Bộ dáng thử dò xét ngây thơ của nhóc con quá thú vị. Lục Kiêu Kỳ nhịn không được lại xé một miếng thịt cho nhóc, quả nhiên con ngươi đen láy của gấu trúc liền sáng rực lên. Anh thu tay về, liền thấy Cục Bông Nhỏ vươn hai móng vuốt nhỏ ôm lấy thịt liếʍ vài cái, bộ dáng yêu thích chịu không nổi.
Lục Kiêu Kỳ: “… …”
Thực sự bị chọc cười, Lục Kiêu Kỳ lấy cái cục thịt đầy mỡ kia, xé ra một miếng bự rồi dùng lá cây bao lại bỏ vào lòng Cục Bông Nhỏ.
Còn chưa kịp buồn bực, Mạc Cổn Cổn thụ sủng nhược kinh: Hửm??
Mạc Cổn Cổn ngẩng đầu mang theo tâm tình hoang mang lại mong đợi.
Ngón trỏ của Lục Kiêu Kỳ chạm vào cái lỗ tai đen tròn vo, đè cái tai nhỏ nộn nộn xuống.
Mạc Cổn Cổn ôm thịt, cứng đờ như tượng gỗ.
Nhóc con sắp ôm không nổi nữa, lại cố chấp không chịu buông tay. Lục Kiêu Kỳ thầm thấy buồn cười, rồi lại bỏ thêm trái cây vào lòng nhóc.
Mạc Cổn Cổn phải dùng cằm chống mới không để cho trái cây rơi xuống.
Xoay người, con ngươi Thượng tướng tràn ra sự ngưng trọng đã bị ẩn giấu thật sâu, đứng dậy thu hồi máy truyền tin không chút có phản ứng nào, ấn một cái vào nút không gian, một người máy được sơn màu đen không có cánh tay chợt xuất hiện.
Mạc Cổn Cổn run cầm cập, rốt cuộc trái cây bị móng vuốt nho nhỏ ôm cũng rơi xuống. Chỉ là lúc này, Gấu Trúc Đoàn Nhi hộ thực (bảo vệ đồ ăn) không có chú ý tới, cặp mắt đen láy trừng to, nhìn đại quái vật bỗng nhiên xuất hiện một cách không dám tin.
Đây, đây là cái gì?!
Mới vừa thả lỏng được một chút, Mạc Cổn Cổn lại bị dọa sợ đến không nhẹ, cả người đều xù lông lên.
Ngay lúc nhóc không biết làm sao, vô số sương mù màu đen tỏa ra từ vết nứt của người máy, trên không trung đám sương mù này hóa thành hình dạng của một con bọ cánh cứng, cặp mắt đỏ tươi chứa đầy thù hận nhìn chằm chằm vào Lục Kiêu Kỳ.
Mạc Cổn Cổn hốt hoảng: “Ngao!!!”
Gấu Trúc Đoàn Nhi ngã ngược về phía sau, chổng hai chân lên trời. Lăn vài vòng ở trên đất, vèo một cái liền trốn ra sau một cái lá to.
Cách lá cây, Gấu Trúc Đoàn Nhi cảm thấy an toàn hơn một chút.
Nhóc mở mắt trừng trừng nhìn con trùng được kết hợp từ ngàn vạn sương mù đen nhằm về phía Lục Kiêu Kỳ vẫn chưa hay biết gì.
Mạc Cổn Cổn lo lắng rồi lại sợ hãi.
Mạc Cổn Cổn: “Ngao, ngao ngao!”
Ánh mắt Lục Kiêu Kỳ lóe lên, anh cúi đầu đầy nghi hoặc, nhóc con bị dọa hỏng rồi à.
Lục Kiêu Kỳ: “… …” Đang báo nguy cho anh biết sao, chắc là gấu trúc nhát gan sợ người máy của anh rồi.
Bỗng nhiên, có một cơn gió lạnh thổi qua, anh chỉ cảm thấy ngực bị quấy mạnh một cái.
Cảm giác này tới quá nhanh biến mất cũng không để lại dấu hiệu nào. Nếu không phải băng gạc trước ngực tràn ra một vệt máu, thậm chí anh còn nghĩ đó là ảo giác nữa kìa.
Mạc Cổn Cổn: “Ngao!”
Nhóc con kêu càng gấp hơn, lập tức con ngươi của Lục Kiêu Kỳ trở nên sâu thẳm. Mới vừa rồi, hiển nhiên là đã xảy ra chuyện gì.
Cả người đại quái vật tỏa ra một ánh sáng nhàn nhạt, Mạc Cổn Cổn đã kinh ngạc đến ngây người.
