Không khí trong phòng bao trong nháy mắt giống như bị đóng băng.
Mỗi nơi ánh mắt âm trầm của Tiêu Mộ Viễn đảo qua đèu trở nên xơ xác tiêu điều.
Thiếu gia đang hát đứng sững trên sân khấu, người đang khiêu vũ cũng dừng lại.
Ngay cả người đang phấn khởi uống rượu chơi trò oẳn tù tì với Củng Tinh, lúc thấy người tới cũng ngây cả người.
Người đàn ông mặc một thân tây trang định chế cao cấp, dáng người cao to đứng cạnh cửa, mang theo khí chất khiến người ta cảm thấy kinh sợ.
Sau khi ánh mắt của anh nhìn quanh một vòng thì bình tĩnh rơi vào trên người Giang Nhiễm.
Giang Nhiễm nhắm mắt đứng lên, đi lên phía trước, mỉm cười: “Sao anh lại đến đây?”
Tiêu Mộ Viễn mím môi, không lên tiếng, sắc mặt nặng nề, ánh mắt rất khiến người ta sợ hãi.
Trong lòng Giang Nhiễm thầm niệm chú, không sợ, không sợ….
Cô đi đến cạnh anh, kéo tay anh: “Chúng ta ra ngoài nói đi.”
Cảm giác lành lạnh trên tay anh truyền từ ngoài da vào tận đầu quả tim của cô.
Giang Nhiễm lần thứ hai niệm chú, không sợ, không sợ…
Giang Nhiễm quay lại nói với hai chị em đang trợn mắt há mồm: “Mọi người chơi trước đi, chúng tớ sẽ trở lại ngay thôi.”
Nói xong liền kéo tay Tiêu Mộ Viễn, dắt anh ra ngoài.
Giang Nhiễm kéo Tiêu Mộ Viễn đến một hành lang không người, trợ lý Tưởng rất thức thời tránh xa để không ảnh hưởng đến cuộc trò chuyện giữa bọn họ.
Vẻ mặt Tiêu Mộ Viễn âm trầm, hỏi: “Đi chơi với bạn mà em nói chính là đến nơi bẩn thỉu xấu xa này đó hả?”
Đón nhận ánh mắt đáng sợ của Tiêu Mộ Viễn, Giang Nhiếm suýt nữa đã bũn rũn tay chân rồi, nhưng nghĩ lại cô lại thấy không đúng, bây giờ người nên cáu kỉnh phải là cô mới đúng chứ?
Cô xì khẽ một tiếng: “Cái gì mà bẩn thỉu xấu xa, chỗ này của người ta rất đàng hoàng đấy.”
Giang Nhiễm lười biếng dựa vào tường, đưa tay ra: “Không phải đến đưa đồ sao, mau lấy ra đi.”
Tiêu Mộ Viễn nhíu mày, không hiểu cô đang nói gì.
“Trợ lý Tưởng nói phải đưa cho một tài liệu, nào ngờ anh tự mình đưa tới.” Ánh mắt Giang Nhiễm lộ ra sự xem thường, lười biếng nheo mắt nhìn anh, cười hừ: “Làm gì phải tranh thủ từng giây từng phút đưa tới đây vậy, ký thì cũng đã ký rồi, còn sợ em đổi ý hả?”
Tiêu Mộ Viễn nghe rõ, cô đang ám chỉ bản thỏa thuận trước hôn nhân.
Anh không muốn nói về vấn đề này ở đây, nên nói ngắn gọn: “Không phải chuyện này. Anh đến để đón em về.”
“Thời gian còn sớm mà, gấp gì chứ.” Giang Nhiễm lấy điện thoại ra, nhìn giờ: “Đã nói là mười một giờ mới tan cuộc mà.”
“Giang nữ sĩ.” Giọng Tiêu Mộ Viễn trầm xuống.
“Sao nào?” Giang Nhiễm hơi hất mặt lên, “Các chị em biết ngày mai em kết hôn nên đặc biệt muốn chúc mừng, anh muốn đánh vào mặt bọn họ sao?”
Tiêu Mộ Viễn: “…..”
Giang Nhiễm khẽ cười một tiếng: “Nếu như anh cứng rắn kéo em đi thì các bạn của em đều cho rằng em đã gả cho một người đàn ông bề ngoài có gia tài bạc triệu nhưng trên thực tế lại chuyên quyền độc đoán, hẹp hòi đa nghi, nói không chừng còn lặng lẽ đốt nến cầu nguyện sau lưng thay em đấy…”
Tiêu Mộ Viễn nâng cằm cô lên, nhìn ánh mắt ngang ngược kɧıêυ ҡɧí©ɧ của cô, tức giận cười: “Cái miệng này của em, chẳng khác nào giấu dao cả.”
