"Cô ấy là. . . Người nhà." Anh vừa nói vừa ôm người đẹp cuống lầu, sau đó dỗ ngọt bên tai người đẹp.
Tình cảnh trước mắt Thẩm Tâm, cũng chỉ khá hơn so với việc Tần Thương Hải làm khó cô trước mặt mọi người một chút, Tần Thương Hải thoải mái ở trước mặt cô trấn an một cô gái lạ, ngay cả con mắt cũng không liếc qua cô. Cô miễn cưỡng lên tinh thần, kéo thân hình mệt mỏi trước cửa đứng lên, cúi thấp đầu, cầu nguyện cho một khắc khó chịu này mau chấm dứt.
Củng không biết Tần Thương Hải dùng phương pháp gì, người đẹp cứ như thế mà được trấn an.
"Tốt, em tin anh lần này, em đi về trước. Hôn em một cái." Người đẹp trong lòng cong môi đỏ mọng.
"Không được. . . . " Tần Thương Hải chột dạ từ chối.
"Vì sao không được? Mấy lần trước anh đều hôn em, em mặc kệ!" Người đẹp bắt đầu làm nũng.
Tần Thương Hải chỉ có thể xấu hổ quay lưng lại, "Anh đưa em xuống lầu trước. . . . . ." Tiếng bước chân giẫm lên thang từ từ biến mất, nước mắt ẩm ướt lại rơi trên cánh tay Thẩm Tâm! Thế này cô mới hiểu được cho dù 3 năm qua đi cô chỉ cố vượt qua mà sống, cũng không phải cô không cần Tần Thương Hải.
Thật ra, cô cũng không muốn Tần Thương Hải tuân thủ lời thề hôn nhân, lại càng không muốn trói buộc anh, bợi vì cô hiểu được ngay từ đầu Tần Thương Hải không muốn cuộc hôn nhân này. Cho nên ba năm nay cô an phận, không thèm nghĩ đến danh phận bản thân, cố hết sức không quấy rầy anh. Anh muốn tự do, cô có thể cho. Xuất thân danh môn làm cho hai người họ không thể tùy ý chống lại hoặc ngưng hẳn.
Nhưng giờ phút này cô mới hiểu được, không phải cô không có nhà, mà là cô chưa từng có một mái ấm, cô khát vọng cuộc hôn nhân này, khát vọng làm vợ Tần Thương Hải, khát vọng sống bên cạnh anh.
Anh lại tình nguyện coi như cô không tồn tại.
---
Nghe thấy tiếng bước chân thì Thẩm Tâm mới hồi phục lại tinh thần, hố hoảng lau nước mắt, trong lòng chua xót không dứt, nước mắt cũng không ngừng rơi.
Ba năm trước đây khi Tần Thương Hải xoay người rời đi thì cô mới hiểu được chính mình phạm sai lầm gì, nước mắt tượng trưng cho kẻ yếu, nhưng cũng là vũ khí trí mạng, có thể lập tức làm cho đối thủ cô thừa nhận sai lầm và lương tâm dằn vặt nặng nề.
Không cần dùng thấp kém để đổi lấy đồng tình, nói vậy ngay cả chính cô cũng cảm thấy đáng giận.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, cô kích động xoay người thụt lùi vào cầu thang, đem mặt chật vật lau sạch sẽ.
Tần Thương Hải dừng bước chân ngay sau lưng cô, Thẩm Tâm đối mặt với cửa sổ thủy tinh, ngoài cửa đêm đen, phản chiếu hình anh phóng khoáng. Tần Thương Hải nuôi tóc dài, để râu, cô bỗng nhiên nhớ trước kia anh tực hiện lời hứa coi cô như em gái nhỏ nhà bên, cũng mong muốn quan hệ hai người mãi mãi là như vậy, ít nhất cô còn có thể làm bộ như không có việc gì, với tạo hình lần đầu cô gặp anh có chút giễu cợt. "Thật xin lỗi." Giọng cô khóc đã khàn khàn vô lực, chỉ có thể cố gắng không có dàng vẻ của nàng dâu thảm hại, giải thích: "Bullen nói có đã gọi điện thoại cho anh, nhưng là em đến chỗ ở của anh, bọn họ nói anh chuyển nhà , cho nên em lại. . . . . ."
"Vào nhà rồi nói sau." Tần Thương Hải đánh gãy lời cô, lấy ra cái chìa khóa mở cửa.
Nơi này so với nơi tần gia sắp xếp cho anh đến ở nhỏ hơn, cũng cũ hơn, đại thiếu gia vốn sống an nhàn sung sướиɠ, coi như nghĩ thoát khỏi cảnh người nhà kiểm soát, cũng chỉ là một nửa luận điệu, cuộc sống dựa vào nhà chu cấp, chuyển nhà cũng bằng lòng chịu sống tại nơi quá kém này, người bình thường sống trong nhà trọ này còn chịu không nổi.
Anh không nhịn được cười chính mình, tại nơi này điểm quyết tâm còn lại vẫn bị bại bởi Lance.Tiểu tử thúi kia rời nhà trốn đi, đến bây giờ cũng chưa một chút tin tức, trước kia trong nhà vốn là trưởng tôn nên rất nghiêm khắc, anh liền ăn chơi bừa bãi, không học vấn không nghề nghiệp, chơi bời lêu lổng, người lớn đã đối anh thất vọng xuyên thấu, nên không ôm kỳ vọng gì.
Kết quả, ba năm này, ngã đi vào Lance sớm đi qua lộ.
