Mạc Cổn Cổn được cưng mà sợ, thân thể lùi về phía sau, cặp mắt đen láy lộ ra vẻ không hiểu.
Nghe không hiểu đại quái vật nói cái gì, nhưng mà ngữ khí rất hòa ái.
Có đại quái vật làm chỗ dựa, Gấu Trúc Đoàn Nhi càng kiên định với hùng tâm tráng chí ôm chặt đại quái vật hơn.
Trộm nhìn đại quái vật, Mạc Cổn Cổn quyết đoán chọn một sợi tóc bạc.
Đẹp hơn cỏ khô trong ổ nhỏ của nhóc nhiều, nếu như có thể nằm lăn trên đống lông bạc suông mượt này, nhất định sẽ đặc biệt thoải mái đó.
Lục Kiêu Kỳ hoàn toàn không biết nhóc kia đang muốn trở thành vật trang sức trên đầu mình, tóc cũng bị mơ ước làm thành ổ của nhóc ta luôn. Vẻ mặt anh nhìn như không đổi, nhưng trong lòng đã nhấc lên kinh đào hãi lãng, dậy sóng trong lòng. Làm người lãnh đạo của quân bộ, tự nhiên anh hiểu được rất nhiều thứ, chẳng hạn như môi ngữ.
Nhìn xuyên qua con ngươi đen láy be bé, cũng không tính là quá rõ ràng, nhưng anh lại có thể bắt theo từng chữ từng đoạn, vừa nhìn vừa đoán cũng hiểu được ý của Lý Minh Huân.
Họ Triệu.
Nội bộ quân bộ nhìn như hài hoà, nhưng đã chia phái từ lâu.
Tướng quân họ Triệu trong quân bộ không ít, đặc biệt là quân đoàn số 5, gần như đã sắp trở thành tư binh của gia tộc Triệu thị luôn rồi.
Lục Kiêu Kỳ trầm mặc hồi lâu, lại cảm giác lòng bàn tay có hơi nhột.
Tròng mắt đảo qua, Lục Kiêu Kỳ: “… …”
Nhóc con ngã chỏng vó, cọ đến cọ đi ở trong lòng bàn tay của anh. Mông nhỏ tròn vo bông xù xù lắc qua lắc lại, cái đuôi nhỏ hơi vểnh lên.
Cảm giác nhột trên tay chui vào đáy lòng, Lục Kiêu Kỳ trầm mặc hồi lâu.
Mạc Cổn Cổn khẽ nhúc nhích, cọ mùi của mình lên trên tay đại quái vật, làm như vậy sẽ giúp nhóc có cảm giác rất an toàn.
Mũi đen ướŧ áŧ khẽ khịt khịt, Gấu Trúc Đoàn Nhi mượn cơ hội lại lăn vài vòng.
Lòng bàn tay có độ cong vừa phải, nóng hầm hập, đã vậy còn vô cùng mềm mại nữa, ít nhất Gấu Trúc Đoàn Nhi nho nhỏ bẹp ra như cái bánh có vẻ vô cùng thoải mái. Thậm chí nhóc đã bắt đầu quấn quýt là bàn tay thoải mái hơn, hay là một đầu lông bạc sẽ tốt hơn đây. Nghĩ nghĩ, Mạc Cổn Cổn nhịn không được lại lật mình một cái.
Lục Kiêu Kỳ phát hiện ánh mắt kỳ dị của nhóc kia, không hiểu thầm thấy căng thẳng.
Chỉ là, dáng vẻ ngây thơ của nhóc con khiến người khác cảm thấy rất sung sướиɠ, tâm tình tiêu cực do binh lính dưới tay tử vong của Lục Kiêu Kỳ đã giảm bớt rất nhiều rồi.
Là một quả vui vẻ.
Bụng ngón tay Lục Kiêu Kỳ khẽ vuốt, tướng mạo của nhóc cũng y như nhóc vậy, chỉ có một nhúm nhỏ mềm đạp đạp, thậm chí chọt một cái còn run run nữa kìa.
Gió mát thổi qua, tơ bạc đong đưa theo gió, nhìn qua vô cùng mê hoặc.
