Một chiếc xe Lamborghini táo bạo dừng trước cửa trường trung học, mà màu hồng đào là sản phẩm bán có số lượng, nhìn thấy nó cũng đủ biết sự xa xỉ của chủ nhân. Dọc theo đường đi, hấp dẫn không ít ánh mắt theo dõi, mà bây giờ nó lại đỗ ngay trước cổng trường trung học dành cho quý tộc, những cậu ấm cô chiêu có tiền có quyền đều biết chiếc Lamborghini này số lượng có hạn, không phải cứ có tiền là mua được. Vậy mà bây giờ chiếc xe xa xỉ này lại đỗ ngay trước mặt bọn họ, màu hồng đào chẳng những không phát ra tia tục khí, dưới ánh mặt trời nó lại càng phản chiếu màu hồng lóng lánh, vô cùng mê hoặc lòng người. Lúc vừa mới ra mắt, số lượng còn chưa ra được một nửa, vậy mà những kẻ có tiền đã thi nhau giành giật.
Mọi học sinh đều đứng lặng nhìn, vây quanh chiếc xe, tò mò quan sát, muốn biết chủ nhân của nó là ai. Muốn có được chiếc xe này, trừ phải có nhiều tiền ra, còn phải có một gia cảnh bất phàm.
Cửa xe mở ra, trước tiên là đôi giày cao gót màu đen có đính một viên kim cương Mary, sau đó là một đôi chân thon thả rất hợp với đôi giày cao gót, quần soóc ngắn bó sát lại càng tôn thêm vòng mông tròn đầy quyến rũ, đường cong hình chữ S vô cùng hoàn hảo khiến ánh mắt mọi người mãi chăm chú dõi theo, ở bên vai trái để trần lộ ra một hình xăm đầu lâu rất cá tính, cùng đi đôi với đôi khuyên tai đầu lâu chữ thập, mái tóc nâu quăn dưới ánh mặt trờ tỏa ra màu vàng kim, móng tay sơn màu đen đặt trên mắt kính râm màu đỏ càng tăng thêm sức quyến rũ, nổi bật.
Dưới ánh mặt trời, con mắt sắc sảo của cô trở nên điềm đạm hơn, có chút chuyển sang màu trà, ngủ quan toát ra vẻ đẹp phương Đông thuần chất, mà da trắng như sữa, cãi mũi cao thẳng dọc dừa, cách môi gợi cảm khẽ nhếch lên, xinh đẹp cùng tư thái cao ngạo, cô giống như một nữ vương không ai bì nổi.
Nhìn thấy cô, các học sinh đứng vây quanh chợt hiểu vì sao cô lại có thể có được chiếc xe thể thao vô cùng hiếm và xa xỉ này.
Lạc An Hải, người thừa kế xí nghiệp Lạc thị, được xưng là nữ vương nổi tiếng nhất trong giới thượng lưu, không chỉ có dung mạo xuất chúng, mà giá trị con người cũng lên tới trăm tỉ, không cần dựa vào Lạc thị, khi cô hai mươi tuổi kế thừa gia sản của ông ngoại và mẹ, cô liền sáng lập ra một trang web mua sắm riêng, trong mạng lưới thiêt kế, trang web này chỉ tiêu thụ những thứ gọi là xa xỉ phẩm.
Đầu tiên, ở các trang web lớn, cô chi một số tiền tương đối lớn để mua hết chúng, chỉ trong một tháng ngắn ngủi, trang web của cô vang danh khắp nơi. Trên trang web đều là những sản phẩm bán có số lượng, có khi còn tổ chức một cuộc đấu giá thương phẩm (sản phẩm thương mại), hơn nữa quy định chỉ hội viên có thẻ V.I.P mới có thể tham gia. Cô đánh vào tâm lý thích hư danh của giới thượng lưu, chỉ có những người có kim ngạch xuất khẩu đứng trong top 50 mới có thể trở thành hội viên V.I.P, hơn nữa tư cách là hội viên V.I.P chỉ kéo dài trong một năm, mà trang web này chuyên tấn công vào các thị trường nữ trang, mỗi tháng buôn bán lên tới con số ngàn vạn.
Trong hai năm ngắn ngủi, trừ tiền kiếm được từ trang web thương mại, Lạc An Hải còn đầu tư vào thị trường bất động sản, cổ phiếu, dưới con mắt tinh ranh, tài sản lên tới tấp không thể thống kê hết. Cô dùng tiền của mình kiếm được mua máy bay tư nhân cùng tàu biển xa hoa chạy định kì chở khách, còn mua một tòa lâu đài làm trang viên tư nhân ở Anh. (tác giả chém có hơi quá tay không nhỉ???)
Bao nhiêu danh môn quý tộc theo đuổi cô, cô giống như một nữ vương, vừa chói mắt vừa tự tin, dường như tất cả mọi người đều phải thần phục dưới chân cô.
Chỉ vài phút ngắn ngủi, chuyện Lạc An Hải xuất hiện trước cổng liền truyền rất nhanh ra cả trường học, cổng trường dần dần tụ tập một đám học sinh, đặc biệt là nam sinh chiếm đa số, bọn họ một đám đều dùng ánh mắt khẩn thiết nhìn Lạc An Hải, muốn tới gần mà lại không dám tùy tiện hành động.
