đang thèm khát liền đặc biệt căm tức, ánh sáng xanh bao quanh người cứ như bốc lên cao đến tận 12m.

Bộ xương khô lớn có sương mù đen quấn quanh, nhìn qua cực kỳ đáng sợ.

Mạc Cổn Cổn lạnh run, trong cặp mắt ươn ướt ngoại trừ hoảng loạn, còn có một chút ỷ lại và hiếu kỳ với Đại Quái Vật.

Đây là cái gì vậy? Hai bộ xương khô đỏ đen nhìn qua đầy rỉ sắt loang lổ.

Trụi lủi, xấu quá.

Khẽ khịt cái mũi nhỏ ươn ướt, Mạc Cổn Cổn đánh một cái hắt xì nộn nộn.

Cực kỳ khó ngửi.

Bộ xương khô lớn: “Thứ đồ chơi phách lối! Mi đi chết cho ta!”

Nói rồi, nó liền bắt đầu ngưng tụ đại chiêu, đại chiêu ‘Độc điều’ của bộ xương lớn không tốn thời gian quá dài, nhưng đối với Lục Kiêu Kỳ mà nói, khoảng trống hai ba giây này của ‘Độc điều’ cơ bản là đi tìm chết.

Lục Kiêu Kỳ không cho bộ xương lớn có cơ hội hoàn thành đại chiêu, hạ xuống vài đuôi, bộ xương nhỏ chen vào ra sức ngăn cản nhưng không thành, đầu của bộ xương lớn hóa thành hai nửa, trong tròng mắt đen thùi, ánh sáng xanh lóe lên hai cái rồi biến mất.

Trước khi chết bộ xương lớn không có cách nào tin được: “Mi, mi mi…”

Tuy nói không có máu thịt gì, nhưng tuyệt đối thuộc về cái loại chết không nhắm mắt.

Mạc Cổn Cổn kinh ngạc đến ngây người.

Giải, giải quyết? Hai quái vật này đối với nhóc mà nói, là cực kỳ đáng sợ. Nhưng Đại Quái Vật lại có thể giải quyết một cách dễ dàng.

Quái vật nhỏ hơn đứt thành hai đoạn ngay thắt lưng, lại không chết.

Nó nhìn đồng bọn đã tắt hết lửa, sợ đến mức kêu lên đầy quái dị, âm thanh bén nhọn làm đau màng tai.

Đến cả Lục Kiêu Kỳ đều cảm thấy một trận không khỏe, đừng nói chi Mạc Cổn Cổn đứng mũi chịu sào, đầu ông một tiếng, bên trong đau cứ như bị nổ tung.

Sau đó, nhóc rên lên một tiếng, liền không hay biết gì nữa.

Đến khi tỉnh lại, nhóc đang nằm trên một cái ổ ổ màu đỏ.

Mũi khẽ ngửi ngửi, hai mắt Mạc Cổn Cổn sáng ngời, là trái cây cực kỳ ngon miệng kia!

Tiếp theo, bỗng nhiên nhóc cứng đờ, nhớ lại chuyện lúc nãy.

Bọn, bọn họ gặp hai thứ vừa xấu vừa hôi, bị Đại Quái Vật gϊếŧ chết mà không thèm nói lời nào.

Sau đó thì sao?

Mạc Cổn Cổn mơ mơ màng màng run run tai, hai tai tròn như đồng xu quạt lên quạt xuống.

Tiểu móng vuốt gãi gãi mặt, cái mông béo đô đô của Gấu Trúc Đoàn Nhi uốn éo, vô thức cầm lấy trái táo.

Đại Quái Vật có sao không ta?

Đại Quái Vật có bị ăn tươi không? Cuối cùng hai con quái vật kia…

Nghĩ nghĩ, Mạc Cổn Cổn ngồi không yên, ôm trái táo lăn một vòng ngay tại chỗ.

Ôm trái táo chênh lệch không có bao nhiêu so với thân thể của mình, bộ dáng ủy ủy khuất khuất lại lo lắng hãi hùng của Gấu Trúc Đoàn Nhi đáng yêu cực.