Ít nhất, đối với Gấu Trúc Đoàn Nhi đang lớn gan là vậy, nhóc đã bị mê hoặc rồi.
Nhóc ta ngẩn người nhìn đầy đầu lông sáng óng ánh, hận không thể lăn lộn ở trển ngay lập tức.
Nếu như đây là một đầu màu xanh thì tốt rồi. Gấu trúc thích lăn trên cỏ xanh mượt, Mạc Cổn Cổn nghĩ mà thấy có hơi đáng tiếc.
Sau khi được che chở, nhóc đã thân thiết với đại quái vật hơn một chút, ngọ nguậy từ cánh tay anh trèo lên trên đầu vai.
Thân thể Lục Kiêu Kỳ chợt buộc chặt, hoàn toàn không rõ nhóc con ước gì anh có tóc màu xanh.
Anh yên lặng nhìn kỹ, cũng không ngăn cản nhóc ta thám hiểm, thậm chí bàn tay còn ở một bên che chở trong vô thức, rất sợ Cục Bông đang leo lên kia bị rơi xuống. Dù sao cặp chân vòng kiềng của nhóc con thực sự rất bất ổn, đang đi bỗng nhiên té ngã cũng là chuyện bình thường.
Thái độ cam chịu của đại quái vật đích xác đã mang đến sự cổ vũ lớn lao cho Mạc Cổn Cổn, chỉ với hai ba cái nhóc đã trèo lên đầu của đại quái vật.
Nhìn trái nhìn phải vài giây, nhóc ngồi phịch xuống.
Tiểu móng vuốt bông xù xù của Mạc Cổn Cổn túm lấy sợi tơ bạc, len lén nhúc nhích cái mông cảm nhận trải nghiệm hoàn toàn mới mà cái đầu mang đến cho nhóc.
Thực sự rất thích cái đầu đầy tóc này, Mạc Cổn Cổn sung sướиɠ lăn cái mình cá mặn vài lần.
Lục Kiêu Kỳ: “… …”
Kỳ thực Lục Kiêu Kỳ có hơi ngây người, chưa bao giờ có bất kỳ sinh vật nào thân cận anh như này, hoặc là nói dám làm càn lăn qua lăn lại ở trên đầu anh kiểu này.
Chỉ là loại cảm giác này, rất tốt. Nếu đổi thành bất kỳ một nhân loại nào phách lối như vậy, nhất định Thượng tướng sẽ không bỏ qua, nhưng sự thân cận của một Cục Bông Nhỏ ngốc manh ngốc manh đáng yêu lại ngây thơ, trái lại anh sẽ không đề phòng được. Thậm chí còn có loại cảm giác thỏa mãn quỷ dị rằng mình không cô độc.
Giống như, anh cũng không có bị vứt bỏ.
Lục Kiêu Kỳ không biết rõ trung ương sẽ đối đãi với số người chết mất xác như thế nào, nhưng anh cũng đoán được đại khái rồi.
Quân báo sai lầm, mới làm cho toàn bộ binh đoàn bị diệt, là ai đã cản trở từ bên trong?
Hơi thở của đại quái vật trở nên ngưng trọng, hình như rất áp lực rất thống khổ. Mạc Cổn Cổn chần chừ hai giây, vươn hai tiểu móng vuốt ra vỗ vỗ đầu của anh.
Ngoan ngoan nè.
Trước đây ma ma sẽ ôm lấy nhóc đặt ở trong lòng, vỗ nhè nhẹ.
Đương nhiên thân thể nhóc không có lực lưỡng như ma ma, chỉ có thể cố gắng mở rộng thân thể ôm lấy đỉnh đầu của anh.
Lục Kiêu Kỳ: “… …”
Sát khí còn chưa kịp tụ tập thoáng cái liền tiêu tan, đến cả hận ý đều không trỗi dậy nổi.
Lục Kiêu Kỳ yên lặng thở dài.
Có thể cảm nhận được tóc bị kéo qua kéo lại, cuối cùng tóc mái còn bị Cục Bông Nhỏ kéo ngược ra sau.
Lục Kiêu Kỳ cảm kích, không hiểu sao lại cảm thấy có hơi mệt tâm.