Giang Nhiễm mỉm cười: “Vì lẽ đó, Tiêu tiên sinh à, anh muốn chúng ta làm trò cười vào đêm trước khi kết hôn hay vẫn lựa chọn làm một người chồng hiểu chuyện đây?”
Tiêu Mộ Viễn tiến tới bên tai cô, nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói: “Đợi về rồi xử lý em sau.”
Chờ đến khi anh lui ra đã trở lại vẻ mặt bình tĩnh lạnh nhạt: “Nếu các em đang chơi vui vẻ vậy anh sẽ đợi.”
Giang Nhiễm khẽ cười, vòng qua người anh đi vào phòng bao.
Tiêu Mộ Viễn cũng theo sau cô vào trong.
Đi tới trước mặt bạn bè, Giang Nhiễm thuận thế kéo tay Tiêu Mộ Viễn, giới thiệu với các cô ấy: “Đây là chồng của tớ, Tiêu Mộ Viễn.”
Củng Tinh đứng lên, hai mắt tỏa sáng nhìn Tiêu Mộ Viễn như đang nhìn thần tượng, kích động đến mức không biết đặt tay chân ở đâu: “Tiêu tiên sinh, nghe danh đã lâu, ngưỡng mộ, ngưỡng mộ….”
Lê Hinh thì bình tĩnh hơn nhiều, mỉm cười gật đầu: “Chào anh, tôi là bạn của Tiểu Nhiễm, Lê Hinh.”
Củng Tinh muộn màng bổ sung: “À, tôi tên là Củng Tinh!”
Tiêu Mộ Viễn nhàn nhạt gật đầu: “Trước đó đã nghe Tiểu Nhiễm nhắc đến hai người rồi.”
Củng Tinh đối diện với vị Tiêu thiếu gia khí chất cường thế này, không tự chủ được giải thích thay Giang Nhiễm: “Chúng tôi chỉ đến đây ca hát, uống chút rượu để chúc mừng cho cô ấy thôi chứ không có làm khác gì khác cả…. Tuy rằng ở đây toàn là mấy anh nhân viên phục vụ đẹp trai nhưng Tiểu Nhiễm ngay cả tiếp rượu cũng không muốn….”
Giang Nhiễm liếc cô ấy một cái, trước đó là ai nói gì mà đêm cuối cùng phải hoan lạc, phải chọn người đẹp trai nhất để cùng nhau chơi đùa….
Củng Tinh trả lại một nụ cười xán lạn cho cô: trước khác nay khác, tớ thức thời không được sao?
Củng Tinh chủ động nói: “Nếu chồng cậu đã đến đón rồi thì hôm nay giải tán thôi.”
Giang Nhiễm cười híp mắt khi thấy cô ấy kéo tay mình: “Giải tán gì chứ, không phải cậu nói không say không về sao? Chồng tớ cũng không muốn làm mọi người mất hứng, anh ấy đi theo tớ mà.”
Củng Tinh: “…..”
Giang Nhiễm: “Anh ấy vừa đến mà cậu đã đòi về, bộ cậu không hoan nghênh anh ấy hả?”
Ngoài mặt Củng Tinh mỉm cười lên tiếng: “Sao lại có chuyện đó được? Không có đâu.”
Ánh mắt hai người đối diện nhau, trong đầu hiện lên một vở kịch nhỏ.
Củng Tinh: Tớ muốn về… Chồng cậu tới rồi, chơi hết vui rồi….
Giang Nhiễm che miệng cô ấy, nói lên tiếng lòng của cô ấy: Không, cậu không muốn về, cậu rất muốn chơi.
Cuối cùng Giang Nhiễm toàn thắng, Củng Tinh cũng không thể để Tiêu đại thiếu gia có cảm giác mình không được chào đón.
Tiêu Mộ Viễn ngồi xuống, trợ lý Tưởng cũng bị Giang Nhiễm bắt ngồi lại.
Giang Nhiễm, người vốn đang bất mãn lại chủ động chọn bài cho các thiếu gia kia hát. Sau đó lôi kéo Lê Hinh và Củng Tinh cùng bình luận, không chỉ nói về chất giọng mà còn thuận tiện bình luận luôn giá trị nhan sắc và vóc dáng của họ nữa.
Củng Tinh thỉnh thoảng nhìn về phía Tiêu Mộ Viễn đang ngồi bên kia, có thể cảm giác được không khí nặng nề quanh anh vì vậy liền nhích tới bên tai Giang Nhiễm, nhỏ giọng nói: “Tớ thấy hay là bảo mấy thiếu gia này rút lui đi, bằng không sau khi về nhà cậu thảm lắm đó.”
Giang Nhiễm cười nhẹ như mây gió: “Không có chuyện gì đâu. Đừng có hoảng.”
