Lục Kiêu Kỳ biết nhóc con sợ anh, nên cũng không nhúc nhích.
Mạc Cổn Cổn lảo đảo đứng dậy, đứng không vững liền té ngã cái phịch, nhưng nhóc vẫn không từ bỏ, nếm thử vài lần, rốt cục cũng đứng lên được. Hai cái chân sau ngắn củn bước đi lộp cộp lộp cộp, chân trước giơ lên thật cao, ở chính giữa móng là măng vàng nhóc yêu quý nhất.
Mạc Cổn Cổn: “Ngao. Ngao ngao!”
Lục Kiêu Kỳ híp mắt.
Không hiểu đong đưa tai, Mạc Cổn Cổn hối: “Ngao!”
Lục Kiêu Kỳ cúi người xuống, quỳ một chân trên đất, thong thả xòe tay ra.
Mạc Cổn Cổn nghiêng đầu suy nghĩ một chốc, sau đó trộm liếc đại quái vật, cẩn thận bỏ măng vào móng vuốt bự kia.
Mạc Cổn Cổn: “Ngao.”
Lục Kiêu Kỳ không lạnh lùng nổi nữa, thứ đang nằm trong tay anh có thể nói là một món quà nhỏ đặc biệt. Búp măng to bằng ngón tay đối với anh mà nói, thực sự là bé nhỏ không đáng kể. Nhưng bộ dáng nhóc con cố gắng lấy lòng thật sự rất đáng yêu, Lục Thượng tướng lộ ra ý cười nhàn nhạt mà đến cả anh cũng không nhận thấy được.
Lục Kiêu Kỳ lại chìa một đầu ngón tay khác ra.
Mạc Cổn Cổn thấp thỏm lại cẩn thận quan sát vài giây, chần chừ trong chốc lát, nhóc vươn tiểu móng vuốt lông xù khoát lên đầu ngón tay kia.
Ánh mắt cổ vũ, Lục Kiêu Kỳ nhíu mày. Tiểu động vật đều rất cẩn thận. Nam nhân nín thở chờ đợi, không muốn dọa Cục Bông Nhỏ nhát gan này chạy mất.
Tai run lên, Mạc Cổn Cổn khẽ kêu: “Ngao.”
Vẫn là hành động thăm dò của tiểu động vật.
Lục Kiêu Kỳ thân như bàn thạch sừng sững bất động, anh thầm thấy buồn cười, nghĩ thầm nhóc con có hơi giảo hoạt.
Hình như, hình như đại quái vật không có muốn ăn mình. Gấu trúc có cặp mắt tinh xảo với quần mắt đen thui vươn tiểu móng vuốt còn lại khoát lên luôn.
Cả người hơi cứng ngắc, Mạc Cổn Cổn run run rẩy rẩy bước ra một bước thắng lợi nhất trong đời gấu trúc.
An toàn!
Trái tim đang bị treo cao của Mạc Cổn Cổn được hạ xuống, mắt đen ngân ngấn nước chớp chớp, phát hiện nguy hiểm qua đi liền ôm lấy theo thói quen.
Ôm chặt là thiên tính, tay của quái vật rất hoàn hảo, Mạc Cổn Cổn có thể ôm đầy cõi lòng, sau khi hai cái chân trước ôm chặt rồi nhóc mới ngẩng đầu lên. Đối diện với quái vật hai giây, nhúc nhích nhúc nhích, Gấu Trúc Đoàn Nhi liền choàng cả chân sau lên luôn.
Lục Kiêu Kỳ: “… …”
Lục Kiêu Kỳ rơi xuống tinh cầu không biết tên, cơ duyên xảo hợp, lại có thêm một vật trang sức trên ngón tay vừa quí báu vừa kiều khí (quen được cưng chiều).
Nhóc con quấn chặt lấy tay anh y như gấu koala, cái đầu nhỏ bông xù xù kề sát móng tay, cặp mắt sáng lấp lánh, cái mũi nhỏ ươn ướt còn lén ngửi ngửi, cứ như đang chuẩn bị đánh dấu địa bàn vậy.
Lục Kiêu Kỳ cong ngón tay lên.
Cổn Cổn liền bị bẻ cong y như không có xương sống.
Bị ép cong thành một quả bóng, Mạc Cổn Cổn không hiểu, “Ngao.”