Lạc An Hải bị ánh mắt của mọi người dõi theo sớm đã trở thành thói quen, hoặc là cô thích trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người -- cho dù cô không có chút hứng thú với những người đàn ông xuất sắc, nhưng những cô gái ham hư vinh thì luôn thầm ghen tị với cô, cho nên cô luôn hưởng thụ cảm giác được mọi người chăm chú dõi theo.
Mở cửa xe, ngón tay tháo kính râm, đôi chân thon dài đặt xuống đất, tư thái lười nhác nhưng lại tao nhã, mang theo sức quyến rũ không nói lên lời. Cúi mắt nhìn đồng hồ trên tay, Lạc An Hải không thể kiên nhẫn, trong lòng bắt đầu đếm ngược.
Tính nhẫn nại của cô chỉ có ba phút, đến lúc không nhìn thấy người sẽ tức giận bỏ đi.
Nhìn kim giây thong thả trôi, Lạc An Hải bắt đầu mất dần tính kiên nhẫn, cô vốn không thích nhẫn nại với người khác, đặc biệt là với tên nhóc kia. Lúc đối mặt với cậu, tính nhẫn nại của cô thấp đến cực điểm.
Một phút trôi qua...... Tốt, mau đi thôi.
Đang định quay vào trong xe, chuẩn bị đeo kính rấm đã thấy tên nhóc đáng ghét kia đang đi ra ngoài cổng, bên cạnh còn có một người đẹp tóc vàng.
Lạc An Hải nhíu mày, dựa vào cửa ô tô phía sau, hơi mím chặt môi, trong mắt lóe ra ý tứ hàm xúc không rõ hào quang.
Hàn Định Duệ khoác một chiếc cặp màu đen, mái tóc đen cắt ngắn cùng ngũ quan tuấn tú, thần sắc lạnh, rõ ràng không có huyết thống của người ngoại quốc, vừa cao ráo, đẹp trai lại còn toát ra khí chất vô cùng mê người, rõ ràng chỉ mặc một cái áo sơ mi kẻ sọc đơn giản cùng quần bò tối màu giản dị, nhưng cậu vừa xuất hiện, ánh mắt nữ sinh ở quanh đó luôn tập trung nhìn về phía cậu, tạo ra một tình huống vô cùng đối lập với Lạc An Hải.
Hàn Định Duệ là một nhân vật gây mưa gió trong trường, tuy rằng là người phương Đông, nhưng khuôn mặt tuấn mỹ làm mê đắm biết bao nhiêu trái tim nữ sinh, thành tích học tập của cậu cũng rất tốt, hai năm liền là hội tưởng hội học sinh, cô gái tóc vàng bên cạnh là Angel Diane - hội phó hội học sinh của trường - cũng là hoa hậu giảng đường.
Chuyện xấu của hai người đồn đại trong trường cũng đã lâu, được công nhận là một đôi, Hàn Định Duệ luôn luôn lạnh lùng với người ngoài, chỉ khi gặp Angel mới tươi cười.
Các cô gái khác tuy rằng ghen tị với Angel, nhưng lại không thể không thừa nhận hai người đứng chung một chỗ thực sự rất xứng đôi, mà Angel đối mặt với ánh mắt hâm mộ phóng tới từ xung quanh, cũng đã sớm tập mãi thành thói quen.
Cô quả thật thích Hàn Định Duệ, cũng đã từng thổ lộ với cậu, nhưng lại bị từ chối ngay lập tức. Tuy rằng thất tình, nhưng cô cũng không uể oải, dù sao trên đời này không phải chỉ có mình Hàn Định Duệ là đàn ông, huống hồ không làm người yêu thì làm bạn tốt cũng được mà. Bởi vì thái độ tự nhiên, hào phóng của cô, hơn nữa hai người lại cùng ở hội học sinh, lúc nào cũng đi gần nhau, chuyện xấu cũng truyền đi rất chi là nhiệt tình nha.
Đối với hiểu lầm của mọi người, Hàn Định Duệ cũng lười làm sáng tỏ, huống chi có Angel làm lá chắn, cậu cũng đỡ bị những nữ sinh khác quấy rầy gây phiền não.
Bởi vậy đối với Angel, hành động của cậu cũng có chút thân thiết hơn so với những người khác, cậu không bao giờ từ chối cô, giống như lúc này, Angel chủ động ôm lấy tay cậu, ngẩng cao đầu khoe mẽ với mọi người...... cậu biết Angel không có ý gì khác với cậu, đó chỉ là bản chất ham hư vinh của mọi người mà thôi, tuy rằng cậu hoàn toàn không hiểu tại sao những nữ sinh khác luôn làm đi làm lại những trò như thế này mà không cảm thấy chán hay mệt mỏi gì -- đặc biệt là cô gái kia, chắc chắn là người đi đầu so với những người này.
“Hàn, chị của cậu đến đón kia à?” Angel vô cùng thân thiết kéo cánh tay Hàn Định Duệ, tò mò nhìn về phía cổng trường, liếc mắt một cái đã nhìn thấy chiếc xe thể thao hồng đào mê hoặc cùng nữ vương luôn tỏa sáng kia.
Lạc An Hải tuy cao ngạo nhưng vô cùng nổi danh trong giới ngoại giao, cô không dễ tiếp cận, mà cũng chẳng thích những buổi tiệc xã giao bên ngoài, nghe nói cô quan hệ không tốt với nhà họ Lạc, thái độ với Lạc phu nhân hiện giờ cũng chả mấy tốt đẹp. Mà Lạc phu nhân mang theo cả con riêng vào cửa Nhà họ Lạc nên quan hệ giữa hai người cũng như nước với lửa.
