Trên xe, Tiêu Mộ Viễn nắm tay Giang Nhiễm, hỏi: “Em muốn đi đâu hưởng tuần trăng mật?”
“……?????” Giang Nhiễm vui mừng khôn xiết hỏi anh: “Anh muốn dẫn em đi hả?”
Tiêu Mộ Viễn tránh đi ánh mắt nóng bỏng của cô, nhìn về phía trước mà nói: “Có thể xem thời gian đi, những thứ mà người khác có, anh sẽ không để em chịu uất ức.”
“Ông xã, anh thật tốt nha!” Giang Nhiễm vui mừng ôm chặt lấy anh, cười tủm tỉm nói, “Anh như thế nào mà làm em càng ngày cành thích anh.”
Tiêu Mộ Viễn đẩy tay cô ra, lạnh mặt nói: “Anh không phải vì lấy lòng em.”
“Ừ ừ!” Giang Nhiễm gật đầu, cười nói, “Đây là điều anh cần làm, tổng tài nghìn tỷ sao có thể để cho phu nhân ngay cả tuần trăng mật cũng không có được.”
Tiêu Mộ Viễn: “…….”
Như thế nào càng nghe càng không muốn đáp lại.
Giang Nhiễm nói: “Thời gian và địa điểm tuần trăng mật tuỳ anh quyết định, tốt nhất là sau khi lãnh chứng vào tháng sau, danh chính ngôn thuận, thời gian làm phim của em cũng có thể sắp xếp ổn. Đi nơi nào, cũng do anh quyết định, em muốn được thử cảm giác được kinh hỉ.”
Tiêu Mộ Viễn liếc mắt nhìn cô gái đang dựa sát vào mình, tay còn ôm cánh tay của mình.Trên gương mặt kia, hai mắt sáng lấp lánh, tràn ngập sự chờ mong. Nghỉ phép mà thôi, bộ rất thú vị sao? Hàng năm anh có kì nghỉ lớn bé đều dành hết cho công ty. Mà anh đối với những bữa tiệc tùng hay ngày nghỉ đều không có bất luận cảm giác khát khao hay mong chờ gì. Tuy anh không hiểu được cảm giác này, nhưng chỉ cần nhìn thấy biểu tình của cô lúc này thì lại dâng lên một cỗ khát khao muốn thoả mãn mọi du͙© vọиɠ cũng như mong ước của cô.
“Được.” Anh đáp ứng với cô.
“Cảm ơn ông xã.” Giang Nhiễm nâng mặt lên, ở trên mặt anh hôn một cái. Vừa muốn lùi lại thì Tiêu Mộ Viễn đã giơ tay, nắm lấy cánh tay cô, đôi mắt đen lộ ra ý cười: “Chỉ cảm ơn như vậy thôi hả? Không đủ.”
“……….” Giang Nhiễm thấy được ánh mắt nóng bỏng quen thuộc. Không phải anh lại muốn…..
“Đang ở trên xe.” Cô thấp giọng nhắc nhở, mắt nhìn xung quanh, thân thể hơi lùi ra sau, muốn kéo dài khoảng cách với anh.
“Ưm……..” Thời khắc miệng bị lấp kín, Giang Nhiễm muốn lùi cũng không thể lùi nên đành chấp nhận bị anh xâm lấn.
Trợ lý ngồi ở ghế phụ, không cẩn thận nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, lập tức thu hồi ánh mắt, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
Vị trợ lý nào đó lén lút nhớ lại: Trước kia Tổng giám đốc Tiêu đối với phụ nữ thì không để ý đến, cách xa nghìn mét, toàn tâm toàn ý gắn bó với công việc. Anh còn cân nhắc đến chuyện liệu Tổng giám đốc nhà mình có bị bệnh lãnh đạm hay không. Nhưng sự thật đã chứng minh, anh suy nghĩ nhiều rồi. Cũng còn may,trước 30 tuổi kết hôn, cũng coi như không sống uổng thanh xuân.
Có câu nói như thế này: “Thời thiếu niên mà không biết trân quý, tới lúc già sẽ rơi lệ.”
May mắn Tổng giám đốc Tiêu thức tỉnh không tính là muộn. Biết nếm mùi vị phụ nữ, thì cũng coi như là thông suốt rồi.
Bàn tay to của Tiêu Mộ Viễn ôm lấy Giang Nhiễm, đặt lên đùi của mình, giữ lấy ót cô, để tiện cho mình tuỳ ý nhấm nháp tư vị ngọt ngào. Giang Nhiễm bị anh hôn tới lui nên mất đi sức lực phản kháng, mềm yếu ở trong khuỷu tay anh, tuỳ ý anh hôn. Anh hôn từ dữ dội cho đến nhẹ nhàng, không biết mệt mỏi mà liếʍ láp. Hai người lúc hôn lúc ngừng, Giang Nhiễm khe khẽ thở dốc, định kháng nghị nhưng đối với đôi mắt sau thẳm của Tiêu Mộ Viễn lại một chữ đều không nói lên lời.
