“Ông xã,” Giang Nhiễm vươn tay, nhẹ nhàng lôi kéo áo ngủ của anh, cất giọng mềm mại như bông, “Ban ngày anh cũng tôi về nhà, buổi tối tôi sẽ cùng anh đi dự tiệc, đây đúng là một sắp xếp rất hoàn hảo đó, anh suy xét một chút nha?”
Tim Tiêu Mộ Viễn nóng lên, đột nhiên bắt lấy tay cô, đẩy cô sang bên cạnh.
Thấy Giang Nhiễm lại muốn dính vào, anh lạnh mặt nói: “Còn làm chuyện vô nghĩa tôi sẽ không đi.”
Giang Nhiễm sửng sốt, tươi cười rạng rỡ: “Được, được, tôi không làm chuyện vô nghĩa nữa. Tôi ngủ đây, ngủ ngon nha.”
Giang Nhiễm sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tảng đá trong lòng liền rơi xuống, vui vẻ đi ngủ.
Tiêu Mộ Viễn nằm bên cạnh, cuộc đời trai thẳng lần đầu trải qua cảm giác bị phụ nữ làm nũng, giống như vừa được rửa tội bằng đạn pháo.
Hai mắt anh nhìn trần nhà, kích động trong cơ thể vẫn còn chưa giảm bớt. Cổ tê dại kia bị anh mạnh mẽ ngăn chặn, trong bóng đêm chậm rãi bình ổn lại…
Nghe được tiếng hít thở đều đều kế bên, anh quay đầu, nhìn về phía người phụ nữ đang ngủ say.
Mới có mấy giây mà đã ngủ rồi…
Tiêu Mộ Viễn lật người, ánh mắt thẳng tắp nhìn sườn mặt cô.
Ánh trăng sáng qua khe hở của bức màn len vào trong, phủ một tầng sáng nhàn nhạt trên mặt cô.
Cô ngủ rất an tĩnh, không có cổ giảo hoạt kia, lại càng không hay thay đổi thất thường.
Ngủ say tựa như đứa trẻ mới sinh không rành sự đời, hiện giờ cô mới thật sự nhu nhược vô hại mà không phải đang diễn xuất.
Tiêu Mộ Viễn nhìn gương mặt kia hồi lâu, có lẽ là bị lây nhiễm từ vẻ mặt say ngủ tựa như đứa trẻ ngây thơ thuần khiết của cô mà tâm tình cũng càng lúc càng bình tĩnh lại. Dần dần, anh cũng khép mắt chìm vào giấc ngủ.
Từ trước đến nay bất luận Tiêu Mộ Viễn đi ngủ khi nào thì ngày hôm sau đúng bảy giờ đã có thể thức dậy.
Nhưng hôm nay, khi anh tỉnh lại liền cảm thấy có gì đó không thích hợp…
Quả nhiên, vừa nhấc mí mắt đã thấy tay chân Giang Nhiễm vắt trên người mình…
Khoảng một giây sau, vẻ mặt người đàn ông liền trở nên ghét bỏ, đẩy tay cô ra, đồng thời thân thể cô cũng bị đẩy ra xa.
Anh đang muốn ngồi dậy, Giang Nhiễm lại lật người, không chút khách khí quấn lấy anh.
Giống như cảm giác thoải mái khi ôm gối, so với vừa rồi cô còn hăng hái hơn, thân mình áp cả lên, hai tay ôm cổ người đàn ông, đầu gối lên l*иg ngực co dãn rắn chắc, ngủ rất ngon.
Tiêu Mộ Viễn gần như muốn bùng nổ, hít sâu một hơi: “Tránh ra…”
Người phụ nữ không hề phản ứng, thân thể mềm mại vẫn dán trên người anh, ôm anh càng chặt hơn.
Khuôn mặt cô áp vào cổ anh, hơi thở ấm áp không ngừng quét qua làn da nơi đó…
Tiêu Mộ Viễn không thể nhịn được nữa, định trực tiếp ném cô xuống giường.