Sương mù đen chen lấn chui vào thân thể của quái vật, lúc Mạc Cổn Cổn nghĩ rằng ông ta cũng sắp bị sương mù đen cắt nuốt, trên người quái vật lại bốc lên ánh lửa sáng rực.
Sương mù đen đang giương nanh múa vuốt bị đốt thành tro bụi.
Hai lúa chưa từng gặp qua loại hình ảnh này, cào cào cuộn thịt, khẽ giương miệng.
Lục Kiêu Kỳ nheo mắt lại: Chỉ là một cơn gió lạnh…
Sương mù đen đáng sợ cực kỳ hung tàn, còn đáng sợ gấp đại quái vật mấy lần luôn. Đại quái vật gϊếŧ chết sương mù đen, Mạc Cổn Cổn vừa kiêng kỵ đại quái vật, đồng thời cũng âm thầm thở dài, tầm mắt nhìn về phía quái vật có thêm vài phần sùng bái.
Nếu như, nhóc cũng lợi hại như vậy, nhóc sẽ không sợ bị kẻ khác khi dễ nữa. Nếu đời trước nhóc cũng mạnh mẽ như vậy, có phải là nhóc đã không bị lột da rồi hay không…
Nhìn nhìn cơ thể nhỏ xíu của mình, Mạc Cổn Cổn lại nhìn chằm chằm vào cái đuôi rồng màu đen, nhóc càng khát vọng hơn.
Lúc Mạc Cổn Cổn đang tha hồ tưởng tượng mình đại sát tứ phương, liền cảm giác có không khí lạnh lẽo hơn ban nãy đang ngưng tụ lại. Ngẩng đầu lên thử, nhóc liền mộng bức.
Đó là một con trùng bự màu đen, bởi vì sự hình thành của nó đã tạo nên một trận cuồng phong tối đen.
Mạc Cổn Cổn vươn móng vuốt nhỏ ra, run run rẩy rẩy chỉ vào: “Ngao…”
Mới vừa rồi tiểu tử kia không thích hợp, Lục Kiêu Kỳ liền có cảm giác khác thường, biết rõ nhất định là hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì đó. Thị lực của anh rất tốt, rõ ràng phát hiện nhóc con đang nhìn vào chỗ đằng sau anh, nhìn chằm chằm vào cặp mắt đen của nhóc con, đột nhiên con ngươi anh rụt lại.
Ở trong mắt nhóc con anh nhìn thấy một hình thể to lớn, quen thuộc đến mức anh chán ghét và thù hận theo bản năng.
Vua! Tộc! Hồng! Côn!!
Bỗng nhiên xoay người, gió lạnh mà lại sắc bén cuốn đến, mái tóc màu bạc của Lục Kiêu Kỳ bay phấp phới, trong khung cảnh lờ mờ đuôi rồng vẽ ra một mũi nhọn mờ nhạt, hình thành vài tàn ảnh không chân thật. Dù cho nhìn không thấy, Lục Kiêu Kỳ cũng mẫn cảm nhận ra sát khí đang ập tới. Không có tâm tình tự hỏi lí do, anh trở tay nhặt lấy lá trúc đang ngụy trang thành lá cây lên, nhanh chóng xoay người lên người máy. Gió lạnh tê tái, phát ra tiếng thét đầy hờn oán, cứ văng vẳng mãi bên tai. Nếu gặp người bình thường bị luồng oán khí này nhiễm bẩn, nhất định sẽ không có cách nào gượng dậy nổi.
Đáng tiếc, âm mưu của vua tộc Hồng Côn lại không thể thực hiện được: Hai người nghe, một là Lục Thượng tướng tâm như bàn thạch, căn bản không hề bị ảnh hưởng, một còn lại là Gấu Trúc Đoàn Nhi nghe không hiểu thứ tạp âm đó.
Mạc · vịt nghe sấm · ngụy trang lá cây · Cổn Cổn đầy mặt không hiểu ra làm sao.
Quỷ trùng làm một lát thấy không có tác dụng, tự biết phương pháp này không thể thực hiện được, liền quơ cái càng lớn, hướng về phía người máy đã bị tàn phá nghiêm trọng.
Mạc Cổn Cổn bị dọa ngốc, đến cả cục thịt cũng không thèm quan tâm, vô thức ôm chặt lấy cánh tay của nam nhân, chui vào ống tay áo, leo đến nách chôn đầu vào trong, cố sức giấu thân thể nho nhỏ của mình. Quá trình rất là xóc nảy, toàn bộ hành trình Gấu Trúc Đoàn Nhi đều không dám mở mắt, đại quái vật rất đáng sợ, nhưng lúc này lại là cọng cỏ cứu mạng. Là nơi phát ra toàn bộ dũng khí của Cổn Cổn.
