Cửu Tiêu

Chương 7: Tiên pháp

Chẳng ngờ rằng, khi hai nàng đã an lòng, toàn tâm toàn ý chữa thương thì Phương Quý bèn lộ ra bộ mặt thật của hắn.

Tiểu tử liếc nhìn con rết bạc đeo trên tay mình, thầm giận trong lòng.

"Trang sức gì mà đeo vô là không tháo ra được vậy trời?"

Sau hai lần cố gắng tháo xuống không thành công, dù chưa dám xác định nhưng có lẽ Phương Quý lờ mờ đoán ra được mục đích của vật này!

Hắn e rằng lão bà bà áo đen kia dù thân thiện như vậy, nhưng trong lòng thì chưa biết thế nào.

Mặc dù như vậy, hắn cũng chưa đủ trí tưởng tượng để hiểu rõ bản chất của vật này, có chăng, đây chỉ là một cái còng tay với mục đích đề phòng hắn trộm cắp đồ vật mà thôi.

Nghĩ vậy, hắn lại bực mình hơn nữa.

Lão gia Phương Quý ta đây đường đường là con cháu của tiên nhân, lẽ nào lại ăn trộm?

Nếu có thể lừa gạt được, ta ngu gì đi ăn trộm.

Nếu như có thể ăn trộm được, ta ngu gì đi ăn cướp.

Đây là nguyên tắc của ta! !!

Nhưng chuyện ta đang tức là, tốt xấu gì thì ta chính là người đã cứu tiểu thư nhà các cô, ấy vậy mà các người lại không tin ta? Ta tức mà ta muốn mập lên luôn ak! !!

Dĩ nhiên, Phương Quý cũng biết rõ là dù mình có tức hay không thì cũng chẳng thể làm gì được những vị tiên nhân có thể phi thiên độn địa này.

Điều duy nhất mà hắn có thể làm là dùng thủ đoạn để thu chút lợi tức.

Nhìn Phương Quý đang cười tít mắt hỏi mình, tiểu nha đầu nhìn hắn một cái rồi cúi đầu xuống. Không rõ là nàng đang ngại ngùng hay có buồn phiền chi mà chẳng chịu đáp lời.

"Tiểu nhà đầu này cũng xinh xắn ghê, thế mà bị bệnh ngờ nghệch ư?"

Phương Quý buồn bực đứng dậy, chắp tay sau lưng đi tới đi lui trong sảnh, bỗng nhiên quay lại, nhìn tiểu nha đầu rồi cười hì hì.

Tiểu cô nương này liếc hắn một cái, sau đó lại cúng đầu xuống.

"Tiểu nha đầu này thế mà lại dửng dưng trước sự quyến rũ của ta, rõ ràng là có định lực hơn xa Hồng Bảo..."

Phương Quý càng ức chế hơn, loay hoay một hồi, bèn mở miệng nói:

"Ca dẫn muội ra ngoài đi chơi nhé?"

Vốn dĩ chỉ là một câu hỏi bộc phát, chẳng ngờ tiểu cô nương kia liếc hắn rồi liền gật đầu, vội vàng tụt xuống ghế.

Phương Quý mừng rỡ, dẫn nàng dạo chơi nô đùa trong sân vườn, thuận miệng hỏi nàng vài vấn đề:

"Muội tên gì vậy?"

"Là Tiểu Lý..."

"Nhà muội ở đâu?"

"Đông Thổ"

"Muội đến đây làm gì?"

"Bái tế mẫu thân!"

"Mẹ muội qua đời rồi à?"

"..."

"Huynh cũng hông có mẹ cha gì sất!"

"Hở...?"

"Chọc muội thôi, huynh có mẹ nhưng bà ấy chưa đến đón huynh."

Tiểu nha đầu này thật là ngoan hiền, hỏi gì đáp nấy, chẳng mấy chóc Phương Quý đã có thể rành rọt phần nào thân thế của bé con này.

Giờ mới biết, tiểu Lý không phải là người An Châu mà đến từ Đông Thổ xa xôi, mà cụ thể xa đến nhường nào thì Phương Quý cũng chẳng rõ. Duy có một điều mà hắn hiểu tường tận là mẹ ruột của tiểu nha đầu này được chôn cất ở An Châu, lần này nàng đến bái tế mẹ mình thì bị người xấu ám hại. Sau một vài trận chém gϊếŧ, bọn người xấu kia bị đánh lui nhưng nhiều thị vệ cũng thiệt mạng, người thị nữ áo xanh cũng bị trọng thương.

Lúc Phương Quý gặp nàng cũng là lúc thị vệ của nàng đang quyết chiến với bọn xấu kia.

Nếu là người khác nghe câu chuyện này đều thấy rõ thân thế của tiểu nha đầu bất phàm, nhưng Phương Quý lại không mấy để tâm. Dù gì đi nữa thì hắn cũng có dòng dõi Tiên nhân, chẳng qua là lão gia gia râu trắng còn chưa tới đón hắn mà thôi, lẽ dĩ nhiên thân thế của hắn cũng chẳng kém cạnh gì tiểu nha đầu này!

