Nhưng cũng vì vậy, một lần làm anh hùng cũng làm cho Tần Thương Hải có thêm nhiều người ái mộ dính vào anh giống như kẹo cao su, mà Thẩm Tâm cũng có nhiều tình địch hơn.
Có chuyện này sao? Tần Thương Hải trầm ngâm, tựa như có chút ấn tượng, sau một lúc mới nhớ ra sự kiện kia.
Kia cũng không phải hành động tốt hay nghĩa cử gì, chỉ có thể nói là cô bé nhỏ suy nghĩ đơn giản đến mơ mộng, anh là chủ nhân nha.Thân là chủ nhân, là muốn đứng ra chủ trì mọi chuyện, hơn nữa kêu người phục vụ đem nhà lớn tìm kiếm một lần, vốn chính là chuyện chủ nhân nên làm, cho nên anh không để trong lòng.
Chính là, cũng vì chuyện đó, cô bé nhỏ này liền sùng bái anh, mang "Vĩ đại chuyện tích" giống như anh hùng truyền kì nhớ rất kĩ, thật sự làm cho anh rất đau lòng nhưng cũng rất buồn cười.
Hơn nữa, anh biết mình rất tuấn tú, so với các đại siêu cấp soái ca chỉ thua một chút! Cô bé nhỏ này vẽ anh, mặc kệ bức tranh đẹp hay không, nhưng có thể làm cho người xem hiểu rõ trong thế giới của cô, anh là tất cả!
"Cho nên một đống chấm nhỏ thoát ẩn hiện ở giữa các bức tranh là anh sao?" Tần Thương Hải nói, rốt cuộc nhịn không được cười lên ha hả.
Tại sao lại như vậy? Thẩm Tâm cảm thấy thật xấu hổ, cảm giác bị đả thương, bị người trong lòng phát hiện ra mình có bao nhiêu ngu ngốc mến mộ, anh lại không che giấu chút nào cười nhạo cô ngây thơ - tuy rằng chính cô cũng hiểu được mình có điểm ngây thơ, nhưng mà bị anh coi nhẹ lại là chuyện khác.
Cô không nhịn được cúi đầu, hốc mắt nóng lên, trong lòng chua xót, bởi vì giờ phút này ngay cả việc trốn đi một mình khổ sở cũng không có biện pháp.
Tần Thương Hải thiếu đầu óc suy nghĩ, mãi về sau mới phát hiện chỉ có anh cười vui vẻ, cô bé nhỏ thật yên tĩnh. Anh thu lại nụ cười, nâng gương mặt cô lên, liền thấy hốc mắt và mũi đều ửng đỏ, cái miệng nhỏ nhắn cũng mím lại, giống như đang cố gằng kiềm chế không khóc thành tiếng.
"Haizz! Em thật là. . . . . .Không cần để ý đến mấy chuyện vụn vặt được không?" Tần Thương Hải bó tay với cô, vừa bực mình vừa buồn cười nhào nặn hai má phấn nộn, cảm xúc thật là tốt, anh luyến tiếc không buông tay. "Anh cười em, là vì em rất đáng yêu! Tâm Tâm, nói cho anh biết, em đáng yêu như vậy, anh phải làm gì bây giờ?"
Cô đáng yêu như vậy làm cho tâm anh đều muốn tan ra! Cô bé nhỏ này làm thế nào lại khờ khạo, ngốc như vậy? Đơn giản là thích anh, ở trong mắt cô, anh không giống người thường, anh nhìn ra được tâm ý của cô khi vẽ anh, rõ ràng ngốc, biểu đạt không tốt, cô lại đem bộ dáng đẹp trai nhất của anh vẽ lại thành tranh.
Nguyên nhân là vì một sự kiện đơn giản như vậy, không quanh co cũng không khoe ra, mang tấm lòng cùng ngây thơ mà trực tiếp biểu lộ không bỏ sót, dạy tim anh có thể nào không vì cô đơn thuần yêu mến mà ấm áp, cảm động?
Thẩm Tâm chớp chớp mắt đã đầy nước, nghe ko hiểu lời anh nói, bởi vì mặt Tần Thương Hải dán sát mặt cô, hai người chóp mủi đối chóp mũi, chia sẻ hô hấp lẫn nhau, làm cho cô không suy nghĩ được gì.
"Em như vậy thật là đáng yêu, em muốn anh làm gì để cảm ơn tình cảm của em?" Tần Thương Hải dùng tiếng nói nỉ non lời nói nhỏ nhẹ mê người, hơi thở tỏa ra ở cánh môi trên.
Thấy cô bé nhỏ ngây ngốc, vẻ mặt ngây ngô kém cỏi, trò đùa dai làm ý cười trên mặt anh nâng lên, đầu lưỡi anh liếʍ qua môi, bởi vì hai người tiếp xúc rất gần, Thẩm Tâm cảm giác được kỳ thật lưỡi anh cũng liếʍ qua môi cô.
Tim cô thiếu chút nữa nhảy ra khỏi l*иg ngực.
Là ảo giác sao? Tay nhỏ bé nắm thành quyền, suy nghĩ kịp thời lúc này biến thánh nhất quán tương hồ.
"Ăn luôn em, được không?"
Anh ta nói cái gì?
Trong đầu Thẩm Tâm vang lên tiếng vù vù, tay nhỏ bé đặt lên ngực Tần Thương Hải, vẻ mặt mù mịt.
Chóp mũi Tần Thương Hải cọ xát ở mặt cô, "Em thật thơm." Quả thật là đang dụ dỗ anh, đem tiểu tử kia đẩy ngã ăn luôn!