Cảm xúc sung sướиɠ nhóc con mang đến đã lấp đầy cõi lòng lạnh lẽo của nam nhân, nhưng đồng dạng nhóc cũng khiến cho Thượng tướng đau đầu.
Loại cảm giác phức tạp này, lần đầu Lục Kiêu Kỳ được trải nghiệm.
Cũng không biết, rất nhiều năm trước, mấy sen nuôi boss đều là loại cảm giác vừa đau vừa sướиɠ này.
Nhưng tụi sen đều vui vẻ chịu đựng.
Lục Kiêu Kỳ đang trong thời kỳ đầu hóa thân thành gấu trúc nô dung túng nhóc con tác oai tác quái trên đầu, túm lấy tóc của anh chơi đùa. Anh đội một con gấu trúc chui vào xác chiến hạm, trên đầu từ bị nắm nhẹ một nhúm biến thành hung hăng nhéo hai nhúm.
Lục Kiêu Kỳ: “… …”
Mỗi bên trái phải một nhúm, chia rất là đều, da đầu Lục Kiêu Kỳ bị nhéo đến phát đau.
Rốt cục cũng vào tới chiến hạm, hai mảng da đầu của anh đều đã tê rần rồi.
Lục Kiêu Kỳ: “… …”
Mạc Cổn Cổn kề sát vào đại quái vật, sợ run. Tiểu móng vuốt nhịn không được nắm chặt đại quái vật.
Mạc Cổn Cổn: “Ư!”
Ăn, ăn, nhóc không muốn bị ăn tươi!
Nghe được tiếng kêu hốt hoảng của nhóc con, theo bản năng Lục Kiêu Kỳ căng chặt cơ thể, cặp mắt sắc bén tựa chim ưng đảo quanh.
Nhưng mà, đợi hồi lâu, cũng không có gió lạnh ập đến.
Mạc Cổn Cổn phát hiện khí thế của đại quái vật thay đổi, nhóc càng sợ hãi hơn, thậm chí đau đớn nghĩ đến hành vi ôm đùi của nhóc không hề sai chút nào!
Bầu không khí ngưng trệ, cả hai vẫn không nhúc nhích duy trì trạng thái bất động tròn 10 phút đồng hồ.
Vẫn gió êm sóng lặng như trước.
Mạc Cổn Cổn hoang mang trừng mắt nhìn: “Hửm?”
Nhóc vẫn chưa chết.
Quả nhiên đại quái vật rất lợi hại. Len lén sờ sờ ngồi dậy, Gấu Trúc Đoàn Nhi hết nhìn đông tới nhìn tây, lúc này có dũng khí quan sát bên trong cơ thể quái vật một cách tỉ mỉ rồi. So với nhóc tưởng tượng còn phức tạp hơn nhiều lắm, bên trong cái vật đen như mực này cũng không nhỏ, đối với nhóc con chỉ lớn cỡ lòng bàn tay mà nói, đúng thật là cực kỳ to lớn.
Độ phản xạ của kim loại cũng không tệ lắm, ít nhất thông qua kim loại chiếu ra ảnh ngược mờ mờ là không thành vấn đề.
Mạc Cổn Cổn nhìn thấy hình chiếu của bọn họ.
Thoáng cái nhóc ta bị dọa ngốc, lông của Mạc Cổn Cổn xù hết cả lên, vèo một cái lại chui tọt vào trong áo của đại quái vật, lộ ra một khúc móng sau bông xù.
Lục Kiêu Kỳ đang chuẩn bị mở hộp ra thì phía sau lưng cảm nhận được xúc cảm của móng vuốt bông xù, suýt nữa đã kích động bóp nát hộp bên trong chiến hạm rồi.
Tuy rằng không bóp nát, nhưng thật sự là anh đã bóp nó đến biến dạng luôn.
Bề mặt vốn đã lồi lõm lại có thêm một dấu tay thật sâu, cùng với một đường bị đuôi rồng in lên.
Còn chưa biết chuyện mình làm đã mang đến ảnh hưởng thế nào với đại quái vật, Mạc Cổn Cổn cảm thấy an toàn, thế là liền có thêm chút tinh thần mạo hiểm, ló đầu ra khỏi cổ áo.