Phương Quý chẳng tỏ thái độ gì trên mặt cả, chỉ là cười vô tư dẫn tiểu nha đầu này dạo chơi.

Hắn lớn lên ở Ngư Đầu thôn, quen với cung cách sống của vùng thôn dã, thành thục những trò chơi trẻ nít như móc trứng chim, bắn đạn ná. Trong khi đó, tiểu nha đầu này có xuất thân quyền quý nhưng cũng chỉ là một đứa trẻ bảy, tám tuổi mà thôi, dù có hơi ngờ nghệch nhưng vẫn mang thiên tính của một bé con, tiểu nha đầu tung tăng chạy theo Phương Quý nô đùa bèn cảm thấy vô cùng thú vị. Mặc dù mấy trò chơi này vô cùng đơn giản nhưng nàng lại bị hấp dẫn vào đó, bám sát lấy Phương Quý.

Bà bà áo đen và thị nữ áo xanh bận bịu chữa thương, nhưng vẫn chưa yên tâm, dõi mắt quan sát mấy lần.

Nàng thị nữ áo xanh thấy hai đứa trẻ con nô đùa vui như vậy bèn cười nhẹ rồi nói:

"Thằng nhóc quê mùa này lại dạy cho tiểu thư leo cây, thật là chẳng biết phép tắc. Nhỡ đâu sau này tiểu thư về nhà lại bị quê mùa hóa thì phải làm sao đây?"

Bà bà áo đen cười hiền hỏa, bảo:

"Tiểu thư ở trong nhà rất buồn, cứ im lặng tựa như một khúc gỗ vậy. Nó rất nhát gan, lại lương thiện, vốn có số mạng thiên chi kiêu nữ nhưng lại bị khó dễ trong gia đình. Ai ai cũng khi dễ nàng, đặc biệt là từ lúc phu nhân qua đời, lão bà ta chưa từng thấy đứa nhỏ ấy cười lần nào hết. Hôm nay có kẻ cùng trang lứa đùa giỡn cùng nàng, lây nhiễm bản tính của trẻ nhỏ vùng thôn dã, âu cũng là chuyện tốt."

"Nếu tiểu tử này có thể giúp ích được cho tiểu thư thì đây đúng là một cơ may cho hắn, lúc đi chúng ta sẽ thưởng nhiều hơn cho hắn một chút!"

Thị nữ áo xanh cười nói: "Bà bà từng nói một thân tu vi của mình không có truyền nhân mà, con thấy tên tiểu tử này cũng có tư chất đó!"

Bà lão áo đen cười nhẹ, lắc đầu, nói: "Ngươi đừng có khích tướng lão bà này. Việc tu hành, nếu không gặp phải người có phúc duyên thâm hậu thì không thể truyền bậy truyền bạ được. Tên nhóc này có thể tình cờ cứu được tiểu thư giữa thâm sơn cùng cốc cho thấy hắn cũng một ít vận may nhất định. Tuy nhiên, một tên nhóc như hắn thì khí vận cao được bao nhiêu? Nếu không trải qua ba tai kiếp, sáu tai nạn, sợ hắn cũng khó mà chịu nổi chính pháp tu hành của lão bà ta. Thôi, khi nào đi thì cho hắn ít ngân lượng, để hắn thành một phú ông giữa chốn phàm trần này. Con đuuờng tu hành chông gai vất vả, người thường sao có thể đạp bước mà đi? Lão bà bà ta cũng lười nhận đệ tử rồi..."

Hai người nói nói cười cười vài câu rồi tiếp tục chưa thương.

Nhưng điều các nàng không ngờ rằng, tâm tư của Phương Quý lại không đơn giản như vậy. Hắn đã nắm rõ quy luật thời gian chưa thương của hai vị thần tiên này. Phương Quý và tiểu Lý hiện tại đã khá thân thiết, hắn nhìn tiểu nha đầu đang cầm mấy viên đá nhỏ trong tay đùa nghịch, cố nặn ra một vẻ mặt tươi cười thân thiện nhất có thể rồi nhìn nàng, cười híp mắt hỏi:

"Muội muội, ca nghe nói muội có học qua một loại tiên pháp gia truyền vô cùng lợi hại phải không?"

Lúc nói ra mấy câu này, hắn cảm thấy vô cùng đắc ý trong lòng.

Lão bà bà áo đen chắc chưa từng nghĩ đến chuyện này. Bà ta cảm thấy Phương Quý chưa đủ tư cách trở thành truyền nhân của nàng dù là người thị nữ áo xanh đá gợi ý, thế nhưng, Phương Quý thật ra cũng không vừa mắt pháp môn tu luyện của bà ta...

"Hồi nãy mấy vị đó còn tưởng mình không nghe thấy sao? Lão bà bà kia còn có tiên pháp dữ dằn hơn mà lại không chịu truyền cho mình. Thì có sao đâu? Thân phận hai người đó rõ ràng là kém hơn tiểu nha đầu này, cần gì tiên pháp của hai người đó, cái mình cần là tiên pháp trong tay tiểu nha đầu này!"