"Cút ngay!" Tần Thương Hải đuổi người, anh bắt đầu thêm mắm thêm muối hình dung cha Thẩm Tâm - đương nhiên là anh nói bậy - sẽ làm như thế nào đối phó với những tên vây quanh con gái, tán dóc càng về sau này càng thay Thẩm Tâm cảm thấy đáng thương.
"Ôi mẹ nó! Chú của em có tình tiết yêu mến con gái hả? Quả thật biếи ŧɦái!"
"Cô bé, mau rời nhà trốn đi, anh đây sẽ che chở cho em!" Con nhím nam nói.
"Mau tìm nơi nương tựa đi! Cứ như vậy cả đời em cũng đừng nghĩ đến yêu đương." Thẩm Tâm cũng không nhịn được cười, cảm thấy đám người kì lạ kia thật ra cũng có tình người.
Tần Thương Hải không biết nên xem nhẹ hay nên hao tổn tâm trí, Thẩm Tâm không bị dọa khóc, bọn bạn xấu tính này trước mắt hành vi cử chỉ cũng coi như là bình thường, nhưng anh nói dối ngược lại làm cho Thẩm Tâm biến thì miếng thịt béo trước lũ đầu heo, rõ ràng bọn họ khả năng không dám động thủ, ngộ nhỡ anh không nghĩ qua là để hỏi thần đã có thể khó nói!
Những người này luôn luôn mang theo bên người là những cô em phong cách can đảm, nhưng anh biết rõ rằng sẽ có người thích loại hơi thở sạch sẽ này của Thẩm Tâm, làm cho người ta thoải mái, hơn nữa lúc này bị một đống yêu ma quỷ quái vây quanh , thoạt nhìn càng giống một con cừu nhỏ, phá lệ làm cho người người yêu mến.
Anh mới nghĩ ra muốn Thẩm Tâm ngồi bên cạnh anh, anh có vẻ yên tâm, ai ngời tên háo sắc Nhị Hào bình thường quen ương ngạnh, háo sắc Nhất Hào dây dưa củng Tần Thương Hải, đặt mông ngồi bên tay phải anh.
"Cang, khi nào thì hẹn tao đến nhà mày đây? Tao rất nhớ đêm Halloween đó nha!"
Không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì? Anh chính là không muốn cho Thẩm Tâm biết trước kia mỗi ngày đều mang mấy cô em nóng bỏng về nhà ăn chơi!
"Chúng mày không cần ở trước mặt em họ tao nói loạn, tao cũng không cùng các cô gái ăn chơi lêu lỏng." Giấu đầu lòi đuôi.
"A! Đúng vậy nha, đại thiếu gia nhà ta rất chung tình, ba năm qua đều là ngưởi đẹp kỹ nữ kia ngồi vững trên ngai vàng hoàng hậu, mày là bị mông to của cô ta mê hoặc, vẫn là yêu thích cô nàng Mi Mi đó?" Một âm thanh khác nhàn nhạt vang lên.
Thật sự là đủ rồi, cáng nói càng quá phận. Tần Thương Hải đảo mắt lạnh qua, bọn này mắt trắng câm miệng.
Thẩm tâm thật không biết Tần Thương Hải có hoa danh bên ngoài như vậy, làm cho cô khổ sở thêm một ít, vẫn là biết tại đây còn có "Chính phú nương nương" làm cho cô khổ sở nhiều một chút? Cô sớm biết rằng bản thân không giữ được lòng tần Thương Hải, nhưng nhớ tới việc anh đem hoan ái nam nữ thành trò chơi, đã cảm thấy chính mình lúc trước giá quá rẻ, mà thậm chí bị màn trò chơi giá rẻ này làm cho trả giá bằng nửa đời còn lại. . . .
Nhưng, trả giá tự do đến tột cùng là ai?
"Thật có lỗi, em đi toilet một chút." Thẩm Tâm nghĩ rằng rời đi làm cho mình bình tĩnh một chút có vẻ tốt, cho dù không ngừng xây dựng tâm lí, cô vẩn là nữ nhân bình thường, thật sự không thể đối mặt chính bản thân vẫn như cũ yêu mến nam nhân bị người khác quấn lấy, mà cô là vợ trên pháp luật lại muốn cười làm như không có việc gì xảy ra.
Tần Thương Hải muốn đuổi theo giải thích, lại bị hai con bạch tuột tám chân trói chặt, một bọn người ở giữa còn nói lời vô nghĩa, anh lại không yên lòng, liên tiếp nhìn hường toilet. "Ben muốn làm gì?" Anh nheo mắt, nhìn tên bạn cấu ăn mặc như du côn cũng đi vào toilet.
"Nó đi đại tiện!" Những người khác ồn ào giống như cười nói.
"Tao xem là muốn trốn đi trông coi hai người đó hả?" Lại có người lạnh lẹo phun ra.
Sau quầy bà chủ đột nhiên nắm lấy điện thoại, co người dưới quầy.
Tần Thương Hải bắt đầu ngồi không yên, anh muốn đuổi theo đến trong toilet tìm tòi đến cùng, tên khốn kiếp kia tốt nhất là thật sự đi toilet! Anh thật vất vả mới đẩy lui hai con bạch tuột, chỉ thấy Thẩm Tâm nghiêng ngả lảo đảo đi ra khỏi bồn hoa che trước toilet, cúi thấp đầu, thật cẩn thận quay trở lại lấy áo khoác.