"Rất ngứa. . . . . ." Thẩm Tâm rụt cổ, nghĩ muốn trốn, nhưng luyến tiếc đẩy anh ra, cảm giác chính mình đang nằm mơ, người yêu làm sao có thể ôm cô? Như vậy vô cùng thân thiết, giống như là giữa người tình mới có vành tai và tóc mai chạm vào nhau.
Anh nói cô đáng yêu, có phải hay không cũng có chút ít thích cô? Thẩm Tâm không dám động lòng tham, cho dù Tần Thương Hải chỉ có một chút thích cô thôi cũng tốt, chỉ cần một chút thôi, cô cũng đã cảm thấy rất vui vẻ. . . . . . .
Anh ngửi được ở cổ cô, cảm thấy ngờ vực.
"Em dùng nước hoa?" Như thế nào so với mùi anh ngửi được lúc trước không giống nhau? Nói thật ra, anh thích chính là mùi thơm mềm mại non nớt trên người cô. Uhm, nhưng mà mùi vị này cũng không tệ, tóm lại đều làm anh muốn đem cô ăn sạch.
Tim Thẩm Tâm đập hỗn loạn.
"Không có nha. . . . " Bị phát hiện rồi sao?
Cô không giống như nhiều cô gái cùng tuổi, chưa biết cách ăn mặc lúc trưởng thành, nhưng mà gần đây cô bắt đầu hi vọng mình trở nên hấp dẫn, có chút quyến rũ, thế là bắt chước dùng đồ trang điểm và nước hoa, dĩ nhiên cô không dám trang điểm thật đậm, chỉ là đánh đánh chút môi son và má hồng, xịt chút nước hoa. Đồ trang điểm đương nhiên không thể ngay lập tức biến một nữ sinh bình thường thành một đại mỹ nữ, ít nhất sử dụng đồ trang sức nền nhã, thần sắc thoạt nhìn tốt hơn rất nhiều, Thẩm Tâm tuy rằng không có mẹ bên cạnh chỉ dạy, không thân thiết với mợ, có điều Thẩm Khiết lại giúp nàng trang điểm.
"Không có sao?" Tần Thương Hải chơi đùa bên má cùng với sau tai giống như ngửi thấy được, làm cho Thẩm Tâm không nhịn được cười né tránh anh ngãi ngứa, ở trong l*иg ngực anh không ngừng vặn vẹo tới lui. Dòng cảm xúc ngủ đông đã lâu, kích động nguyên thủy mà dã man đột nhiên lớn mạnh, đột phá đè nén, Tần Thương Hải ngừng chơi đùa, không dấu vết hoạt động thân thể, tránh cho Thẩm Tâm đυ.ng chạm vào phần dưới đang phồng lên. Anh không muốn dọa cô. Hao tâm tổn trí, chời đùa cùng cô không có quan hệ, trăm ngàn lần không được đùa với lửa, cô bé nhỏ chơi đùa không dậy nổi, anh rất muốn khi dễ cô như vậy.
"Như vậy đi, em mang anh vẽ đặc biệt như vậy, anh cũng muốn vẽ em." Anh tuận miệng đưa ra lí do, làm cho hai người tách ra.
"Tốt!" Tần Thương Hải là thiên tài hội họa, cũng là một trong số những nguyên nhân làm cho Thẩm tâm ngập tràn hâm mộ đối với anh. "Đi lấy bút cho anh." Thật xấu hổ! Anh vừa động đậy liền lộ ra dấu vết, đại khái hiện tại cũng không nhúc nhích được. Tần Thương Hải xoa xoa tóc cô, âm thầm tự nhủ, phải nhớ kĩ đây cô bé nhỏ này là em gái anh.
Tần Thương Hải là con út, nguyên do là cha mẹ anh nhiều năm đình sản nhưng nhiều năm sau lại ngoài ý muốn có anh. Anh ngay cả em họ hay em kết nghĩa cũng không có, ngược lại có một đống cháu gái, tuổi so với anh có khi còn lớn hơn, trong lễ mừng năm mới còn có đưa bao lì xì cho anh.
Người khác thường dạy là con trai không được bắt nạt con gái, anh từ nhỏ lại được dạy là vai con cháu không thể đối với chú không có trên dưới, quan hệ huyết thống người thân số tuổi gần với đứa bé xếp thành một hàng, một mình anh vai vế lớn nhất nhà, thậm chí có người còn kêu anh là ông chú. Cho nên, ở Tần gia, anh là lão Đại, là Phách Vương ( kẻ cực kỳ thô bạo; kẻ ngang ngược (hiệu của Sở vương Hạng thời Tần - Hán)
Đến nỗi người cùng tuổi lúc đó, cũng không cần nói cái gì học muội, các cô gái tiếp cận anh chỉ có một mục đích, đều là đồng nhất không ảnh hưởng đến toàn cục khẩn cấp yêu đương, dù sao đối với Tần gia quý công tử trung bình một tuần thay đổi một cô. Có một em gái nhỏ hiện tại đang là cảm giác gì? Giống như là Thẩm Tâm, làm cho anh thật sự yêu thích không nỡ làm hại.
Thẩm Tâm hăng hái hừng hực muốn đi lấy cây bút của cô trên bàn thấp, Tần Thương Hải ngẩng đầu, chăm chú nhìn mông nhỏ của cô, nhịn không được trận đau đầu rêи ɾỉ.
"Hả?" Thẩm Tâm quay đầu lại, nhìn về phía Tần Thương Hải ánh mắt ngập tràn khó hiểu.