Nhưng tay anh vừa mới chạm vào cô, định đẩy thì lại cảm nhận được một xúc cảm vô cùng mềm mại…
Anh sửng sốt, nhìn qua nơi mình vừa bắt lấy…
Sao lại… lớn như vậy???
Buổi tối đi ngủ Giang Nhiễm chưa bao giờ mặc bra.
Cách một lớp tơ tằm mỏng manh, bàn tay Tiêu Mộ Viễn trong nháy mắt nóng lên. Anh không buông ra cũng không tiếp tục đẩy cô, cứ như vậy bất động không nhúc nhích.
Anh lại hít sâu lần nữa, trong nháy mắt đầu óc cũng trở nên trống rỗng…
Giang Nhiễm bị người ta nắm phải, cảm thấy có chút ngứa, có chút khó chịu, bực bội hừ hừ hai tiếng, nhẹ nhàng chuyển động vài cái.
Tiêu Mộ Viễn: “…..!!”
Anh thu hồi tay gối ra sau đầu, đưa mắt nhìn trần nhà.
Tựa như mỗi khi mất ngủ vào ban đêm, trong đầu liền yên lặng niệm kinh.
Hết hy vọng, cũng không màng giãy dụa nữa, để mặc người nào đó xem mình như gối ôm, như túi ngủ hoặc có lẽ là như túi sưởi.
Một tiếng sau, Giang Nhiễm tỉnh giấc bởi tiếng đồng hồ báo thức, mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Cô vừa có một giấc mơ. Trong giấc mơ đó, cô đã làm chuyện không thể diễn tả với ông chồng đẹp trai đến kinh thiên động địa của mình, cảm xúc đặc biệt thoải mái lại chân thật…
Nào biết lại đột nhiên tỉnh lại vào đúng lúc này!
Giang Nhiễm cau mày, vẻ mặt không vui ngồi dậy.
Chợt gương mặt vô cảm của người đàn ông đập vào mắt, khiến cô không thể không dời mắt xuống một chút, nhìn thấy chính mình đang chống trên ngực anh.
Tiêu Mộ Viễn cười lạnh: “Cô ngủ còn chưa đủ thoải mái sao?” Thanh âm người đàn ông trầm thấp, có chút khàn khàn.
Giang Nhiễm: “…..”
Chúa ơi, vừa dễ nghe lại vừa gợi cảm.
Giang Nhiễm bật dậy, mỉm cười xấu hổ nhưng vẫn giữ lễ phép: “Tôi vô ý ngủ lấn sang phía anh…”
Anh lạnh giọng bổ sung: “Đẩy cũng đẩy không ra.”
Giang Nhiễm bối rối, tiếp tục cười: “A, phải vậy không?… Tôi cũng không biết…”
Tiêu Mộ Viễn tỏ ra rất đương nhiên: “Từ hôm nay trở đi cô ngủ dưới đất.”
Giang Nhiễm lập tức phản kháng: “Không bao giờ! Sao anh không ngủ dưới đất đi?”
Tiêu Mộ Viễn chất vấn: “Là tướng ngủ của ai xấu?”
Giang Nhiễm trầm mặc ba giây, hừ một tiếng: “Tướng ngủ tôi xấu thì nói làm gì? Nhà người ta vợ chồng đều ngủ với nhau, còn vận động nữa kìa. Anh không làm thì thôi còn không cho tôi ngủ sao?”
Một câu cuối cùng kia có hai nghĩa, chỉ trong nháy mắt Tiêu Mộ Viễn đã hiểu ra.
Câu nói nhục nhã ngày hôm qua lại hiện lên trong đầu: “Một người chồng không dùng được, đi mát xa còn tốt hơn.”
Anh chợt bắt lấy cánh tay Giang Nhiễm, dùng sức đẩy cô nằm xuống, nghiêng người đè cô dưới thân, giữ cằm cô nói: “Tôi bỗng nhiên muốn biết cô có thể chịu được đến đâu!”
“…..?!” Hai má Giang Nhiễm nhanh chóng đỏ ửng lên.
Nam thần cấm dục đột nhiên lại ăn nói lỗ mãng như vậy, cũng kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá đi?