Bởi vậy, khi Hàn Định Duệ vừa xuất hiện, bốn phía nhất thời an tĩnh.
Tất cả mọi người đều biết Hàn Định Duệ có quan hệ thế nào với nhà họ Lạc, Lạc An Hải mà xuất hiện ở trường học nhất định chỉ có một lí do là tìm cậu.
Quan hệ chị em giữa hai người không phải rất xung khắc sao? Chẳng lẽ lại sắp sửa diễn tiết mục đặc sắc ở đây?
Hàn Định Duệ thình lình làm ra một động tác khiến Angel thực sự bất ngờ, đây chính là lần đầu tiên Hàn Định Duệ chủ động ôm cô, lại còn trong một tư thế vô cùng thân thiết nữa, nhìn hành vi mờ ám này, cô vẫn không khỏi đỏ mặt.
Hàn Định Duệ mặc kệ động tác của mình biến Angel thành chú nai con ngơ ngác, cậu mở miệng, cất tiếng nói lạnh nhạt bên tai Angel: “Cô ta không phải chị của tớ.” Nói xong câu này, lập tức buông tay, không để ý tới phản ứng của Angel, cậu bước đến chiếc xe thể thao phía trước, vòng qua Lạc An Hải, trực tiếp ngồi vào chỗ bên cạnh tay lái, mở cửa tự động lên xe.
Lạc An Hải liếc nhìn người đẹp tóc vàng một cái, đeo kình râm vào, cũng mở cửa xe ngồi vào, nhấn chân ga một cái, trong nháy mặt đã rời xa cổng trường học.
Cô phóng rất nhanh, xe thể thao này thuộc loại có tốc độ nhanh nhất, mang đến cho người ta một cảm giác vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nghe tiếng động cơ hoạt động, cô di chuyển một góc bôn lăm độ vô cùng chuyên nghiệp, chiếc xe biến mất trước mặt mọi người chỉ trong chốc lát.
Đối mặt với tốc độ khủng bố này, Hàn Định Duệ không hề thay đổi sắc mặt, trầm tĩnh nhắm mắt lại, im lặng ngồi bên cạnh cô gái đang sắp sửa nổi điên, nếu cô cho rằng như vậy có thể dọa được cậu thì cô quá tự tin vào bản thân mình rồi. Thật không có chút ý nghĩa gì cả.
Không thấy được phản ứng mà cô nghĩ, Lạc An Hải cảm thấy không thú vị, đúng lúc gặp đèn đỏ, đột nhiên phanh gấp, xe thể thao lập tức dừng sát mép vách sơn trắng, thể hiện tính năng ưu việt của nó.
Lạc An Hải lấy hộp thuốc lá từ trong ngăn chuyên dụng của xế hộp, châm một điếu thuốc, nhìn sắc mặt hờ hững của Hàn Định Duệ, phả khói thuốc lá vào mặt cậu.
Hàn Định Duệ nhíu mày, trợn mắt nhìn cô.
Lạc An Hải cong cong khóe môi, tư thế hút thuốc vô cùng mê hoặc lòng người, nhưng Hàn Định Duệ thấy rõ kɧıêυ ҡɧí©ɧ trong mắt cô. Cô không hề che giấu, tươi cười mờ ám, ngả ngớn.
“Nhóc, dáng người bạn gái cũng không tồi nha!” Cô chậm rãi kề sát mặt cậu, đôi mắt màu trà ác liệt nhìn cậu, “Cẩn thận một chút, đừng gây ra tai nạn chết người, bằng không sẽ người khác sẽ nói mẹ nào con nấy, mẹ làm người thứ ba phá hoại gia đình người khác, con lại làm con gái nhà người ta lớn bụng, à mà...... hình như đó là tiểu thư lá ngọc cành vàng thì phải, tôi nhớ không nhầm thì, cô ta là con độc nhất trong gia đình, mọi tài sản sau này sẽ do cô kế thừa à nha.”
Cô nhìn về phía Hàn Định Duệ nói ra những lời châm chọc, một bộ mặt vô tội lại đồng tình,“Chậc chậc, quan hệ huyết thống thực sự ảnh hưởng rất lớn đó, cậu nói có phải không?”
Hàn Định Duệ trực tiếp giật lấy điếu thuốc trong miệng Lạc An Hải, vứt vào hộp gạt trên xe. “Đừng để ám mùi thuốc, chú Lạc ngửi thấy sẽ không vui.” Về những câu nói khó nghe của cô lúc nãy, cậu giả vời coi như không nghe thấy gì hết, cũng không muốn tranh cãi ầm ỹ với cô.
Kinh nghiệm tám năm qua khiến Hàn Định Duệ hiểu được: Đáp lại kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Lạc An Hải sẽ chỉ làm sức chiến đấu của cô thêm mãnh liệt, thổi chiến hỏa bùng lên dữ dội hơn mà thôi. Chỉ cần làm cho người khác không thoải mái, cô sẽ vô cùng đắc ý, đặc biệt nếu người khó chịu là cậu, cô sẽ vô cùng vui vẻ.