Xe chạy đến chỗ Giang Nhiễm làm việc thì ngừng lại. Trợ lý thấy khó mà chia lìa được hai người họ, cũng không dám nhắc nhở, chỉ yên lặng chờ đợi. Vì là một trợ lý tốt của tổng tài nên anh bảo tài xế cùng xuống xe, để lại không gian trong xe cho hai người kia.
Thanh âm đóng cửa xe rốt cuộc cũng đem Giang Nhiễm đang triền miên kéo về hiện tại. Cô ra sức đẩy Tiêu Mộ Viễn: “Em tới rồi.”
Tiêu Mộ Viễn hít sâu một hơi, ổn định cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ trào dâng trong cơ thể. Còn Giang Nhiễm thì che mặt nhanh chóng xuống xe.
Trước khi tiến vào nơi làm việc thì Giang Nhiễm có đi vào toilet rửa mặt để hạ nhiệt độ của mình. Cô thấy đôi môi đỏ tươi của mình trong gương thì không khỏi bật cười. Giang Nhiễm cảm thấy mình đã tìm được cảm giác yêu đương rồi.
Loại cảm giác này, cho phép cô đóng cảnh tình cảm của nữ chính càng thêm thuận buồm xuôi gió.
Trương Chương quay cho cô, quay đến mức nhịp tim không ổn định. Lúc cùng nhau ăn cơm, hỏi: “Đạo Nhi, em kiềm lại một chút đi.”
“Hả?” Giang Nhiễm nghiêm túc nhìn anh.
Trương Chương nói: “Quá có mị lực, anh sợ sau khi phim này chiếu thì đàn ông cả nước sẽ yêu em mất.”
“Tán thành!” “Rất tán thành!” ” Đạo Nhi, tôi là con gái mà cũng yêu cô này!”
……. Những người khác sôi nổi hùa theo.
Giang Nhiễm khẽ cười một tiếng: “Ngừng lại đi, mọi người đừng có tâng bốc tôi quá.”
Giang Nhiễm ở đoàn phim cực kỳ thả lỏng, mặc dù công việc bận rộn, làm liên tục ngày đêm, nhưng cô vẫn thuận buồm xuôi gió. Nhưng lúc cô nhận được điện thoại của Trần Tư Vận thì cả người đều không ổn. Cách bữa tiệc sinh nhật lần trước đã qua nhiều ngày, sự việc của Trần Trí Quân đã được định, Tiêu Mộ Viễn từ bỏ chuyện khởi tố.
Tuy hắn bị cách chức, cũng bị tịch thu hết tài sản, nhưng so với cảnh lao ngục thì đây đã là kết quả tốt nhất rồi.
Trần Tư Vận báo tin vui qua điện thoại cho Giang Nhiễm, hơn nữa còn nhiều lần hẹn cô ra ngoài, muốn giáp mặt cảm ơn.
Giang Nhiễm có ý từ chối: “Trần tổng không có chuyện gì là tốt rồi… Việc của đoàn phim còn rất nhiều, sợ là không có thời gian…”
Trần Tư Vận quan tâm bảo: “Vậy thì chọn nơi nào tiện cho con nhất, dì sẽ sắp xếp người tới đón con, sẽ không để con mất quá nhiều thời gian đâu. Con đã giúp dì một chuyện như vậy, nếu không gặp mặt để cảm ơn một tiếng thì thật không phải rồi.”
Giang Nhiễm: “…..”
Thật sự không có cách nào cự tuyệt.
Cô chỉ có thể nhắm mắt đồng ý.
Giang Nhiễm đến quán trà đã hẹn với Trần Tư Vận.
Đây là một quán trà thuộc sự quản lý của Trần Tư Vận, chỉ tiếp đãi khách là hội viên, nằm ở địa điểm tốt, bên trong thiết kế cổ kính, trông chẳng khác nào chốn bồng lai tiên cảnh.
Trần Tư Vận đích thân pha trà cho Giang Nhiễm, bên cạnh là một người đẹp mặc sườn xám đang đánh đàn.
Trong phòng có đốt huân hương khiến người ta thả lỏng tinh thần.
Giang Nhiễm nhìn phong cảnh ngoài sân, cảm thấy chỗ ngồi này có góc nhìn rất tốt.