Giấc mơ không thể diễn tả kia của cô, sắp thành hiện thực sao?
Tiêu Mộ Viễn cho rằng Giang Nhiễm sẽ bị doạ đến run bần bật, lớn tiếng xin tha… Nhưng biểu cảm này là cái quỷ gì vậy?
Ánh mắt vừa bối rối vừa xấu hổ, vẻ mặt si mê, cặp mắt đào hoa phong tình kia nhộn nhạo giống như một bãi nước.
Tiêu Mộ Viễn cúi đầu, Giang Nhiễm nhắm mắt lại, lông mi rung động điên cuồng.
Anh dùng sức mυ'ŧ một cái thật mạnh trên cổ cô, thẳng đến khi một vết dâu tây xuất hiện, anh mới ngẩng đầu, nhìn biểu cảm tuy bị đau nhưng vẫn mê đắm của cô, cất giọng khàn khàn: “Muốn à?”
Giang Nhiễm chớp chớp mắt, khát vọng đều viết hết dưới đáy mắt.
Tiêu Mộ Viễn cười cười: “Vậy mơ đi.”
“…..??”
Tiêu Mộ Viễn lưu loát đứng dậy, xuống giường.
Giang Nhiễm ngẩn người, ngồi dậy nhìn bóng dáng anh, cầm gối đầu lên ném về phía đó: “Đồ bệnh xà tinh!”
Tiêu Mộ Viễn nhanh nhẹn xoay người tiếp nhận cái gối, nhìn vẻ mặt thẹn quá hoá giận của Giang Nhiễm, dường như tâm tình càng tốt hơn.
Giang Nhiễm vừa quay sang lại đúng lúc nhìn thấy nơi đang nhô lên mà anh không có cách nào che đậy…
Cô cười trào phúng: “Thân thể anh so với anh còn thành thật hơn.”
Tiêu Mộ Viễn cũng cười: “Giang nữ sĩ, để tôi nói cho cô nghe một đạo lý.”
Giang Nhiễm nhướng mắt nhìn anh.
Tiêu Mộ Viễn: “Trừ tôi ra, cô sẽ không tìm được một người đàn ông nào đáng giá ngàn tỷ để ngủ cùng đâu. Vậy nên, vì cái gì tôi phải cho cô hưởng tiện nghi?”
Giang Nhiễm: “…..??”
Tiêu Mộ Viễn nhìn biểu cảm thay đổi thất thường của cô, dáng vẻ đã tức đến hộc máu nhưng vẫn không biết phải đáp trả như thế nào, tâm trạng lại càng tốt hơn.
Anh nén cười, chậm rãi đi qua phòng thay đồ, vào phòng tắm rửa mặt.
Ở phía sau, Giang Nhiễm tê liệt ngã xuống giường…
Gϊếŧ địch 800 bị thương 1000, anh ta còn làm đến không biết mệt. Người này chẳng khác nào ma quỷ, tự ngược đến mức biếи ŧɦái.
Cô chỉ là người phàm, cô chịu thua.
Giang Nhiễm lười biếng đi đến phòng tắm, cầm lấy đồ rửa mặt của mình, đứng bên cạnh Tiêu Mộ Viễn đánh răng.
Thời điểm trước kia thiết kế biệt thự này là chủ yếu chỉ xây cho một mình anh, nên mặc dù phòng tắm cũng rộng như phòng ngủ, phòng khách nhưng chỉ có một bồn rửa mặt dài.
Chẳng qua diện tích bồn rửa cũng lớn nên hai người đứng song song cũng không cần chen chúc nhau.
Qua tấm gương phản chiếu, Giang Nhiễm nhìn người đàn ông đang cong lưng rửa mặt.
Ánh mắt lạnh nhạt của Tiêu Mộ Viễn chợt đảo qua, anh đứng thẳng dậy, đang muốn đi ra ngoài lại bị Giang Nhiễm kéo lại.
Một tay cô kéo áo ngủ của anh, tay còn lại đưa chai sữa rửa mặt của mình qua: “Dùng tốt lắm.”
Vẻ mặt Tiêu Mộ Viễn vô cảm: “Tôi không phải phụ nữ.”