Cô đối với cậu chỉ có hận thù, từ lúc mẹ con cậu bước vào nhà họ Lạc, cô đã không chút che dấu, dùng ánh mắt, thái độ, và cả lời nói cay nghiệt, rõ ràng, trực tiếp nói cho cậu biết -- cô căm hận cậu.
Kỉ niệm khi còn bé, không ít lần bị cô mắng chửi mà tức giận ở trong lòng, nhưng thời gian dần trôi, cậu cũng tìm ra cách đối phó với cô -- cứ coi như điếc, xem như chưa từng nghe thấy những lời châm chọc của cô, như vậy dù có chiến đấu dai dẳng, muốn gây phiền toái cho người khác cũng chỉ làm chính mình mất mặt mà thôi.
Cô nói những lời khó nghe như vậy, tên nhóc này nghe xong vẫn có thể ôn hòa như thế là sao? Lạc An Hải ngượng ngùng quay đi chỗ khác, khó chịu nói:“Ít quản việc của tôi đi, cậu chỉ cần tỏ ra ngoan ngoãn trước mặt ba tôi là được rồi.” Cô mở nắp hộp thuốc lá ra, chuẩn bị lấy thêm một điếu thuốc nữa.
“Hôm nay là sinh nhật của Chú Lạc, cô muốn ông ngửi thấy mùi thuốc lá khắp người hay sao?” Hàn Định Duệ không ngăn cản cô, chỉ nhàn nhạt nói một câu.
Lạc An Hải đang chuẩn bị châm lửa thì dừng lại. Hôm nay là sinh nhật năm mươi tuổi của Lạc Thành Hòa nhưng không chuẩn bị thọ yến cao sang, Lạc Thành Hòa chỉ tính đặt riêng một nhà hàng để ăn mừng sinh nhật, đó cũng chính là nguyên nhân Lạc An Hải xuất hiện trước cổng trường của Hàn Định Duệ, Lạc Thành Hòa hạ lệnh, muốn cô tự mình đi đón “Em trai” tới nhà hàng .
Quan hệ giữa cô và ba vài năm nay chưa đến mức gay gắt, ít nhất so với trước kia ít tranh cãi đi rất nhiều, mà khi cô mở miệng định cãi lại, bỗng nhớ đến một người già ngồi khóc lặng trước mộ của cô, vì thế những lời sắp nói ra lại nuốt vào trong lòng.
Tên nhóc này nói không sai, nếu ông ngửi thấy mùi thuốc lá trên người cô nhất định sẽ rất không vui, hôm nay lại là sinh nhật năm mươi tuổi của ông -- Lạc An Hải im lặng, quăng hộp thuốc lá đi thật xa.
Trong lòng cô thở dài một cái, liếc mắt nhìn Định Duệ, tuy rằng mặt cậu không chút biểu cảm, nhưng cô cảm thấy trong lòng tên nhóc rõ ràng đang rất đắc ý.
Điều này làm cho cô lại càng không thích, cô là người ăn nói tùy vào tâm trạng.
“Mở miệng ngậm miệng là Chú Lạc, cậu thật đúng là đứa con trai ngoan, chậc chậc, nhưng thật đáng tiếc, cậu sinh ra đã mang nhầm giới tính, nếu như là đàn bà có thể trực tiếp leo lên giường của ba tôi, đến lúc đó muốn gì có nấy, dù sao bên cạnh cậu còn có người làm mô phạm (đứng đắn, khuôn mẫu để mọi người noi theo), cậu thấy có đúng không?” Cô cười, cực kì cay độc.
Hàn Định Duệ đáp lại chi có hai từ.“Đèn xanh.” Sau đó dựa vào ghế nhắm mắt lại.
“......” Loại cảm giác tức giận mà đánh vào vải bông khiến Lạc An Hải siêu khó chịu, tức giận mà không có cái gì để phát tiết thì cảm thấy thật bức bối.
Không biết từ khi nào, cá tính của tên nhóc này dần dần thay đổi, không còn dễ dàng bị châm ngòi. cậu ngày càng trở nên trầm ổn, càng lúc càng giống với người đàn ông trong kí ức của cô, mà cậu càng như vậy lại khiến cô vô cùng lo lắng, cố tình chọc giận cậu không biết để làm gì nữa......
Cô đang định chứng minh cái gì đây?
Lạc An Hải có chút mờ mịt, trong đầu hiện lên hình ảnh người đàn ông ngày đó ôm khung ảnh cô trong tay, bàn tay nắm chặt vô lăng trở nên run rẩy.
“Cô sao vậy?” Thấy xe vẫn đứng yên, Hàn Định Duệ mở mắt ra.
Quay lại nhìn Hàn Định Duệ, Lạc An Hải lại cảm thấy vô cùng căm ghét cái tên nhóc chết tiệt này, dùng sức nhấn mạnh chân ga, đá sang chỗ khác mà không đá cậu.
Hàn Định Duệ thấy Lạc An Hải luôn âm tình bất định đã trở thành thói quen, coi như không có gì lại tiếp tục chợp mắt, cậu nghĩ vừa rồi chắc chắn cậu đã nhìn lầm, Lạc An Hải làm sao lại có biểu bất an hay lo lắng được cơ chứ, cô không còn là trẻ con nữa.
Làm sao có thể chứ? Trên đời này ai cũng có lúc yếu ớt, đáng thương, duy nhất chỉ có Lạc An Hải này sẽ mãi là cô gái cao ngạo, quật cường.