Trần Tư Vận vẫn như thường nói rất nhiều chuyện với Giang Nhiễm, còn cô chỉ khách khí đáp lại.
Cô chỉ làm theo trực giác của mình.
Tuy biểu hiện của Trần Tư Vận vừa ôn nhu lại thân thiết, nhưng nội tâm của cô không ngừng nhắc nhở cô phải kéo dài khoảng cách với bà ta. Trực giác nói cho cô biết, người phụ nữ này không dễ chọc.
Mà Tiêu Mộ Viễn, tuy thường xuyên bày sắc mặt thối với cô, còn thích giội nước lạnh vào cô, tranh cãi với cô nhưng cô lại muốn tiếp cận anh. Trực giác nói cho cô biết, người đàn ông này là báu vật hiếm thấy trên đời, ai mà nắm giữ được là rất may mắn.
Bầu không khí tán gẫu vừa đúng, Trần Tư Vận liền gọi trợ lý của bà ta vào.
Trợ lý cầm theo mấy hộp quà, một mực cung kính dừng lại trước mặt hai người.
Các hộp quà lần lượt được xếp hàng ngang trước mặt Giang Nhiễm.
Trợ lý mở nắp từng hộp, Trần Tư Vận giới thiệu: “Đây là sợi dây chuyền trân châu mà lúc trước dì mua ở hội đấu giá, được kết từ 68 viên trân châu thiên nhiên được nuôi giữ suốt mấy chục năm, còn chốt cài kim cương là của hãng Cartier. Vốn là vật sưu tầm cá nhân, nhưng sau khi gặp con, dì cảm thấy sợi dây chuyền này rất xứng với con nên mới đem đến tặng.”
Giang Nhiễm nhìn chuỗi trân châu có màu sắc đẹp đẽ này, bên trong sáng trong phản chiếu đủ màu như cầu vồng, đẹp đến mức khiến tim người ta đập thình thịch.
Không đoan trang, hào phóng như trân châu trắng, chuỗi trân châu này càng thích hợp với những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp hơn.
Giang Nhiễm cấp tốc cảnh tỉnh chính mình, từ chối: “Vật này quá quý trọng rồi. Dì cứ giữ lấy đi, con không nhận nổi đâu.”
Trần Tư Vận cười: “Người một nhà, khách sáo như vậy làm gì. Sau này con đeo nó ra ngoài thì dì mới có mặt mũi đấy. Nếu không như vậy, người ta lại nói mẹ chồng như dì đây bạc đãi con dâu.”
Trần Tư Vận lại tiếp tục giới thiệu mấy món quà khác, tuy rằng không quý giá bằng sợi dây chuyền này nhưng đều là những món đồ được lựa chọn tỉ mỉ sao cho thích hợp với cô.
Từ đống quà này, Giang Nhiễm đã nhìn ra được, bà mẹ kế này quả thật là vừa phí tiền vừa phí tâm mà.
Cô mượn cớ đi rửa tay để gửi tin nhắn cho Tiêu Mộ Viễn.
Giang Nhiễm: [Dì của anh hẹn em ra ngoài, đã vậy còn chuẩn bị lễ vật quý trọng cho em nữa! 【hoảng sợ】【hoảng sợ】]
Tiêu Mộ Viễn: [Nặng bao nhiêu?]
Giang Nhiễm: [Một sợi dây chuyền trân châu có giá tới mấy triệu đô la!]
Tiêu Mộ Viễn: [Có thích không?]
Giang Nhiễm: [Không dám thích…]
Không chờ Tiêu Mộ Viễn nhắn lại, cô đã gửi tiếp một tin: [Anh yên tâm, em có chết cũng sẽ từ chối! Kiên quyết không bị viên đạn bọc đường đó ăn mòn.]
Tiêu Mộ Viễn: [Đưa em thì em nhận đi.]
Giang Nhiễm: [???]
Tiêu Mộ Viễn: [Một số tiền nhỏ thôi mà. Anh từng tặng em sợi dây chuyền 200 triệu đó, chẳng phải em cũng nhận rồi sao?]
Giang Nhiễm yếu ớt nhắc nhở anh: [Anh chỉ nói là cho em mượn đeo thôi mà…]
Trên thực tế cô cũng không biết nên đeo nó như thế nào, quá quý giá, nếu đeo lên cổ thì trong lòng sẽ chịu áp lực rất lớn. Người trong đoàn phim nhiều, còn có rất nhiều nhân viên tạm thời, lỡ như va chạm với ai, hoặc bị người khác thuận tay lấy mất, thì cô không còn chỗ để khóc rồi.
Tiêu Mộ Viễn: [Trách anh không hào phóng hả?]