Mới vừa rửa sạch bộ xương khô Lục Kiêu Kỳ liền buồn cười. Ném hai cái bộ xương khô không được gọi là hoàn chỉnh xuống đất, Lục Kiêu Kỳ thong thả ngồi xuống, cắm hai con cá đã làm sạch vào khúc cây rồi đặt lên lửa.

Mạc Cổn Cổn nhìn thấy Đại Quái Vật, kinh hỉ đan xen, thoáng cái đã tìm được người tâm phúc, không thèm trái táo nữa, nhóc trực tiếp đứng thẳng tiểu thân thể nhào về phía anh. Lăn từ trên ổ ổ đỏ xuống, không để ý tới bộ lông đã rối tung, nhóc ta bước cặp chân vòng kiềng chạy đến chỗ Đại Quái Vật.

Mạc Cổn Cổn nghiêng đầu, “Ư, ư.”

Hai mắt Cục Bông Nhỏ sáng lấp lánh, tràn đầy trong mắt đều là hình ảnh của mình, giờ khắc này, tim Lục Kiêu Kỳ đập loạn nhịp.

Hệt như anh là chỗ dựa của nhóc con này vậy.

Mạc Cổn Cổn lắc lắc cái mông nhỏ chạy đến, cặp chân ngắn chạy bình bịch rất nhanh thế nhưng tính ra tốc độ lại rất chậm. Bất quá cuối cùng nhóc liền chuyển sang lăn đến cạnh Đại Quái Vật, vừa tới gần liền nâng hai chân trước be bé lên, ôm lấy đùi bự một cách mau chuẩn ngoan.

Cái mông nhỏ quen thuộc ngồi trên giày của nam nhân.

Dính sát vào người anh y như gấu Koala, hoàn toàn là hình tượng ‘Ôm đùi bự’ bản chân thật nhất.

Gương mặt tròn vo nho nhỏ của Mạc Cổn Cổn đặt sát vào giày, cái mông cọ đến cọ đi.

Cái đuôi nhỏ chỉ có một dúm lông thỉnh thoảng vểnh vểnh về phía trước, cọ cọ cảm giác tồn tại.

Lục Kiêu Kỳ: “… …”

Bộ dáng làm nũng của nhóc con vốn có quầng mắt đen thật to đã rất đáng yêu, hiện tại lại manh đến mức trái tim của người đàn ông cứng rắn đều phải hòa tan.

Suýt nữa Lục Kiêu Kỳ bị manh ra đầy mặt máu.

Cúi đầu nhìn chằm chằm vào nhóc con, Thượng tướng trầm mặc hồi lâu đầy quỷ dị.

Nhảy nhót vài giây, Mạc Cổn Cổn dùng khóe mắt đảo qua, vừa vặn nhìn thấy một cái đầu lâu trụi lủi xấu kinh khủng.

Mạc Cổn Cổn: “Σ( ° △°|||)︴ ”

Là, là, là con quái vật kia ngao ngao!

Giật mình một cái, nhóc ngửa ra sau, xoay người ra mặt sau của giày, nhóc té ngửa một cái. Mạc Cổn Cổn ‘ư ư ư’ kẹp lấy đuôi nhỏ, chạy trở về ổ ổ đỏ, chui tọt ra phía sau, đào một trái táo ra, chính mình chui vào trong thay thế cho trái táo đó.

Toàn bộ hành trình Lục Kiêu Kỳ đều im lặng, thấy nhóc con cố gắng cos trái táo đầy nghiêm túc, khóe mắt nhịn không được giật giật.

Im lặng vài giây, rốt cuộc vẫn là Lục Kiêu Kỳ có hơi đau lòng nhóc con, rất sợ nhóc bị trái táo đè hỏng. Anh nhấc đống xương khô bỏ vào trong xác chiến hạm, không để cho nhóc con nhìn thấy nữa.

Nói tới cũng may mắn, Lục Kiêu Kỳ không ngờ chỉ mới đi một chuyến mà đã có thu hoạch rồi.