Cho nên, cậu nhất định là nhìn lầm rồi.
Đến cửa khách sạn, Lạc An Hải xuống xe, trực tiếp quăng chìa khóa cho người giữ xe, bước xuống đi thẳng vào khách sạn.
Khách sạn này là do Lạc thị xây dựng, ở lầu cao nhất, tốn kém nhất là nhà ăn quây tròn theo hình xoắn ốc, xung quanh được bao bọc bởi thủy tinh chống đạn cao cấp, bên ngoài không thể nhìn thấy những gì đang diễn ra ở bên trong, ban đêm, lúc những ngôi sao bắt đầu xuất hiện, ngẩng đầu lên có thể thưởng thức được khung cảnh bầu trời đầy sao tuyệt đẹp, mà cúi đầu xuống có thể nhìn thấy khung cảnh đường phố lung linh ánh điện vào ban đêm, liếc mắt một cái có thể thu hơn phân nửa thành phố Newyork này vào trong tầm mắt, ánh đèn không hề thua kém cảnh sắc của bầu trời đêm.
Nhà ăn cung cấp những món ăn thức uống hàng đầu thế giới, một tháng sẽ đổi mới thực đơn một lần, nếu muốn yêu cầu đặc biệt một chút, cũng có thể lựa chọn đầu bếp riêng để chuẩn bị thức ăn, hưởng thụ không gian sang trọng, huyền ảo cùng đồ ăn mỹ vị, không còn gì sung sướиɠ hơn. Cho dù đến nơi này vài lần, thì ý tướng tổ chức chắc chắn sẽ không giống nhau, có thể nói là mỗi một lần tới là một lần cách tân, sự đa dạng và phong phú đều rất có trình tự, đồ ăn ngon tới nỗi người ta hận không thể nuốt cả lưỡi vào. Bởi vậy, ý tưởng sáng tạo này của nhà hàng được mọi người vô cùng hoan nghênh, mà muốn ăn thì phải đặt lịch trước một tháng.
Có thể nói, khách sạn này được xây dựng để dành cho những kẻ có rất nhiều tiền, sau nhà hàng cao cấp cũng là một khu resort đẳng cấp quốc tế.
Tất nhiên, nếu khách sạn phục vụ hay thiết kế không tốt, cho dù đồ ăn của khách sạn này có ngon tới đâu đi chăng nữa thì cũng không bao giờ giữ nổi khách, bởi vậy khách sạn đã bỏ một số tiền lớn để mời một kiến trúc sư nổi tiếng đã về hưu quy hoạch nơi này, lấy sự xa hoa của giới quý tộc làm chủ đạo, sự thanh lịch làm nền, mỗi một thiết kế đều có một phong cách độc đáo khác nhau. Bởi vì thiết kế tỉ mỉ và đặc sắc, đồ ăn phong phú đa dạng, cho nên khi vừa mới khánh thành chưa được bao lâu, đã được công nhận là khách sạn năm sao nổi tiếng và đẹp nhất thế giới.
Kiểu kinh doanh nhà hàng cùng khách sạn như thế này là do chính Lạc An Hải nghĩ ra. Cô cho rằng kẻ có tiền không chỉ thích ăn, mà còn muốn thưởng thức phong cách nghệ thuật độc đáo, cho nên cô đã nghĩ ra kiểu nhà ăn xoay vòng, về phần thủy tinh chống đạn chỉ là mánh lới làm ăn mà thôi, dù sao những kẻ có tiến đều rất sợ chết. Mà kiến trúc sư này cô phải thuyết phục rất lâu, ông mới quyết định giúp cô, vì thế mới có khách sạn này ngày hôm nay, có thể nói, sự thành công của khách sạn này, công sức cô bỏ ra là lớn nhất.
Nhưng mà tâm sức bỏ ra nhiều như vậy thì có ích gì? Cô bỏ ra bao tâm huyết với Lạc thị, nhưng trong mắt Lạc Thành Hòa, cô vẫn còn kém xa Hàn Định Duệ.
Tuy rằng cô một tay sáng tạo nên khách sạn này, cũng không tranh quyền đoạt lợi với mẹ con cậu nữa, cô không còn hứng thú với chức vị tổng giám đốc Lạc thị. Bây giờ đơn thuần cô chỉ muốn bình ổn mà sống qua ngày -- đối địch như lúc trước đã làm cô quá mệt mỏi rồi. Bây giờ cô không còn muốn trở thành tổng giám đốc của Lạc thị, nhưng cũng không muốn dâng vị trí này cho người khác dễ dàng như vậy. Lúc trước cô khánh thành khác sạn này lúc hai mươi lăm tuổi, khi đó Hàn Định Duệ đã đi làm ở Lạc thị, cũng kiếm được khá nhiều dự án lớn, bởi vậy mà địa vị của hai người ngang nhau.
Lúc này, khách sạn trước kia lại được khánh thành khi cô chỉ mới mười tám tuổi, lúc đó Hàn Định Duệ chỉ là một thằng nhóc học cấp hai, bằng danh tiếng hiện giờ của cô trong thương giới, tất cả cổ đông của Lạc thị đều đứng về phía cô, cô sẽ chờ xem Hàn Định Duệ làm như thế nào ngồi vào cái ghế tổng giám đốc của Lạc thị.