Lê Hinh cũng liếc mắt nhìn sang phía bên kia, quý công tử âm trầm, trông đằng đằng sát khí….
Tiểu Nhiễm thật sự không sợ à?
Nhưng mặc kệ cô có sợ hay không, chứ Củng Tinh thì không thể chống đỡ nổi nữa.
Cô không muốn lưu lại ấn tượng là bạn xấu trong mắt vị quý công tử này đâu…
Cô ấy chủ động giải tán các thiếu gia kia, đi lên đằng trước chọn bài, bảo Giang Nhiễm và Lê Hinh hát chung.
Ba người hát liên tục mấy bài, bầu không khí cuối cùng cũng dịu đi một chút.
Không có những anh chàng chướng mắt kia ở đây, không khí quanh thân quý công tử cũng không thấp đến vậy nữa.
Trước khi tan cuộc, Tiêu Mộ Viễn và Giang Nhiễm cùng bưng ly rượu lên, tiếp nhận lời chúc phúc của Củng Tinh và Lê Hinh.
Củng Tinh hiếm khi nghiêm túc, nói với Tiêu Mộ Viễn: “Tiêu đại thiếu, tuy rằng anh là thiếu gia hào môn, nhưng Tiểu Nhiễm cũng là tiểu bảo bối của chúng tôi, xin anh đừng khiến cô ấy phải chịu uất ức, đừng bạc đãi cô ấy, cũng đừng khiến cô ấy chịu tổn thương, cô ấy đáng được anh cẩn thận che chở, quý trọng….”
Giang Nhiễm cúi đầu, xoa chiếc mũi có chút ê ẩm.
Lê Hinh cầm ly rượu, nhìn Tiêu Mộ Viễn, tuy vẻ mặt dịu dàng nhưng thái độ lại rất kiên quyết: “Không cần phải nhiều lời, nếu như cô ấy chịu khổ, thì người nhà mẹ đẻ như chúng tôi nhất định sẽ dẫn cô ấy về.”
Củng Tinh tiếp lời: “Đúng! Chúng tôi nhất định sẽ không đứng nhìn Tiểu Nhiễm chịu oan ức!”
“…..” Tiêu Mộ Viễn không lên tiếng.
Giang Nhiễm nở nụ cười, chân thành nói: “Cảm ơn.”
Bốn người cụng ly, ngửa đầu, đều uống một hơi cạn sạch.
Uống rượu xong, Củng Tinh đi chọn bài: “Nào đến đây, hợp xướng một bài cuối cùng đi, “Ma Lực”!”
Ba cô gái đứng giữa sân khấu, đồng thời hát:
“Anh là ma lực của em, mỗi khi muốn dũng cảm, em đều nghĩ đến anh
Chỉ trong chớp mắt đã biến những điều không như ý thành những vì sao băng…
Anh là ma lực của em, mỗi khi tâm trạng không tốt, em sẽ nghĩ đến anh
Để xóa tan sự u buồn, tìm lại nụ cười ngọt ngào đã từng đóng băng….”
Tiêu Mộ Viễn đứng một bên, lẳng lặng nhìn mặt Giang Nhiễm.
Trên mặt cô là nụ cười vui tươi thuần khiết, không hề bị thế giới này vấy bẩn, vẫn là một cô bé ngây thơ như ngày nào.
Anh nghĩ, anh nguyện ý dùng hết tất cả sức lực của mình để vĩnh viễn bảo vệ nụ cười trong sáng này của cô.
Trên đường trở về, Tiêu Mộ Viễn tự lái xe, còn Giang Nhiễm ngồi bên ghế lái phụ.
Giang Nhiễm kéo cửa sổ xe lên, hưởng thụ gió đêm phả vào mặt.
Cô đá văng giày cao gót, tựa lưng vào ghế, hai chân gác lên ghế, nhẹ giọng hát hò.
Tiêu Mộ Viễn nheo mắt nhìn cô: “Mới từ thiếu nữ biến thành thiếu phụ mà đã không thèm chú ý hình tượng nữa rồi?”
Giang Nhiễm cười ha ha: “Nhìn em không hợp mắt rồi hả? Nhân lúc còn chưa lĩnh chứng, anh có thời gian cả buổi tối để hối hận đấy.”
Mắt anh nhìn về phía trước, bình tĩnh nói: “Anh là một vị khách có lương tâm, sẽ không trả hàng đâu.”
Giang Nhiễm lườm anh một cái, còn anh vẫn bình thản ung dung tiếp tục lái xe.
Cô bỗng nhiên nở nụ cười, đưa tay ra, di chuyển trên người anh…
Sắc mặt Tiêu Mộ Viễn thay đổi, không còn bình tĩnh nữa: “Anh đang lái xe đấy! Đàng hoàng chút đi!”
