Tần Thương Hải lặng nhìn ông ta nửa ngày, giống như đang suy nghĩ có nên buông tha ông ta hay không, hoặc là quyết định sớm hay muộn buông tha manh mối này.
Anh có thể lại đi cầu xin vợ chồng Thẩm gia, nhưng mà vợ chồng Thẩm gia sẽ không bỏ qua cho anh, ngày hôm qua anh đi thăm hỏi, cậu của Thẩm Tâm tàn nhẫn nói, muốn anh có dũng khí thì chính mình nghĩ ra cách tìm được vợ. Ông ngoại mất nhiều năm, người có thể giúp đỡ anh không nhiều.
"Số liệu nhân viên trước kia đều có lưu giữ chứ?" Nhớ tới, anh làm chồng thật thất bại, ngay cả tung tích vợ đều phải nhờ người ngoài tìm hiểu.
Được rồi, là vợ trước, nhưng trước khi ly hôn, anh đối với Thẩm Tâm hiểu biết không nhiều.
"Nhân viên tạm thời rời cương vị công tác hồ sơ đều bị hủy, huống chi cô ấy còn là vợ ngài, chúng ta đã sớm xử lí xong."
"Cô ấy có phải luôn luôn đối xử tốt với đồng nghiệp?"
Tiền Tổng biên chần chừ hai giây, nhưng hai giây này đủ làm cho Tần Thương Hải giống như cá mập ngửi được mùi máu tươi, gõ gõ ngón trỏ xuống mặt bàn thúc giục: "Có không?"
"Trưởng ban quan hệ Mỹ trước kia cùng vợ ngài qua lại rất tốt." Chết giàu còn hơn sống nghèo, nếu chết cũng phải kéo theo người chịu tội thay, không trách được ông kéo luôn cấp dưới xuống nước.
Thái tử gia lập tức ra lệnh xuống, sau khi kết hôn có chút phúc thái, trưởng ban quan hệ Laura bị gọi đến văn phòng hỏi, vốn là đối với thái tử gia khó nén sự coi nhẹ, Laura chính là chờ ngày này hôm nay thật lâu, thêu dệt thêm tình hình về Thẩm Tâm năm đó có bao nhiêu thê thảm, bao nhiêu bi thương, làm cho nhiều người chua xót, miêu tả thật khoa trương, lời nói lại kĩ càng, miệng sinh động, so sánh với người dẫn chương trình có hơn không kém, ngay cả Tiền tổng biên đều bắt đầu âm thầm suy nghĩ có thể chuyển Laura đến văn phòng công tác xã hội.
"Nói trọng điểm." Tẩn Thương Hải khắc chế ý muốn kêu nữ nhân này im miệng.
Mặt Laura hậm hực, "Cô ấy đang ở Đài Loan."
Cô đem địa chỉ viết cho Tần Thương Hải, cố ý viết sai số nhà và tên đường - làm gì có chuyện cho anh ta nhẹ nhàng qua cửa như thế? Nếu có tâm tự nhiên tìm được người. Nhưng còn có chuyện quan trọng cô chưa nói, để người phụ tình này tự phát hiện thì tốt hơn, người ngoài nói chung quy không bằng chính mình phát hiện ra sự thật chấn động đau lòng!
Tần Thương Hải biết đáp án, nhanh chóng rời đi.
"Khoan. . . . Còn tập tranh vẽ này?" Tiền tổng biên ý tứ không quên nhắc nhở.
"Ông là tổng biên, ông sắp xếp ngày phát hàng càng sớm càng tốt, ta muốn làm cho Tâm Tâm thấy!" Anh nói.
Đúng vậy nha, ông là tổng biên, nhưng anh ấy là ông chủ, không có anh mở miệng sẽ không thông qua bản thảo.
In liền in, dù sao cũng dùng tiền của Tần công tử in ra, chính là đến lúc đó bán không được, ông là tổng biên nhưng vẫn khó hướng Phiên vương thái tử ăn nói.
"Tình yêu là cái gì?"
Anh không phải nhà khoa học điên cuồng, cũng không có mổ ngực vợ ra, lại đối với cô hai tay dâng trái tim chân chính làm như không thấy.
Anh không chỉ một lần nói cho cô, anh không thương cô.
Anh không thương cô, vì sao qua nhiều năm như vậy , trước sau hôn nhân, trước sau ly hôn, người anh quan tâm vẫn chỉ có mình cô?
Lấy được địa chỉ Thẩm Tâm, Tần Thương Hải trong đêm bay đến Đài Loan.
Sau khi kết hôn, anh là người chồng thất bại, anh dường như quên bao nhiêu đêm, hai người từng thức trắng đêm tâm sự, lại ở lúc bọn họ nên thân mật nhất cùng nhau đi trên một đọan đường, anh nhẫn tâm bỏ lại mình cô.
Tần Thương Hải an ủi bản thân, năm đó anh đưa nhẫn cưới cho Thẩm Tâm, không phải là lựa chọn kĩ càng, anh cũng không có lòng dạ nào, dặn dò cửa hàng trang sức tùy ý chọn cho cô một cái quý giá nhất xong báo cáo kết quả công việc, nhưng Thẩm Tâm lại chính mình chọn mình một cái nhẫn kim cương trắng nhỏ, thậm chí không đủ để cô lấy ra khoe người ngoài. Sau khi thỏa thuận li hôn, cô chỉ để lại nhẫn cưới, cái gì cũng chưa mang. . . . .
Hai người bọn họ đều tin tưởng cô đi được đến cùng, lại không phát hiện ra, kỳ thật Thẩm Tâm đã mang đi thứ quan trọng nhất với hai người.