Không ngừng được hơi thở ấm áp vây quanh, tâm tình sợ hãi của Mạc Cổn Cổn cũng bình phục lại.
Hình như, hình như quái vật này cũng không quá đáng sợ.
Mạc Cổn Cổn thầm nghĩ: Nếu như có thể chung sống hoà bình, cùng nhau chia sẻ nước ngọt tác tác cũng được.
Ầm ——
Đột nhiên phát ra một tiếng vang thật lớn, suýt nữa Mạc Cổn Cổn bị hất văng ra, đầu bị nổ một trận choáng váng.
Xảy, xảy ra chuyện gì?!
Mạc Cổn Cổn kinh hồn táng đảm, chớp cặp mắt đen rụt rụt cổ. Âm thầm đếm mười đầu móng vuốt, nhóc mới gom đủ dũng khí bò ra ngoài, ló đầu từ lỗ hổng giữa ngực quái vật ra, hai cái lỗ tai tròn tròn lần lượt chui ra.
Vừa nhìn một cái, liền thấy nhóc đã bị nuốt vào miệng của quái vật màu đen (người máy) đang há to miệng (lỗ hỏng).
Mạc Cổn Cổn khủng hoảng: “!!!”
Nhóc bị nuốt?!
Nhóc bị ăn, hồi nào vậy?!
Không biết là mình đã chui vào bên trong người máy bị vỡ vụn, Mạc Cổn Cổn gần như bị dọa điên, bộ lông xõa tung dựng thẳng hết cả lên.
Từ cái lỗ có thể nhìn ra tình huống ở bên ngoài, Mạc Cổn Cổn vươn một cái móng vuốt nhỏ ra khỏi áo.
“Khụ.” Một mùi máu tươi nồng nặc chui vào mũi, Mạc Cổn Cổn sợ hãi không thôi, bỗng nhiên quay đầu đối diện với con ngươi sâu thẳm của nam nhân, một giọt máu rơi xuống chóp mũi. Ngơ ngác liếʍ liếʍ chóp mũi, cả người Cục Bông Nhỏ mềm mại trở nên cứng đờ, hoàn toàn không biết sai ở đâu.
Mạc Cổn Cổn: “Σ( ° △°|||)︴! ! ! !”
Máu, là máu ngao ngao ngao!
Bị nhóc con nhu nhược non nớt dán sát vào da, đây là một loại trải nghiệm mới lạ, da lông trơn bóng cọ xát, mỗi một tế bào cứ như bị cào ngứa, tê tê dại dại, lúc nãy Lục Kiêu Kỳ bận chiến đấu với vua tộc Hồng Côn, không có hơi sức đâu đi để ý tới Cục Bông đen trắng đang quấy rối dưới lớp áo, hiện tại lại không có cách nào áp chế du͙© vọиɠ đã bị kéo đi xa kia.
Cục Bông Nhỏ bị dọa sợ không nhẹ, Lục Kiêu Kỳ có thể cảm nhận được gấu trúc đang run rẩy.
Ngón cái lau đi vết máu nơi khóe miệng, đôi môi hình củ ấu của nam nhân mím chặt, bên trong con ngươi sâu thẳm có một tia lạnh lùng và bừng tỉnh xoẹt qua.
Đã nhiều năm qua, bởi vì quân lính trong binh đoàn phát điên nên bất đắc dĩ phải xuất ngũ. Mỗi một lần chiến đấu với trùng xong, vô số tinh anh đều biến thành phế nhân hoặc là kẻ điên. Đến nay viện khoa học vẫn chưa tìm ra nguyên nhân, dù cho trước khi chiến đấu đã đầy đủ chuẩn bị, nhưng vẫn khó lòng phòng bị.
Nhưng những quân nhân xuất ngũ này đều có cùng ý kiến, họ từng cảm nhận được một trận rùng mình không rõ, sau đó…
Liền phát bệnh.
Viện khoa học cho rằng là do tin tức đặc thù của trùng tộc lây nhiễm, hoặc là nhiễm virus. Nhưng qua nhiều năm vẫn không tìm được nguyên do.
Hôm nay nhìn đến cảnh này, chắc chắn nguyên nhân nằm ngay tại chuyện vừa mới xảy ra.
Cúi đầu, con ngươi Lục Kiêu Kỳ u ám.
Lúc này nhóc con đã lùi trở lại trong áo, dán sát vào l*иg ngực của Lục Kiêu Kỳ, chỉ chừa một cặp mắt đen láy nhìn trộm anh. Trong lúc hô hấp, thậm chí Lục Kiêu Kỳ còn có thể cảm nhận được có hơi ấm xoẹt qua ngực.