Nhìn ra gấu trúc có hơi ủy khuất, Lục Kiêu Kỳ: “… …”
Con ngươi tròn trịa của Gấu Trúc Đoàn Nhi ướt nhẹp, kiều khí lại ngốc manh, có hơi phạm quy. Lục Kiêu Kỳ thầm nghĩ, nhịn không được ho nhẹ một tiếng.
Thả Cục Bông Nhỏ xuống đất, Lục Kiêu Kỳ nhìn chằm chằm cơ giáp một cách xa xăm, vẻ mặt khó lường.
Mạc Cổn Cổn ngẩng đầu nhìn nhìn đại quái vật, trầm ngâm hai giây, ngậm hai mụt măng vàng chạy xoành xoạch vào rừng cây.
Đại quái vật vẫn có chút dọa người, nhưng ông ta lại là một con quái vật tốt.
Biết đâu, biết đâu sau này bọn họ có thể làm hàng xóm thì sao.
Con ngươi Lục Kiêu Kỳ lóe lên, hình ảnh giống như đã từng quen biết: Lúc trước nhóc con cũng bỏ đi như vậy.
Trầm tư trong chốc lát, vẻ mặt Lục Kiêu Kỳ có hơi thả lỏng.
Thật thú vị.
Sống ở tinh cầu hiện đại mấy mươi năm, vì nguyên nhân đặc thù mà lưu lạc tới tinh cầu nguyên thủy, Lục Kiêu Kỳ không ngờ mình lại phát hiện cảnh sắc chung quanh đẹp ngây người.
Chiến hạm rơi xuống đây, bởi vì vô tình gặp được một Cục Bông Nhỏ mà lại tìm thấy những điều thoải mái vụn vặt trong cuộc sống.
Bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ cả một ngày, sống sót trở về ổ nhỏ, Mạc Cổn Cổn buông măng mình thu hoạch được xuống, phủi cỏ khô ra, cẩn thận giấu 2 mụt măng vào chỗ sâu nhất. Nhìn chúng mấy lần đầy quý trọng, trải phẳng cỏ khô ra, giẫm qua giẫm lại trên cái giường cỏ, cẩn thận ngửi ngửi vài lần, giả bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Hoàn thành mọi việc rồi, thân thể Mạc Cổn Cổn ngã ngược ra sau, quơ quơ hai chân sau theo quán tính. Cổn Cổn nằm bẹp thành một cái bánh run run tai, trở mình ôm móng sau, lăn vài cái ăn mừng sống sót sau tai nạn. Cuối cùng duỗi tứ chi ra nằm úp sấp xuống, xa xa nhìn lại thấy hình như cái mông tròn trịa đang vểnh lên, bên trên là cái đuôi nho nhỏ.
Mạc Cổn Cổn nhìn chằm chằm mặt trời: Tốt quá, còn sống.
Nhìn chằm chằm người máy đã báo hỏng đến cấp 5, Lục Kiêu Kỳ cau mày, gương mặt lãnh ngạnh hiện đầy vẻ ác liệt.
Sau khi trải qua vài trận chiến, xác thực thân thể anh có hơi không khỏe. Lần này vua tộc Hồng Côn xuất hiện, có thể nói là trận chiến thảm thiết nhất trong vòng hai mươi năm trở lại đây. Cách nói lây nhiễm quấy nhiễu người dân tinh tế vô số năm rất nhanh sẽ được giải đáp, tổn thất nặng nề không thua gì quân lính điên ngốc, trong 10 người máy của bọn họ thì đã bị làm hỏng 6 – 7 cái, nhất định nguyên nhân thực sự cũng có liên quan tới chuyện này.
Lục Kiêu Kỳ nhặt linh kiện rơi lả tả ở dưới đất của người máy, rũ mắt quan sát, chân mày dần nhíu lại.
Bỏ linh kiện xuống, anh nhìn về phía người máy như có điều suy nghĩ.
Đáp án nằm ngay trong người máy này.
Chân tướng, gần trong gang tấc.
Nâng gương mặt sắc bén lên, Lục Kiêu Kỳ nhìn về phía chỗ sâu trong rừng rậm, nơi đó có một nhóc con, sở hữu sức mạnh thần kỳ.
Lúc này nhóc con thần kỳ đang nằm mộng đẹp, mơ thấy mình được ăn một bữa hoành tráng. Mạc Cổn Cổn ngủ say như chết úp bụng xuống, duỗi bốn móng vuốt nhỏ ra, động tác không khác gì rùa con cả. Chắc là trong mộng thấy mình được ăn toàn đồ ngon của lạ, miệng ba múi chép chép vài cái, móng vuốt nhỏ khẽ run run, tần suất khá là nhanh.