Bích Hải chìm tâm.
Cô mang trái tim giao trên tay anh, bị anh quên đi, sao biết nguyên nhân nhiều năm trước, cô đã muốn nhặt được trái tim vốn muốn phiêu bạt không muốn yên tĩnh, cô chưa từng có ý thể hiện tình cảm sâu đậm, tất cả tình yêu của cô đối với hắn giấy ở biển sâu, canh chừng dùm tình cảm.
Máy bay bay vùn vụt qua Thái Bình Dương, đáng lẽ ngay từ nhiều năm trước anh nên vượt qua đại dương rộng lớn, sớm truy tìm mang về trân bảo vô giá, chỉ mong trời cao nguyện ý trả lại cho anh, không phải đã quá muộn. . . . .
Thẩm gia và Tần gia là hàng xóm trên trường đảo, nhưng mà hơn phân nửa ở lại trường đảo, bình thường không giàu cũng phú quý, sân nhà và bể bơi rộng lớn chính là trang bị cơ bản, có được đường tư nhân và sân bay đều tính là bình thường, thật sự "cửa son giống như biển", bởi vậy cái gọi là hàng xóm kì thật cũng cách rất xa.
Thẩm Tâm mười ba tuổi đến Mỹ nương nhờ nhà cậu mợ, một câu tiếng anh cũng ko biết, mặc dù cậu có một nữ nhi bằng tuổi cô cùng với một con trai ba tuổi, nhưng mợ đối với việc dạy em gái em trai tiếng Trung không ép buộc, Thẩm Khiết và Thẩm Ngang ngay cả một câu "Ngươi khỏe không" đều nói không được.
Đối với Thẩm Tâm, cậu lại nghiêm khắc yêu cầu cô không được ỷ lại tiếng trung. Tuy là xuất phát từ ý tốt, hi vọng Thẩm Tâm mau chóng hòa nhập hoàn cảnh nước Mỹ, cũng sợ cô ở trường học không kịp chương trình, nhưng ở tuổi mẫn cảm nhất, khi bị ép buộc phải rời xa nơi trưởng thành, ngày trước ở Đài Loan trong mắt mọi người là một cô bé đáng yêu, nhưng đến nước Mỹ, nhưng lại biến thành quái thai trong mắt thầy cô cùng bạn học.
Ngôn ngữ không giống, lại cùng mẹ sống nương tựa từ nhỏ tách ra, vài năm đầu cô đơn làm cho cô trở nên lặng lẽ, mà sự lặng lẽ của cô làm cho người nhà xa lánh, trở thành vòng tròn luẩn quẩn.
Đối với việc không muốn rời xa Tần Thương Hải, có lẽ là vì cô rất cô đơn? Bởi vì anh đưa hai tay ra hữu nghị, anh là người bạn duy nhất của cô.
Có phải vì thế nên làm cho cô hình thành ảo giác tình yêu? Rất nhiều năm về sau, Thẩm Tâm mới hiểu được, đi so đo yếu tố hình thành tình yêu có hay không đơn thuần cơ bản không có ý nghĩa, sinh mạng bản thân phong phú hay thay đổi, gặp gỡ người kí©ɧ ŧɧí©ɧ hỉ nộ ái ố và yêu hận, tại sao còn có đơn thuần tình yêu.
Nếu anh là ngôi sao sáng trong đêm cô đơn của cô, thì chắc chắn là vì sao sáng nhất, không thể nghi ngờ.
Cha Tần Thương Hải và ông ngoại Thẩm Tâm lúc còn trẻ chính là cùng học chung trong trường quân đội.
Cậu tuy rằng thương cô, nhưng chung quy là tính tình quân nhân, rất nghiệm khắc, ông ngoại đối với Thẩm Tâm yêu thương cưng chiều, từ năm mười ba tuổi người thân nhất với Thẩm Tâm chính là ông ngoại, mỗi lần ông ngoại đến Tần gia cừng Tần gia gia chơi cờ, Thẩm Tâm đều sẽ đi theo, đương nhiên là hi vọng có thể nhìn thấy Tần Thương Hải.
Cũng không biết khi nào thì bắt đầu, không cần Thẩm Tâm đặc biệt chờ đợi, chỉ cần cô cùng ông ngoại đến Tần gia, Tần Thương Hải nhất định sẽ chờ, hơn nữa càng ngày càng thích đừa giỡn cô. Thẩm Tâm không hiểu rõ tâm tư Tần Thương Hải, nhưng có thể ở cùng người mà cô thầm mến làm cô rất vui vẻ.
Thẩm Tâm ôm bức tranh đến trải ra tại sàn gỗ trong phòng, người hầu Tần gia theo thói quen mỗi lần cô tới đều im lặng chạy đến phòng lớn, đương nhiên là Tần lão thái gia ra lệnh, Thẩm gia đại a đầu có thể đi lại tùy ý trong phòng, nếu không Thẩm Tâm cũng không dám to gan như vậy.
Tòa nhà lớn của Tần gia, hữu dụng hay không phòng trống nhiều, Thẩm Tâm nhịn không được suy nghĩ, không biết hôm nay có thể gặp Tần Thương Hải hay không? Hoặc là, anh có thể tìm được nàng hay không?
Nghĩ như vậy giống như cô đang tự đa tình, tuy rằng cô cũng nghĩ đợi ở nơi cố định, Tần Thương Hải có vẻ dễ tìm được cô, nhưng mà nếu Tần Thương Hải cơ bản không có ý định tìm cô?