Giang Nhiễm: Mmmmmm….. Cô có thể khẳng định, kết quả môn ngữ văn của vị tổng tài bá đạo này chắc chắn không tốt nên không thể lý giải được lời của cô.
Cô đang nghĩ nên trả lời thế nào thì Tiêu Mộ Viễn đã nhắn tới một câu: [Được thôi. Vậy đưa cho em luôn đó.]
Giang Nhiễm: “……”
Giang Nhiễm: [Em chỉ là đang nói cho anh biết, dì của anh muốn tặng quà cho em… chứ không phải muốn có thêm quà…]
Tiết tấu này sao có chút sai sai vậy?
Tiêu Mộ Viễn: [Dù gì bây giờ em cũng là người phụ nữ sở hữu món đồ tới hai trăm triệu rồi, có thêm món quà nghìn vạn cũng không đáng nhắc tới đâu.]
Giang Nhiễm:………
Chẳng lẽ cần phải phô trương như vậy mới có thể biểu lộ mình là người quyền thế sao?
Giang Nhiễm: […. Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn [*]. Em phải khiêm tốn mới được.]
[*] (吃人嘴软,拿人手短): nghĩa là đã ăn của người ta, thì nói năng với người ta phải mềm mỏng hơn.
Giang Nhiễm: [Lỡ như sau này bà ấy lại muốn em làm vậy thì làm sao bây giờ?]
Giang Nhiễm: [Anh… ông xã à, em với anh mới là người cùng thuyền đó! Em không muốn lên thuyền của bà ấy đâu! Anh mau tới cứu em ra đi!]
Trong phòng họp vốn dĩ là một bầu không khí lạnh tanh, nhưng chẳng biết từ nào đã lặng lẽ thay đổi.
Giờ đang là lúc nghỉ giải lao giữa cuộc họp, mọi người ra ra vào vào, hoặc là đến phòng vệ sinh rửa tay, hoặc là ra ngoài hút thuốc. Còn những người ngồi nghiêm chỉnh tại chỗ là vì muốn chuẩn bị cho “trận sau.”
Mà vị Tổng giám đốc ngồi giữa, vốn đang làm mặt lạnh xem văn kiện, vẻ mặt trước sau như một khiến người ta nhìn không thấu.
Thế nhưng, sau khi anh cầm điện thoại lên, sắc mặt xuất hiện một vết nứt giống như có kỳ tích.
Ánh mắt nhìn màn hình di động lộ ra một tia dịu dàng? Thậm chí khóe miệng còn lộ ý cười?
Trợ lý đứng bên cạnh ra vẻ sáng tỏ, đưa mắt nhìn mọi người xung quanh.
Boss đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt sau khi kết hôn đấy, không biết à?
Tiêu Mộ Viễn trả lời Giang Nhiễm: [Có anh ở đây, em còn sợ gì chứ.]
Giang Nhiễm nhìn thấy tin này, trong lòng mới cảm thấy yên tâm: [Được thôi! Vì anh cho phép nên em mới nhận đó.]
Tiêu Mộ Viễn: [Ừ, anh họp tiếp đây.]
Giang Nhiễm không khỏi nở nụ cười, nhắn lại: [Vậy không quấy rầy anh nữa, cố lên nha ~]
Tiêu Mộ Viễn:……
Có thể đừng tùy tiện bảo người ta cố lên không? Bộ anh là đứa con nít cần cổ vũ hả?
Sau khi Giang Nhiễm trở lại phòng trà, trong lòng đã nắm chắc, nên tuy ngoài miệng còn chối từ nhưng sau khi Trần Tư Vận kiên trì mãi, cô vẫn nhận lấy.
Sau khi Trần Tư Vận đưa quà xong, cũng không làm mất nhiều thời gian của cô mà sắp xếp người đưa cô về đoàn phim.
Đêm khuya, Giang Nhiễm về tới nhà, đặc biệt khoe sợi dây chuyền mà Trần Tư Vận tặng cho Tiêu Mộ Viễn xem.
Mặt Tiêu Mộ Viễn trầm xuống: “Xem ra em rất thích nhỉ?”
Giang Nhiễm có chút lơ mơ: “Vì nó đẹp mà…”
Tiêu Mộ Viễn hừ lạnh một tiếng: “Đồ anh đưa không đẹp hả?”
Giang Nhiễm: “….”
Tiêu Mộ Viễn nói tiếp: “Là ai đã chảy nước miếng khi thấy chuỗi vòng cổ phỉ thúy tại buổi đấu giá vậy? Làm sao, chưa được mấy ngày đã chán rồi hả? Hóa ra em là một con người có mới nới cũ.”
Giang Nhiễm: “….???”