Lạc An Hải bước vào thang máy, Hàn Định Duệ trầm mặc đi theo sau cô, hai người đứng ở trong thang máy không ai chịu mở miệng.
Lạc An Hải lạnh mặt, cả người tản ra áp suất thấp, Hàn Định Duệ đương nhiên nhìn ra tâm tình bây giờ của cô không tốt, cậu không điên mà đi mở miệng trước. Dựa vào tường, cậu nhìn tấm gương trước mặt, gương phản chiếu hình ảnh của hai người rất chân thực.
Cậu nhìn vẻ mặt sau chiếc kính râm, đôi mắt thâm thúy, lông mi rất dài, chóp mũi và cánh môi vô cùng hòa hợp, nhưng biểm cảm lại lạnh băng khiến người khác không thể tới gần.
Hàn Định Duệ đột nhiên nghĩ đến sáng nay các bạn cùng lợp truyền tay nhau tạp chí của tháng này, mặt bìa là ảnh của cô, cô bị một người đàn ông tóc nâu ôm vào trong ngực, người đàn ông kia hôn lên mắt cô, còn cô nhếch môi cười yêu ớt, đôi mắt ngân quang phát ra phong tình vạn chủng.
Tạp chí đưa tin, cô đang qua lại với nhị thiếu gia nhà Hunter, bên trong còn liệt kê đủ các cuộc tình cô đã trải qua, người lâu nhất cũng không quá ba tháng, còn có biết bao người quỳ gối dưới váy cô, lại có bao nhiêu đàn ông bị cô vứt bỏ, vì cô mà tan nát cõi lòng.
Vài bạn học còn hỏi cậu đó là thực hay giả, cậu lười đáp lại, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn khuôn mặt của cô trong ảnh.
Cô cười như vậy, quả thực rất xa lạ. Ít nhất, tới bây giờ cậu chưa từng thấy qua. Lạc An Hải cười với cậu chỉ có hai loại mà thôi -- cười giả dối hoặc là cười lạnh nhạt.
“Nhìn cái gì!” đôi mắt sau chiếc kính quay lại trừng cậu.
Hàn Định Duệ hoàn hồn, đôi mắt sau chiếc kính kia lạnh như băng, nhìn nụ cười của cô trên tạp chí sáng nay, tâm tình của cậu bây giờ so với lúc sáng chẳng khác là mấy -- buổi sáng, cậu đoạt tạp chí trên tay bạn cùng lớp, quăng thẳng vào thùng rác.
Buồn bực đến bất thình lình làm cho cậu không thể im lặng, nói “Cô không nhìn sao biết tôi đang nhìn cô?”
Không ngờ tên nhóc này dám nói với cô như vậy, Lạc An Hải sửng sốt, sức chiến đột nhiên bùng lên:“Cậu......”
Đing -- cửa thang máy đột nhiên mở ra, hai người lập tức ngậm miệng, ngoài cửa thang máy chính là nhà ăn, nhân viên phục vụ đã sớm đứng chờ trước cửa thang máy.
“Lạc tiểu thư, Hàn tiên sinh!” Nhìn thấy hai người, phục vụ viên cúi đầu chào, quản lý đi đến trước mặt Lạc An Hải.“Tiểu thư, lão gia cùng phu nhân đã tới trước rồi.”
Hôm nay nhà ăn không mở cửa tiếp khách, chỉ có bốn người nhà họ Lạc, mà Lạc Thành Hòa cùng Mai Phương đã đến sớm chờ hai người bọn họ.
Lạc An Hải nhẫn nhịn lửa giận, bước thẳng ra khỏi thang máy, cùng quản lí đi vào bên trong, trước khi đi vào còn dùng ánh mắt sắc bén lườm Hàn Định Duệ một cái.
Lạc An Hải ăn nói tùy tiện, Hàn Định Duệ tám năm nay đã tập mãi thành quen, ánh mắt gϊếŧ người này thì nhằm nhò gì? cậu lười biếng đi theo sau cô.
Hai người đều có chung nhận thức -- không cãi nhau trước mặt người ngoài. Lạc An Hải không có hứng thú nghe người khác chế giễu, về phần Hàn Định Duệ...... tìm người gây phiền toái không phải là sở thích của cậu.
Hai người quản lí đang đứng sẵn bên trong, đang nói chuyện với Mai Phương và Lạc Thành Hòa, vừa thấy hai người trẻ tuổi bước vào, Lạc Thành Hòa ngẩng đầu thấy sắc mặt con gái không tốt liền nhíu mày khó chịu.
“An Hải......” Đang định bảo ban con gái, Mai Phương ở bên cạnh đã lập tức kéo tay áo ông, Lạc Thành Hòa đành phải nuốt lời còn chưa nói vào trong bụng.
Vừa nhìn thấy Lạc Thành Hòa nhíu mày, Lạc An Hải cũng biết ba định nói gì, cũng nhìn thấy Mai Phương ngăn lại hành động của ông, cô hừ nhẹ trong lòng, kéo ghế ngồi xuống, Hàn Định Duệ cũng ngồi xuống bên cạnh cô.
“Tiên sinh, có thể mang đồ ăn lên được chưa?” Quản lý hỏi Lạc Thành Hòa.
Lạc Thành Hòa gật đầu, quản lý lập tức lui ra, chỉ trong chốc lát, nhân viên phục vụdọn thức ăn lên.