Lục Kiêu Kỳ: “… …”
Mạc Cổn Cổn nhìn chằm chằm ảnh ngược của mình, yên lặng lui trở về.
Mạc Cổn Cổn: “Ưm ngao ưm ưʍ.”
May mà Lục Kiêu Kỳ vẫn chú ý tới nhóc con, phát hiện nhóc chỉ bị cái bóng của mình dọa sợ thôi.
Lục Kiêu Kỳ buồn cười, lại có chút bất đắc dĩ.
Nhóc con không nhận ra mình, là chuyện bình thường.
Ở tinh tế nuôi không ít thú biến dị ngoại tinh, nhưng ghi chép về thói quen của thú cưng mèo chó ở thời viễn cổ đã sớm biến mất. Bất quá trong ghi chép không thiếu một thứ là, phần lớn động vật rất bài xích với gương, căn bản là chúng nó không biết hình ảnh trong gương là mình.
Mạc Cổn Cổn lại là một con gấu trúc hoang dã thuần chủng, trước khi bị lột da chưa bao giờ gặp được con người. Ngược lại ma ma của nhóc từng được quái vật cứu chữa rồi phóng sinh, bởi vậy Cổn Cổn mới có được một cái tên, ma ma nhóc tên Mạc Mạc, ma ma nhóc nói nhóc theo họ của ma ma. Thế là không biết tại sao Mạc Cổn Cổn liền có được một cái tên.
Trên thực tế, chưa từng có gấu trúc nào kêu tên của nhóc cả, nhóc chỉ dùng nó để nhớ đến ma ma thôi. Đây là thứ duy nhất ma ma để lại cho nhóc.
Cho nên, trừ cái tên có chút nhân tính hóa ra, Mạc Cổn Cổn là một con gấu trúc quê mùa hàng thật giá thật.
Lại một lần nữa sống sót sau tai nạn, Mạc Cổn Cổn ngồi chồm hổm trên đầu của đại quái vật nghiêng đầu, đầy mặt hoang mang.
Hử.
Cái vật đen như mực kia, hình như không nguy hiểm.
Bị đặt lên một ổ ổ vàng lớn hơn, Mạc Cổn Cổn ngây ngốc cầm lấy măng, mắt nhìn đại quái vật ra ra vào vào cái xác đen như mực.
Vậy là không nguy hiểm rồi! Trải qua kết quả âm thầm quan sát cộng thêm tự mình thể nghiệm, Mạc Cổn Cổn xác nhận.
Sau khi nhận được kết luận như vậy, Mạc Cổn Cổn liền ngồi không yên, muốn quan sát cẩn thận, lần đầu nhóc nhìn thấy cái vật màu đen kia trong cuộc đời gấu trúc ngắn ngủi của mình. Nhóc cực kỳ tò mò về nó. Vác một mụt măng để tăng thêm lòng can đảm, Mạc Cổn Cổn bước lộp cộp tới gần, đút đầu vào trong nhìn thử.
Nhìn nhìn, hai chân trước bông xù xù vịn vào thành, định chui vào xác chiến hạm có hơi cao.
Lúc Lục Kiêu Kỳ hoàn thành công việc, liền thấy một Cục Bông Nhỏ đang dùng hai cái chân trước và một cái chân sau đạp ở trên thành, còn lại một cái chân sau và hơn nửa người đang lắc lư ở bên dưới, cái mông nhỏ nhúc nha nhúc nhích, ra sức leo lên trên.
Đáy mắt Lục Kiêu Kỳ xoẹt qua một tia ý cười.
Buổi tối, Mạc Cổn Cổn thắng lợi trở về, nhóc nhảy nhót ôm quả cầu đỏ đại quái vật cho nhóc chìm vào mộng đẹp.
Đêm khuya trăng tròn, Lục Kiêu Kỳ cũng cẩn thận nghỉ ngơi.
Bỗng nhiên trong một tiểu thụ động có ánh sáng đỏ lóe lên, trên người Mạc Cổn Cổn đang dùng bốn móng ôm cầu bị vặn vẹo, gấu trúc biến thành một bé con nhỏ xíu. Quả cầu đỏ lại lóe lên, bé con thịt phúng phính ngáp một cái, vô tri vô giác lại biến trở về Cục Bông Nhỏ.