“Đàn ông cũng cần dưỡng da vậy.” Giang Nhiễm tiếp xúc với không ít đàn ông trong giới, người nào cũng thuộc làu làu mấy chuyện dưỡng da, lý thuyết cũng thực hành đều bỏ xa phụ nữ mấy con phố.
Tiêu Mộ Viễn không muốn tranh cãi với cô liền xoay người rời đi.
Giang Nhiễm bất đắc dĩ nhún vai, hy vọng vẻ đẹp tự nhiên của anh kéo dài lâu một chút, cô không hy vọng nhìn thấy nhan sắc mỹ nhân tuổi xế chiều đâu.
Ra khỏi phòng tắm, lúc đi ngang qua phòng thay đồ liền thấy Tiêu Mộ Viễn đã chọn xong quần áo sẽ mặc hôm nay đặt sang một bên, đang cởϊ áσ ngủ. Phần lưng rộng lớn vững chãi lập tức xuất hiện trước mắt cô, đường cong kéo dài xuống dưới, từ phần eo hẹp đi thẳng vào trong bộ phận ẩn sau lớp vải trắng…
Cô dừng bước, dựa vào tủ quần áo, kiềm chế trái tim nhỏ đang đập nhanh, cười tủm tỉm: “Được nhìn thấy thân thể của người đàn ông đáng giá nghìn tỷ, cũng coi như chiếm được tiện nghi rồi?”
Tiêu Mộ Viễn: “…..”
Anh lấy áo sơ mi trắng từ trên giá áo xuống, mặc lên người, cằm khẽ nâng, tay cài nút, đôi mắt đen liếc nhìn cô, cười đến vân đạm phong khinh: “Thích nhìn thì cứ việc nhìn.”
Giang Nhiễm biết lẽ ra mình nên phỉ nhổ vẻ mặt ngạo mạn tự đắc như con khổng tước xoè đuôi kia, chỉ là…
Dáng vẻ anh mặc quần áo, thật sự rất đẹp đó!
Nhưng mà, cô cũng không muốn bị anh đưa vào tròng như trước đó. Dù sao thì khi cứ đưa con át chủ bài ra trước, thường sẽ chết rất nhanh mà.
Giang Nhiễm hừ nhẹ một tiếng, cố ý quét mắt từ trên xuống dưới, nhàn nhạt phê bình: “Người có giá nghìn tỷ, chẳng qua cũng chỉ có vậy mà thôi. Còn không bằng mấy tiểu thịt tươi trong giới.”
Ánh mắt Tiêu Mộ Viễn chợt trở nên sắc bén, sắc mặt thoáng chốc trầm xuống.
Trước khi anh phát giận, Giang Nhiễm liền nở nụ cười: “Anh cứ thong thả thay đi, tôi xuống lầu trước đây.”
Sau đó nhanh chóng rời khỏi hiện trường nguy hiểm.
Thời điểm dùng bữa sáng, Tiêu Mộ Viễn đã sớm ăn mặc tây trang chỉnh tề ngồi trước bàn ăn.
Giang Nhiễm phát hiện anh còn thắt cả cà vạt. Toàn thân lộ vẻ ưu nhã cùng tự phụ.
Hai người yên tĩnh dùng bữa, ai cũng không nói chuyện.
Sau khi ăn xong, Giang Nhiễm báo cho cha mẹ biết hành trình, bên kia nói đã chuẩn bị tốt, đang ở nhà chờ bọn họ.
Giang Nhiễm cúp điện thoại, nhìn về phía Tiêu Mộ Viễn, anh đang ngồi trên sofa xem văn kiện, là một bộ dáng đứng ngoài cuộc.
Cô đi đến ngồi bên cạnh anh, ôm lấy cánh tay anh, ôn nhu nói: “Ông xã, chúng ta chuẩn bị ra cửa thôi.”
Tiêu Mộ Viễn không ngẩng đầu lên, ngữ khí lạnh lùng ném một câu: “Không bằng chúng ta tâm sự đi, cô đã nhìn qua thân thể của bao nhiêu tiểu thịt tươi rồi?”