Thẩm Tâm đến, giống như đập vỡ biểu hiện giả dối nào đó, trong nhất thời làm Tần Thương Hải hốt hoảng, trong lòng không rõ cảm giác. Anh xoay người, đã thấy Thẩm Tâm giống như học sinh tiểu học đang khẩn trương đứng ngay cửa ra vào, giống như cô không phải đi vào nơi ở của "chồng", mà là phòng ở của một người xa lạ. Hiển nhiên, cô lo lắng chọc tức anh, bởi vì hai người họ ở chung trong nhà họ Tần mấy ngày cuối kia, anh mỗi ngày đều tức giận với cô. Tần Thương Hải nói không nên lời, trong lòng là oán giận nhiều một chút, hoặc tự trách nhiều một chút. Trong nháy mắt đó, anh nhớ tới lần cuối cùng bọn họ ở chung hòa thuận - giống như đã qua thật lâu, lại giống như chính là mới ngày hôm qua. Nàng làm cho hắn cảm thấy rối loạn. Rốt cuộc là tình cảm của anh rối loạn ? Hay là lý trí anh rối loạn ?
"Cô muốn hay không tắm rửa trước một cái? Phòng tắm ở bên kia." Giọng anh rõ ràng, cố gắng dùng giọng nói nhẹ nhàng cùng gương mặt hiền hòa nhất.
"Cám ơn." Anh không đuổi cô đi, Thẩm Tâm thoáng thả lỏng một ít.
"Hành lý để lại bên kia đi." Anh chỉ vào một góc phòng, dứt lời lại cảm thấy buồn cười, phòng trọ của anh hiện tại đang giống cái chuồng heo, anh còn có mặt mũi chỉ huy Thẩm Tâm để hành lí ở đâu sao?
Bất quá Thẩm Tâm ngoan ngoãn làm theo.
Khi cô tắm, Tần Thương Hải ngồi trong phòng khách ngẩn người, bởi vì anh không có cảm giác chận thật quái dị, rất kì diệu, , hoặc là phải nói giờ khắc này mới là thật ? Thật giống như một người cho là mình sống ở tận thế tới gần Đọa Lạc Thành thị, chưa từng nghĩ tới ngày mai, qua một ngày tính một ngày, đột nhiên một ngày, anh mở mắt, mới phát hiện chính mình trải qua một giấc mơ, tận thế chưa đến, thành phố vẫn bận rộn như cũ, mà anh trong chúng sinh không đứng đầu, nhưng là không nên chán chường suy sút.
Là thời gian từ bỏ anh, hay là anh từ bỏ thời gian? Có lẽ đều không có, anh chính là tự cho mình là đúng.
Tần Thương Hải đột nhiên đứng dậy, bắt đầu thu dọn căn phòng bừa bãi, làm Thẩm Tâm lúc tắm xong thấy đại thiếu gia đang cầm chổi quét rác.
Cô sửng sốt, mà Tần Thương Hải thì lại nghĩ trong lòng: tốt thôi, trong phòng anh ít ra còn có chổi, còn không tính là sa đọa nghiêm trọng, anh cũng là có chuẩn bị cuộc sống!
Tuy rằng trong chốc lát anh liền nhớ tới, kỳ thật cây chổi này không phải của anh, là đã quên mất không biết từ bao giờ hộ gia đình trên lầu làm rơi xuống ban công nhà anh, anh lười đem trã, trên lầu cũng không đòi, cho nên suy sút như anh, trong nhà mới có chổi. Nếu không từ trước đến nay anh mặc cho sàn nhà tích bụi bặm, sì sao chỉ cần có người sống trong nhà, tro bụi sẽ bới đi một ít.
Thẩm tâm ngập ngừng , "Em có thể giúp anh sửa sang lại. . . . . ." Nghĩ nghĩ, lại sợ anh nghĩ đến cô đem bản thân trở thành nữ chủ nhân, "Đừng hiểu lầm, em giúp anh sửa sang lại phòng ở, xem như tiền ở nhờ." Tần Thương Hải đột nhiên dừng lại động tác, nhìn cô. Thẩm Tâm cho là mình nói sai rồi, im lặng không dám hé răng. Thật là kỳ quái, cô là vợ anh, thế nhưng nói muốn ở nhờ? Tần Thương Hải cảm thấy có chút vớ vẩn, quăng chổi qua một bên, không quét, ngồi trở lại sô pha.
"Ngồi xuống." Anh chỉ về phía đối diện, Thẩm Tâm vẫn dáng vẻ như cũ giống học sinh tiểu học, căng thẳng cẩn thận ngồi xuống. Khi đó anh vẫn không thể hiểu được, hoàn cảnh trưởng thành của Thẩm Tâm từ nhỏ , làm cho cô tới chỗ nào đều không thể thật sự coi như nhà mình, không thể xuất ra can đảm, đúng tình hợp lí tranh thủ được tất cả. Nhưng anh vẫn là hiểu được một việc, không hiểu được tất cả, nhưng ít ra nhắm một mắt mở một mắt. Cho dù anh không cần người vợ này, chẳng lẽ coi cô như người xa lạ?
"Cô không cần ở nhờ, cũng không cần làm người quét dọn." Tuy rằng, anh bắt đầu không chịu nổi cái chuồng heo này, nhưng đây là chuyện anh nên giải quyết. "Tôi không biết cô tới làm gì, bất quá cô đã đến đây, tôi có trách nhiệm với cô." Anh dù gì cũng là nam tử hán, chăm sóc người già, phụ nữ trẻ em cũng là điều nên làm.