Bỗng nhiên, Mạc Cổn Cổn mở miệng, rồi ngồi bật dậy lăn vài vòng.
Binh.
Đập vào vách thụ động, Cổn Cổn dụi dụi cặp mắt còn ngái ngủ, Gấu Trúc Đoàn Nhi rũ tai ngã nghiêng dựa vào thụ động, đầy mặt mờ mịt.
Dụi dụi mắt, Mạc Cổn Cổn duỗi thẳng móng móng, lười biếng duỗi người.
Bụng phát ra tiếng ọt ọt, Mạc Cổn Cổn liếʍ liếʍ miệng nhỏ. Mỗi ngày gấu trúc phải ăn mười mấy tiếng liên tục, hôm nay Cổn Cổn bị dọa sợ đã cách mục tiêu rất là xa. Nhóc mềm đát đát bắt chéo chân ngồi đờ ra, hai chân trước tùy ý buông thỏng xuống, Cục Bông có hơi chán chường.
Nhớ lại toàn bộ mọi chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay, tâm tình của Mạc Cổn Cổn phập phồng bất định. Vác dây mây trống rỗng lên, đứng dậy run run bộ lông đã rối bù, nhóc chậm rãi đi ra ngoài. Trong ổ nhỏ chỉ giấu hai bảo bối, vẫn còn thiếu nhiều lắm.
Nếu như, nếu như có thể dời cả ổ ổ vàng của đại quái vật về thụ động thì tốt rồi.
Mạc Cổn Cổn lắc trái lắc phải, bước cặp chân vòng kiềng, hướng tới mục tiêu vĩ đại: Rồi sẽ có một ngày, nhóc cũng sẽ có được ổ vàng của riêng mình!
Đi tới nơi có nhiều măng nhất, Mạc Cổn Cổn có thuộc tính hamster hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, có hơi hoa mắt.
Gấu Trúc Đoàn Nhi ực một cái, mừng rỡ lăn vài vòng trên đất, sau đó ôm lấy một búp măng thấm đẫm sương, chỉ với hai ba cái đã lột sạch vỏ ngoài.
Tuyệt quá đi!
Có rất nhiều măng tươi nè!
Đều là măng vừa mới mọc sau cơn mưa! Không có ổ ổ vàng, nhóc cũng có thể tự xây một thiên đường đồ ăn tím mà!
Gấu trúc nằm nghiêng ôm lấy măng vui vẻ hưởng thụ mỹ thực, vui không sao tả xiết. Ăn ăn, Gấu Trúc Đoàn Nhi lại lăn đến một búp măng khác, liền nằm đó ăn luôn. Ngại chân trước không đủ nhanh, nhóc ta liền dùng cả chân sau luôn.
Trong lúc nhai nuốt, Mạc Cổn Cổn nằm giữa rừng măng, càng cảm thấy mình không nên dọn nhà.
Lãnh địa có thức ăn phong phú như vậy, quả nhiên vẫn là siêu cấp luyến tiếc mà.
Con quái vật tốt kia không gϊếŧ gấu trúc, bất quá chưa chắc là sẽ cho nhóc uống nước. Mạc Cổn Cổn vắt hết óc suy nghĩ trong chốc lát, bỗng nhiên mắt liền sáng lên.
Không biết tại sao có một ý nghĩ chợt loé lên, nhưng là nhóc lại nhận được một thông tin rất quan trọng.
Hối, lộ!
Mạc Cổn Cổn từ từ ngồi dậy, bắt đầu phiền não.
Thế nào mới tính là hối lộ đây.
Khóe mắt liếc thấy cả rừng măng mê người, Mạc Cổn Cổn ngân ngấn nước mắt.
Mạc Cổn Cổn: “QAQ” núi đồ ăn tím của nhóc không còn nữa rồi.
Chỉ mơ hồ hiểu được là phải tặng thứ tốt nhất, trong thế giới không quá lớn của Gấu Trúc Đoàn Nhi, nhóc cho rằng măng chính là đỉnh thiên.
Mạc Cổn Cổn chu miệng, hung ác bỏ vào miệng một mụt măng, hận không thể ăn sạch toàn bộ chỉ trong một lần.
Rốt cục cũng ăn đến no căng bụng, lúc này Mạc Cổn Cổn mới luyến tiếc dừng ăn bắt đầu quan sát, cố gắng làm việc, chất măng lên thành một chồng.