Trong đống vật liệu anh cần, bộ xương khô được coi như là một phần khá là quan trọng, ở tinh tế toàn khai thác dưới lòng đất ra, nhưng không ngờ rằng ngoài ý muốn lại có được loại hình thái này, Lục Thượng tướng có kiến thức rộng rãi không muốn thừa nhận cũng không được, anh rất là nông cạn. Bất quá điều khiến anh cảm thấy vô cùng kinh dị là, đống xương khô này nhìn qua xấu xí, nhưng chất lượng lại cực tốt, còn tinh khiết hơn rất nhiều so với vật liệu do đoàn đội tinh tế khai thác ra.

Lục Kiêu Kỳ rũ mắt đối diện với nhóc con đang ló đầu ló tai ra tra xét địch tình, trong con ngươi xuất hiện một tia ôn hòa khó nhận ra được.

Mạc Cổn Cổn nhìn trái nhìn phải, không nhìn thấy cái thứ đáng sợ kia, nhịn không được lại nhô nhô đầu ra.

Mạc Cổn Cổn khó hiểu nghiêng đầu, đối diện với con ngươi chứa một tia nhu hòa của Đại Quái Vật, hướng về phía anh kêu một tiếng non nớt.

Lục Kiêu Kỳ rũ mắt: “Không sao rồi.”

Nghe không hiểu, thật đáng tiếc. Nhưng mà tiếng kêu của Đại Quái Vật dễ nghe quá đi. Mạc Cổn Cổn lại nhìn đông nhìn tây mấy giây, cuối cùng mới yên tâm.

Vui vẻ lăn qua, thẳng đến khi đυ.ng vào Đại Quái Vật, tiểu thân thể đang lăn vòng vòng mới dừng lại, nhưng lại không giống trước đây nữa.

Lần này, Mạc Cổn Cổn dừng ở đâu liền nằm ườn ra đó, nghiêng tiểu thân thể ôm lấy mắt cá chân của Đại Quái Vật từ đằng sau, làm một Cục Bông Nhỏ quét nhà.

Nếu Lục Kiêu Kỳ đi về trước, đại khái nhóc liền bị kéo theo sau…

Một tiểu vô lại đúng chuẩn.

Ở cùng một chỗ chưa bao lâu, Mạc Cổn Cổn đã không còn sợ hãi Đại Quái Vật nữa, hôm nay còn nóng lòng muốn thử chơi đùa với Đại Quái Vật.

Hoặc là nói, Mạc Cổn Cổn đang tự chơi.

Nhóc ôm Lục Kiêu Kỳ, mở miệng nhỏ ra, cắn chân của anh.

Về phần đôi mắt nhỏ nhắn tròn vo của Mạc Cổn Cổn, vẫn nhìn chằm chằm vào cái đuôi đen đầy hâm mộ.

Vài lần tới gần đuôi đen, nhóc liền nhịn không được muốn vươn móng móng ôm lấy.

Nhưng mà rất đáng tiếc, lòng cảnh giác của đuôi thực sự rất tốt, mỗi khi nhóc tự nhận là có thể chạm vào rồi, cái đuôi liền tránh xa.

Chuyện này làm cho Mạc Cổn Cổn cảm thấy rất là đáng tiếc, cuối cùng liền lười biếng ôm lấy đùi bự không tha.

Lục Kiêu Kỳ thân là người bị đυ.ng chạm: “… …”

Anh không chỉ phải chú ý đến hàm răng non nớt của nhóc con, còn cần nâng đuôi lên cao để ngừa nhóc con vịn vào rồi làm bị thương mình nữa.

Nói thật ra, cứ nhấc đuôi lên hoài cũng có hơi mỏi.

Về phần ôm giày ôm chân, bò lên trên các loại, Lục Kiêu Kỳ đã có thể cực kỳ bình tĩnh rồi.

Mạc Cổn Cổn ôm một hồi, liền bò từ đùi lên trên vai, tầm mắt nhìn ngay cổ áo của Đại Quái Vật có hai cái lỗ thủng nhỏ.

Mạc Cổn Cổn: “!!!”

Đó là dấu răng á. Hình, hình như, nhóc đã làm hư đồ của Đại Quái Vật rồi!