Giang Nhiễm ngẩn ra, nghĩ đến lời vừa rồi của chính mình, cười gượng hai tiếng: “Cũng không nhiều lắm…”
Tiêu Mộ Viễn ngước mắt lên, nhìn về phía cô, ánh mắt như lưỡi đao sắc bén vừa tuốt ra khỏi vỏ, lưỡi đao lạnh lẽo: “Không nhiều là bao nhiêu?”
“…..” Giang Nhiễm giật giật khoé môi: “Ngẫu nhiên sẽ thấy mấy bức ảnh chụp trên tạp chí, nhưng nhiều lắm cũng chỉ có nửa người thôi. Tôi là đạo diễn mà, dĩ nhiên cũng phải nghiên cứu mấy kiểu phim nghệ thuật này chứ. Đến cả người thật tôi còn chưa thấy qua thì làm sao nhìn được.”
Sát khí lạnh thấu xương dưới đáy mắt Tiêu Mộ Viễn biến mất, nhưng anh vẫn lạnh giọng cảnh cáo: “Đừng để tôi thấy mấy bộ phim nghệ thuật kiểu này. Bằng không cô sẽ hối hận đó.”
Rốt cuộc Giang Nhiễm cũng cảm nhận được khí chất cường thế đến từ tổng giám đốc bá đạo rồi.
Vậy cũng tốt, dù sao cũng là người đàn ông đáng giá nghìn tỷ mà, có chút tính tình cũng bình thường thôi.
Cô bình tĩnh mỉm cười: “Anh đã quên là tôi phải trở thành nữ đạo diễn phòng vé chục tỷ sao? Mấy bộ phim nghệ thuật này chẳng qua chỉ là sản phẩm đường phố thôi.”
Cô nhìn đồng hồ, lần nữa bắt lấy cánh tay anh: “Đi thôi. Đi đường cũng phải mất một tiếng, cha mẹ tôi đang chờ ở nhà rồi.”
Lần này, Tiêu Mộ Viễn tương đối phối hợp đứng dậy, nhưng mặt lại lộ vẻ ghét bỏ hất tay Giang Nhiễm ra.
Hai người cùng nhau đi ra sân.
Cốp xe mở ra, quản gia liền đặt mấy món đồ vật vào trong, tất cả đều là hộp quà.
Tài xế mang bao tay màu trắng kéo cửa sau ra, cung kính mời bọn họ lên xe.
Hai người một trái một phải ngồi vào.
Giang Nhiễm nhìn ra phía sau, mấy thứ kia… Không phải là chuẩn bị cho cha mẹ cô đó chứ?
Ngày hôm qua đến nửa đêm cô mới nói, làm gì có chuyện nhanh như vậy đã chuẩn bị tốt.
Hơn nữa nhìn bộ dáng miễn cưỡng này của anh, càng không giống đã chuẩn bị lễ vật.
Giang Nhiễm nghĩ như vậy nên cũng không hỏi nhiều.
Xe chạy trên đường, Giang Nhiễm dựa vào lưng ghế ngủ gà ngủ gật.
Còn Tiêu Mộ Viễn hạ bàn làm việc xuống, mở máy tính bắt đầu làm việc.
Đúng lúc đó, Giang Nhiễm tỉnh lại, vừa mở mắt đã nhìn thấy sườn mặt chuyên chú của Tiêu Mộ Viễn, cô yên lặng thưởng thức.
Không lâu sau, xe dừng bên ngoài biệt thự nhà Giang Nhiễm, tài xế xuống xe, mở cửa ra cho anh.
Tiêu Mộ Viễn bước xuống, đi sang phía Giang Nhiễm, mở cửa xe giúp cô, sau đó vươn tay ra.
Giang Nhiễm thụ sủng nhược kinh, vịn tay anh bước xuống xe.
Tài xế đang xách mấy hộp quà ra khỏi cốp xe.
Giang Nhiễm nhìn thấy, kinh ngạc lẫn vui mừng hỏi anh: “Mấy thứ đó là chuẩn bị cho cha mẹ tôi sao?”