Móng vuốt nhỏ vụng về lăn qua lăn lại hồi lâu mới trói chặt được cả đống măng, nhìn chằm chằm núi thức ăn nho nhỏ, Mạc Cổn Cổn nuốt nước miếng cái ực, hình như lại đói nữa rồi.
Mặt đất bị nhóc đào ra một lỗ, Mạc Cổn Cổn ngăn chặn du͙© vọиɠ muốn nuốt trọn toàn bộ, hoặc là đem về ổ nhỏ của mình giấu đi. Xoay người quấn núi thức ăn nhỏ lên người mình, đây là thứ dùng để hối lộ đại quái vật đổi lấy nước, nhóc không thể ăn.
Mạc Cổn Cổn dùng sức cắn móng vuốt: Hmm! Nhất định không thể ăn!
Kéo hơn hai mươi búp măng tạo thành món quà hối lộ, Mạc Cổn Cổn như một con trâu điên, vùi đầu hướng về phía trước.
Măng ma sát với đất phát ra tiếng xoàn xoạt, kéo ra thành một vệt dài.
Mạc Cổn Cổn phí sức chín trâu hai hổ mới lôi được đống măng này đến bờ hồ, gần như đã mệt muốn xỉu luôn, hận không thể lè lưỡi ra để hít thở.
Gấu Trúc Đoàn Nhi lấy dũng khí, đẩy cả đống măng xuống, chính mình mệt mỏi cũng lăn xuống theo.
Bởi vì kết quả sau vài lần đến gần đại quái vật không bị đau cũng không bị ngứa, lá gan của Mạc Cổn Cổn có hơi lớn hơn một chút, nhóc lăn xuống liền dừng tại bờ hồ.
Trừng mắt nhìn, không che giấu được khát vọng với nước nơi đáy mắt.
Lục Kiêu Kỳ híp mắt.
Mạc Cổn Cổn hít sâu một hơi, thu hồi tầm mắt dính vào hồ nước, ngậm cả chồng măng đi lảo đảo đến cạnh Lục Kiêu Kỳ.
Rốt cục cũng đem măng đến nơi, tim Mạc Cổn Cổn đau như cắt, cắn răng một cái, đầu chỉa vào măng, dùng sức đẩy.
Lục Kiêu Kỳ nhìn từ trên xuống: “… …”
Mạc Cổn Cổn ngẩng đầu liếc anh một cái, đôi mắt nhỏ nhắn lại nhìn về phía hồ nước.
Môi Lục Kiêu Kỳ mím chặt: “… …”
Mạc Cổn Cổn thấy anh không nhận, nhóc có hơi vội. Xoay một vòng ngay tại chỗ, nhóc lại đẩy đẩy đống măng.
Cho, cho ông, đổi nước.
Cặp mắt đen láy tròn vo của gấu trúc lấp lánh ánh sáng, liếʍ cái mũi nhỏ đầy tha thiết.
Vẻ mặt Lục Kiêu Kỳ không có bất kỳ gợn sóng, nhưng trong lòng đã đặc biệt kinh ngạc.
Chỉ số thông minh của con gấu trúc này đã không thể so với động vật bình thường được, Thượng tướng có hơi hiểu được ý nghĩa hành động của Cục Bông Nhỏ. Bởi vì hiểu được nên anh mới giật mình, nhóc có vẻ rất nhân tính hóa. Mà cặp mắt đen kia cứ như có thể nói, khiến cho không có người nào có thể không động dung được.
Tính tình không thích kêu, lúc này Mạc Cổn Cổn lại mở miệng một lần nữa: “Ngao!”
Lục Kiêu Kỳ không biến sắc, chạm vào măng.
Bình tĩnh nhìn, Mạc Cổn Cổn không nỡ, con ngươi ngân ngấn nước mắt.
Lục Kiêu Kỳ: “… …”
Hành vi của mình giống như một đại ác nhân, Lục Kiêu Kỳ thu tay về, thoáng cái nhóc con kia không che giấu được sự vui vẻ.
Lục Kiêu Kỳ trầm mặc trong chốc lát, dứt khoát ngồi thẳng lên, dưới ánh mắt khϊếp sợ của Mạc Cổn Cổn, anh dùng ly múc một ly nước đặt ở trước mặt nhóc.
Nhìn chằm chằm cái ly, Mạc Cổn Cổn hoang mang cẩn thận hít hít: Đây, đây là cái gì?