Lúc rẽ vào con đường dẫn đến biệt thự, người càng thưa thớt hơn, trên đường cũng không bị ai chụp lén.
Giang Nhiễm cởi một khuy áo của anh ra, ngón tay luồn vào trong, cười: “Thì đúng rồi, anh đang lái xe nên phải chuyên tâm đó nha.”
Tiêu Mộ Viễn: “…..!!”
Cô càng làm càn, càng cảm nhận rõ biến hóa của anh.
Sắc mặt anh hơi hồng lên, nghiến răng nghiến lợi: “Bộ em không sợ bị trừng trị hả?”
Giang Nhiễm cười híp mắt: “Con người chỉ sống được nhất thời, chỉ cần vui vẻ là được rồi.”
Chiếc xe phát ra một tiếng động lớn, vọt vào sân với tốc độ kinh người, Tiêu Mộ Viễn đạp phanh thắng gấp dừng xe.
Giang Nhiễm mau chóng đẩy cửa xuống xe, chạy đi.
Nhưng cô làm so được với đàn ông chân dài, chỉ hai ba bước đã cản cô lại.
Anh kéo cô lại, đè lên thân xe, nắm lấy gò má cô, cười đặc biệt nguy hiểm: “Em cảm thấy em có thể chạy thoát sao?”
Lúc này Giang Nhiễm biết chỉ có thể ngoan ngoãn vâng lời, ánh mắt rụt rè quan sát trái phải, thấp giọng nói: “Chúng ta vào trong trước đi… Đang ở bên ngoài đó….”
Tiêu Mộ Viễn cười: “Lúc nãy ở trên đường là ai phóng túng thế?”
Giang Nhiễm:…. Tại khi đó em nắm quyền chủ động mà!
Cô tươi cười ngoan ngoãn: “Em sai rồi…. ưm….”
Lời xin lỗi còn chưa nói hết thì miệng đã bị chặn lại.
Tiêu Mộ Viễn rất rõ ràng, biệt thự bên này, mỗi một hộ đều có thế giới riêng của mình, người ngoài đừng nói là nhòm ngó, ngay cả đi ngang qua cũng không thể.
Đúng là Giang Nhiễm hối hận rồi… ban nãy không nên kiểu cách như vậy…
Nhưng dù sao cũng sắp chết đến nơi rồi, không còn quay đầu được nữa….
Cô nhìn những vì sao trên trời, nắm lấy vai anh, chân đang treo lơ lửng giữa không trung quặp chặt lấy hông anh.
Viền ren trên bắp chân nhẹ nhàng rũ xuống…
Ánh trăng đổ xuống như thác nước, rơi trên người bọn họ.
Cô bị anh bao bọc, hoàn toàn trầm luân trong từng đợt sóng to gió lớn.
Cô sung sướиɠ đến mức nghĩ rằng, không bằng cứ như vậy đi….
Không có gì phải buồn bực cả, có thể tìm được một người đàn ông trông vui tai vui mắt, lại có thể khiến mình thoải mái thật khó khăn biết bao…
Càng hy vọng xa vời sẽ biến thành lòng tham không đáy.
Sau một lúc lâu, cô không còn chút sức lực, được anh bế vào biệt thự.
Ban đêm yên tĩnh.
Sau vài lần vận động kịch liệt, Giang Nhiễm xụi lơ trên giường, suýt nữa đã ngất đi.
Cô vốn định tối về sẽ nói chuyện rõ ràng, nhưng bây giờ lại đột nhiên không muốn nói gì nữa….
Trong lòng mỗi người đều hiểu rõ là được rồi, bên ngoài vẫn cứ như trước đây thôi.
Lỡ như cứ nói qua nói lại như thế thì lời nói sẽ trở nên trực tiếp, thực tế hơn…
Sau đó lại ảnh hưởng đến tâm trạng.
Tiêu Mộ Viễn ngồi dậy, tựa vào đầu giường hút thuốc.
Giang Nhiễm nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ.
Tiêu Mộ Viễn đột nhiên mở miệng nói: “Bản hiệp nghị trước hôn nhân đó….”
Giang Nhiễm: “…..”
Thần kinh vốn đã buồn ngủ, giờ lại đột nhiên tỉnh táo một cách lạ thường.
Tiêu Mộ Viễn nhả ra một ngụm khói, nhàn nhạt lên tiếng: “Không còn giá trị nữa. Anh không ký.”
“…..??” Giang Nhiễm nghiêng đầu qua, ngơ ngác nhìn anh.
Tiêu hóa thật lâu, cô lên tiếng một cách đứt quãng: “Tại sao?”
Tiêu Mộ Viễn hít một hơi thật sâu, sau đó dụi tắt tàn thuốc, quay đầu đón nhận tầm mắt của cô, đáp: “Bởi vì em là vợ của anh.”