Tuy rằng chỉ có liếc mắt một cái, nhưng Tần Thương Hải không xem nhẹ sắc mặt quá sức tái nhợt của cô, khi lấy áo khoác tay nhỏ bé không tự chủ mà run run.
"Thật xin lỗi, em. . . . Em có chút không khỏe, về nhà trước, mọi người cứ từ từ mà vui chơi."
"Anh với em cùng nhau trở về." Tần Thương Hải cầm lấy ví tiền.
"Không. . . .Không cần, em biết đường, em có thể gọi taxi, anh cùng bạn cứ vui vẻ đi." Cô không nghĩ quấy rầy anh cùng bạn gặp nhau, dù sao đây cũng là thời gian Tần Thương Hải gặp gỡ bạn bè? Nếu không phải cô đến làm cho anh phải chăm sóc cô. . . .
Thẩm Tâm có điểm hốt hoảng, lại không quên lễ tiết cùng nhiều người gật đầu chào hỏi qua, mới cúi đầu đi ra khỏi cửa hàng Hamburg, người mù đều nhìn ra dáng đi của cô có bao nhiêu lảo đảo.
Tần thương hải cảm thấy không thích hợp, cân nhắc trên đường cái đầu trâu mặt ngựa tạm thời sẽ không so với trong quán nhiều hơn, anh vọt tới toilet, liền nhìn thấy bên phòng toilet mà Thẩm Tâm tiến vào, Ben đang ở kế bên bồn rửa tay, quần cởi đến giữa hai chân, vẻ mặt hoảng thần thủ da^ʍ.
"FUCK. . . . " Tên biếи ŧɦái! Tần Thương Hải công lên chế ngự hắn, rất nhanh nhiều quyền cước đá lên, tấm kính thủy tinh phía sau vì sức va chạm mà rơi xuống đất vỡ tan.
Toilet bên này hỗn loạn làm cho trong cửa hàng dâng lên một trận xôn xao, nhóm bạn xấu đến trước cửa toilet, tiếng bà chủ vang lên trong điện thoại: "Gϊếŧ người! Cứu mạng a. . . . . ."
"Làm sao vậy?"
"Ben cắn thuốc hơi quá? Nó không nên đối với Tần tiểu thư đem chim đi dạo ở nơi tĩnh mịch đi? Chậc. . . . . ." Mọi người mỗi người một lời, nhưng chính là không có ngăn cản Tần Thương Hải giống như nổi điên tiếp tục đánh người.
"Cứu. . . . . . Cứu mạng. . . . . ." Ben máu đầy mặt, cột con mắt đã thâm đen một vòng, răng cũng thiếu vài chiếc.
"Thôi, đủ, mau mang giấy tới đây, hỏi người trước đi!" Không hổ là đệ tử "Tà ác đại học", mấy trận như thế này gặp quá nhiều, có người khuyên nhủ chư thế.
Mọi người lập tức chia thánh hai lối, một bên ôm Tần Thương Hải, một bên nâng chim nhỏ còn lộ ra bên ngoài của Ben, trận chiến hung ác khí thế dọa người, gạt đám người đang xem đã tán loạn như chim thú ra. . . . . .
Tần Thương Hải về nhà thì Thẩm Tâm tự nhốt mình trong phòng, anh gõ cửa, cô không lên tiếng trả lời, anh đành phải trực tiếp mở cửa vào phòng.
Phòng u ám, thân thể bé nhỏ cuộn lại, ôm đầu gối ngồi một góc giường.
"Tâm Tâm. . . " Từ lúc gặp lại đến giờ lần đầu tiên kêu tên cô, ngực lại nóng rực, anh không rõ vì sao, gặp phải cô, gặp phải nhưng chuyện có liên quan đến cô, anh đặc biệt không khống chế được.
Nhưng cũng không đúng, cũng chính vì cô, anh mới biến về công tử nhà họ Tần bình thường trước kia?
Thật sự rất mâu thuẫn.
Anh không có kiêng dè, leo lên giường, do dự có nên hay không ôm nàng vào lòng, chần chờ hai giây, chung quy chính là vươn tay, đem trán phát nhẹ nhàng về phía sau họp lại.
"Thật xin lỗi, là anh không nên bỏ quên em."
Thẩm Tâm vẫn là không ngẩng đầu, chỉ nghe thấy áp lực thở hổn hển khẩu khí của cô, mới khàn khàn nói: "Em không sao, nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi."
Tần Thương Hải lẳng lặng nhìn cô, "Tên khốn kia còn có đối với em làm chuyện khác sao?" Tay anh nắm chặt các ngón tay vang lên tiếng khách khách. Thẩm Tâm chính là lắc đầu, đầu cúi thấp hơn, bả vai cũng không dừng run run, "Không có." Chẳng qua là ở sau lưng cô lộ ra nơi không nên lộ.
Có phải hay không cô rất ngu dốt, trong nháy mắt đó đầu của cô trống rỗng, sau khi về đến nhà đối mặt với sự sợ hãi trong lòng cũng chỉ có hối hận với tự trách không thôi. Phải xử lí thế nào đối với trường hợp xấu hổ đó, thế nào mới có thể tự nhiên đối phó? Thế nào mới có thể không giống hôm nay như vậy, hốt hoảng đi ra khỏi hiện trường? Giống. . . . . .