Mạc Cổn Cổn giật mình một cái, mất cả dũng khí liếc trộm. Lui lui về phía sau, triệt để giấu vào áo của nam nhân, từ xa nhìn lại, dưới lớp quần áo tinh xảo cường tráng của nam nhân hở ra một bọc nhỏ.
Lục Kiêu Kỳ: “… …”
Trước cứ để mặc nhóc con này làm càn đi, ai biểu nhóc ta lại cứu anh một mạng làm gì.
Nếu không nhận được tiếng cảnh báo của Cục Bông Nhỏ này, rồi nhìn thấy hình ảnh mơ hồ từ mắt nhóc để nghĩ ra cách đối phó, kết quả mà anh gặp phải không điên thì cũng là ngốc. Nhất định thứ dơ bẩn kia sẽ lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, Lục Kiêu Kỳ đang trọng thương không có cách nào trở ra một cách nguyên vẹn được.
Trên thực tế, Mạc Cổn Cổn đang ẩn nấp nảy ra tâm tính bi tráng trời sập xuống vẫn còn có một tên to con chống lại. Bị ăn tươi, chết cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Nhưng có người mạnh như vậy cùng bị nuốt tươi với mình, nhóc liền cảm thấy không còn quá đáng sợ nữa rồi. Đặc biệt là người của đối phương rất ấm nữa.
Mạc Cổn Cổn dùng gương mặt nhỏ bé lông xù cẩn thận cọ cọ, ánh mắt quyến luyến.
Kể từ khi bị ma ma đuổi đi, đây là lần đầu nhóc cảm nhận được sự ấm áp, nếu như phải chết, mất đi ý thức giữa sự ấm áp cũng tốt hơn.
Gấu trúc run cầm cập rũ mắt liếʍ liếʍ chóp mũi, thấy tiếc cục thịt được gói trong lá cây với măng vàng quá đi. Cảm thấy thân thể quái vật đang động đậy, hô hấp của Cổn Cổn cứng lại, sợ đến mức chỉ có thể ôm chặt lấy cọng cỏ cứu mạng.
Cảm giác rơi xuống thoáng qua một cái rồi biến mất, thậm chí Mạc Cổn Cổn chưa kịp hoảng loạn thì đã bị túm lấy gáy nhỏ kéo ra khỏi áo.
Bốn cái chân ngắn củn liều mạng giãy dụa, toàn thân run như cầy sấy, hai mắt Mạc Cổn Cổn nhắm nghiền.
Mạc Cổn Cổn: “Ngao ngao! Ngao!”
Trong lòng có an ủi mình thế nào thì một khi đối diện với tử vong, nhóc đều sợ đến vỡ mật.
Đặt nhóc con đang giãy dụa xuống đất, Gấu Trúc Đoàn Nhi ăn vạ lăn qua lăn lại bảy tám vòng, bốn cái chân ngắn quơ loạn xạ, cũng không biết đang cào cái gì nữa. Sắc mặt Lục Kiêu Kỳ thay đổi, bên trong con ngươi xoẹt qua một tia cạn lời.
Đầu ngón tay ấn vào Gấu Trúc Đoàn Nhi, nhặt lấy một búp măng nhỏ ở gần mình nhất nhét vào trong lòng nhóc.
“Ngao!” Mạc Cổn Cổn vô ý thức ôm lấy, rồi lại lăn tiếp.
Lăn hồi lâu, nhóc mới hậu tri hậu giác nhận ra hình như mình không bị đau chỗ nào cả, không có bị lột da, cũng không ngửi được mùi máu tươi.
Đỉnh vài cọng ngốc mao, Mạc Cổn Cổn ôm măng ngồi dậy, ngây ngốc chớp mắt.
Mạc Cổn Cổn cúi đầu: Hử?
Nhóc không sao?!
Nhìn trái nhìn phải, Mạc Cổn Cổn chưa tỉnh hồn hoang mang không ngớt, đầy đầu mờ mịt.
Ở đây là bên ngoài, không phải ban nãy nhóc đã bị quái vật ăn tươi rồi sao?
Cẩn thận ngẩng đầu lên, đại quái vật có khí thế nghiêm nghị kia đang dùng ánh mắt kì quái quan sát nhóc, Mạc Cổn Cổn trừng lớn hai mắt.
Là đại quái vật cứu nhóc!
Chớp mắt đầy cảm kích, Mạc Cổn Cổn hướng về phía Lục Kiêu Kỳ kêu ngao ngao