Lạc Thành Hòa thích cơm Trung, bởi vậy trên bàn toàn là đồ ăn nổi tiếng của Trung Quốc, đồ ăn rất phong phú và đa dạng, nhìn vô cùng ngon miệng.
Mai Phương múc cho Lạc Thành Hòa một bát canh gà nấm hương.“Nào, uống canh trước làm ấm bụng đi.” Bà đặt bát canh trước mặt Lạc Thành Hòa, sau đó lại múc cho Lạc An Hải một bát canh, dịu dàng nói:“An Hải, dạ dày con không tốt, uống canh trước đi, rồi sau đó ăn cơm.”
Lạc An Hải nhìn bát canh gà trên tay Mai Phương, liếc mắt một cái, không nói gì, đưa tay nhận lấy, thái độ của cô đối với Mai Phương vẫn luôn lạnh nhạt, cho dù Mai Phương có cố lấy lòng cô, thì cô vẫn không thay đổi.
“An Hải, sao không nói cảm ơn dì?” Lạc Thành Hòa không chịu nổi thái độ lạnh nhạt của con gái, mở miệng nhắc nhở cô.
Lạc An Hải làm như không nghe thấy, cúi đầu yên lặng ăn canh, dù sao ông cũng không có thái độ gay gắt với cô như trước kia.
“Không sao mà.” Mai Phương vỗ nhẹ tay chồng, cười hoà giải.“Người một nhà cần gì phải nói cám ơn.”
Sau đó nhìn Hàn Định Duệ, cười hiền.“Tiểu Duệ, con cũng uống canh gà đi.” Vừa nói xong, tay cũng mức cho cậu một chén canh.
“Mẹ, mẹ cứ ăn đi, để con tự làm.” Hàn Định Duệ không cho mẹ động tay, tự mình múc một chén canh, sau đó nhìn về phía Lạc Thành Hòa. “Chú Lạc, sinh nhật vui vẻ.” cậu lấy ở trong cặp ra một chiếc hộp bằng gấm rất đẹp.“Đây là quà của chú.”
“Sao? Còn có cả quà nữa à!” Lạc Thành Hòa có chút kinh ngạc, nhận hộp gấm, mở ra thì thấy một đôi ngọc phỉ thúy vô cùng tinh xảo.
“Đôi ngọc phải thúy này quả thực rất đẹp.” Xanh biếc, bóng loáng, Mai Phương vừa thấy liền rất thích.
“Mẹ, cái này rất hợp với mẹ và chú Lạc.”
Mai Phương tuy thích, nhưng nhìn miếng ngọc này cũng biết giá trị của nó không nhỏ, bà nhíu mày hỏi con,“Đôi ngọc này rất quý, con lấy tiền đâu ra mà mua nó?”
“Con tự kiếm.” Hàn Định Duệ mua một ít cổ phiếu có thời hạn, cũng bỏ ra chút vốn, nhưng so với tiền nhận lại thì chẳng thấm vào đâu. cậu không cho mẹ biết chuyện này, bởi vì nếu Mai Phương biết cậu đầu tư gì đó sẽ không bằng lòng.
Mai Phương nhíu chặt lông mày.“Con không lo học thật tốt, đi kiếm tiền làm gì? Con kiếm như thế nào? Phải đi làm thêm sao?”
“Thôi mà Phương Phương.” Lạc Thành Hòa ngăn Mai Phương truy vấn cậu, ông biết chuyện Hàn Định Duệ chơi cổ phiếu, cũng không cảm thấy có gì không tốt. cậu còn trẻ, luôn muốn đối mặt với thử thách, cái này cũng coi như là tích lũy kinh nghiệm.“Tiểu Duệ rất thông minh, có thể tự kiếm tiền, em đừng lo lắng quá.”
“Mẹ, con biết lỗi rồi.” Hàn Định Duệ bất đắc dĩ gật đầu.
“Em đừng lo lắng nữa, Tiểu Duệ tự biết chừng mực mà.” Lạc Thành Hòa nói đỡ cho cậu, thuyết phục vợ.
“Nào đến đây, anh đeo cho em, tay em trắng, đeo ngọc phỉ thúy rất đẹp.”
“Chỉ biết ba hoa thôi.” Mai Phương liếc chồng một cái.
Lạc Thành Hòa cùng Hàn Định Duệ đều cười.
Lạc An Hải yên lặng ăn cơm, bốn người cùng ngồi một bàn, nhưng cô cảm thấy bản thân như người ngoài, hoàn toàn không muốn chen ngang, yên lặng ăn no bụng.
Mai Phương thấy Lạc An Hải ngồi yên lặng một chỗ, vội vàng gắp thức ăn cho Lạc An Hải, “An Hải, thịt này nấu rất ngon, con ăn thử xem.”
Lạc An Hải cầm đũa gắp miếng thịt lên đặt ra ngoài, sau đó vươn đũa đến bên dĩa thịt Mai Phương vừa gắp cho cô, không khí vui tươi vừa rồi bỗng trở nên im lặng, tất cả đều nhìn về phía cô, cô còn thấy sắc mặt Lạc Thành Hòa trầm xuống.
Cô lặng lẽ mỉm cười, chuyển tay gắp mấy cọng rau ở dĩa bên cạnh cho vào bát, nghi hoặc nhìn bọn họ.“Thế nào? Con muốn ăn rau không được sao?”
Hàn Định Duệ thở dài trong lòng, nhìn cũng biết là cô cố ý, làm cho người ta cảm thấy ngột ngạt chính là thế mạnh của cô.
Lạc Thành Hòa dựng đứng lông mày, Mai Phương vội vàng chuyển đề tài,“An Hải ăn nhiều một chút, con xem con kia, thật sự rất gầy đó.” Bà lấy đũa gắp thêm thức ăn cho Lạc An Hải, tay kia ở dưới bàn nắm chặt tay chồng. Lạc Thành Hòa cũng không muốn tức giận, nhưng mà đứa con gái này không thể nào ở chung được, khi cô còn nhỏ, lúc đấy ông còn bận sự nghiệp, lại thêm tình cảm vợ chồng lạnh nhạt, lâu dần, ba và con gái cảm tình cũng trở nên xa cách, không phải ông không muốn đối xử tốt với cô, bởi vì hai người cách xa quá lâu, làm cho ông không biết nên đối xử với con gái như thế nào.
Cho dù thủ đoạn kinh thương của Lạc An Hải làm cho ông rất mát mặt, ở bên ngoài ông rất tự hào về đứa con gái của mình, nhưng khi ông đối mặt với Lạc An Hải, lại không biết nên mở miệng khen ngợi cô thế nào, ba và con gái dường như là người xa lạ.
Không phải không muốn thay đổi, mà vì Lạc Thành Hòa thật sự không biết nên làm thế nào, nghĩ nghĩ, ông tìm một chủ đề khác nói chuyện với con gái. “An Hải, nghe nói bây giờ con và con trai thứ hai của nhà Hunter - Baker - đang kết giao phải không?”
Lạc An Hải nhướng mày nhìn về phía ba, từ khi nào ba lại quan tâm chuyện của cô như vậy?
Hàn Định Duệ khép mày rậm. Baker nhà Hunter? Chẳng lẽ là cái tên ở trên bìa tạp chí tháng này?
Lạc Thành Hòa ho nhẹ một tiếng: “Hôm nay ba nhận được điện thoại của nhà Hunter, ý muốn cho con và Baker đính hôn trước, con thấy thế nào?”
“Cái gì? Đính hôn?” Mai Phương kinh ngạc.“An Hải bây giờ mới hai mươi hai tuổi, còn trẻ, nhà Hunter có quá vội hay không?”
Lạc Thành Hòa nở nụ cười.“Nghe nói là tên nhóc Baker kia, nó rất thích An Hải, muốn kết hôn với An Hải. An Hải, con cảm thấy thế nào?” ông quay đầu hỏi con gái.
Lạc An Hải trực tiếp lấy di động ra, gọi điện thoại. “Baker, chúng ta chia tay đi, không vì sao cả, tôi nghĩ rằng...... đó chỉ là chơi đùa, đừng quá nghiêm túc, chia tay luôn đi.” Cô quyết đoán tắt điện thoại, tắt máy, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Thành Hòa, nhíu mày: “Còn nghi vấn gì nữa không?”
“Con......” Lạc Thành Hòa đau đầu, xoa huyệt thái dương “An Hải, đây là bạn trai thứ mấy rồi, con không thể yêu tử tế rồi kết hôn hay sao?”
Lạc An Hải nhún vai.“Kết hôn xong rồi lại đi nɠɵạı ŧìиɧ tiếp hả? Không được đâu, con không muốn nuôi con của người khác nha.” Lời vừa nói xong, không ngoài dự tính, sắc mặt Lạc Thành Hòa trở nên xám nghoét.
Được rồi, ai bảo cô không biết giữ mồm giữ miệng, Lạc An Hải có chút hối hận, nhưng lời đã nói ra cũng không thể thu lại.
Không muốn cãi nhau với ba, cô đứng lên, bỏ khăn ăn ra.“Con ở lại chỉ làm cho không khí mất vui mà thôi, con đi trước đây.”
Đi đến tiền sảnh, cô lấy một cái hộp bằng ngọc lưu ly trong suốt trong túi ra, bên trong có một cái tẩu làm bằng ngọc bích.
Lạc Thành Hòa không hút thuốc lá, nhưng lại rất thích sưu tầm các loại tẩu, trong thư phòng của ông có hẳn một cái tủ bằng thủy tinh, bên trong ông trưng bày rất nhiều loại tẩu.
“Ba, sinh nhật vui vẻ.” Đặt quà ở lại, Lạc An Hải xoay người rời khỏi nhà ăn.
Lạc Thành Hòa vì lời nói lúc nãy của cô mà tức giận thở dốc, nhưng nhìn cái tẩu trên bàn, ánh mắt lại trở nên vô cùng phức tạp.
Mai Phương vuốt vuốt ngực của ông, trấn an,“Thôi mà, đừng phiền não nữa, An Hải không phải cố ý, ông xem, nó còn tặng ông cái tẩu mà ông yêu thích nhất còn gì......”
Nhìn bóng lưng Lạc An Hải rời đi, Hàn Định Duệ nhíu mày, nhìn về phía mẹ, đang chuẩn bị mở miệng, Mai Phương đã nhìn cậu gật đầu.
Hiểu được ý của mẹ, Hàn Định Duệ thở nhẹ một hơi, mỉm cười trấn an mẹ rồi lập tức đứng dậy đuổi theo cô.