Chương 32
Sáng sớm, đoàn ngựa gồm vua quan quý tộc đã rục rịch thành đoàn xuống núi. Đến chân núi thì chia thành hai hướng.Hoàng đế hôm nay đã thay bộ thường phục thành long bào thêu rồng oai nghiêm, dáng vẻ chững chạc ngồi trên kiệu rồng mười hai người khiêng. Người cùng đoàn quý tộc đi về hướng kinh thành, trở lại là vị vua bận rộn trăm công nghìn sự.
Trịnh Phi Vũ cưỡi ngựa tiến lên tiễn hoàng đế một đoạn rồi cùng nhân của mình quay trở về phủ. Chỉ duy nhất trong đám người đông đúc hôm nay, không hề xuất hiện bóng dáng nam nhân hắc bào, Vĩnh Dương vương gia.
- Tịnh Nhi, ta nhớ muội lắm a!
Vừa đặt chân vào cửa phủ, Đinh Nhân Sâm từ đâu vọt đến ngồi bệt xuống bậc cửa ôm chân Huyết Tử khóc lóc ỉ ôi.
“Banh!”
Liền sau đó, hắn bị một cú đạp của Trịnh Phi Vũ đá văng.
- A, cái đồ tàn nhẫn nhà ngươi, ta giúp ngươi trông phủ cả mấy ngày trời mà ngươi đối xử với ta như vậy!
- Mới đi mấy ngày mà tên hỗn đản Nhân Sâm ngươi đã coi trời bằng nắp vung rồi? Từ bao giờ dám gọi thẳng tên vương phi như vậy!
Trịnh Phi Vũ nghiến răng, tên ôn con này dám động chạm Huyết Tử trước mặt hắn. Nhưng đột nhiên phát hiện điều gì, hắn hướng kẻ đang muốn ăn vạ dưới đất hỏi:
- Phủ có nhân lạ?
- Hừ, giờ mới phát hiện?
Đinh Nhân Sâm nhiệt tình bộc lộ sự khinh thường với kẻ vừa hỏi.
- Ai?
- Cửu hoàng huynh!
Một giọng nữ lanh lảnh vẳng đến, xiêm y lộng lẫy bất ngờ xuất hiện trong tầm mắt.
- Ắt xì, ắt xì...
Trịnh Phi Vũ trợn to mắt nhìn dáng nữ nhân ỏng ẹo kia đang vồn vã tiến tới, không phòng bị hô hấp liền bất lực hắt hơi liên tục.
- Thập nhất công chúa, thỉnh lùi lại!
Bá Cường, Bùi Lực nhanh chóng di chuyển tới trước dang tay chặn lại nữ nhân kia.
- Các ngươi thật to gan, dám chạm vào người bản công chúa?
Nữ nhân kia trợn trừng mắt, lên chiều cảnh cáo hai người.
- Công chúa lượng thứ, chúng thuộc hạ là vẫn chưa hề động đến người tấc thịt nào!
- Hừ, như thế này mà còn chưa động hả?
Nói rồi nàng ta đưa tay nắm cùng lúc hai cánh tay của Bá Cương và Bùi Lực khiến bọn họ nhất thời kinh hãi rụt lại. Nữ nhân công chúa nhờ đó mà vọt nhanh đến chỗ Trịnh Phi Vũ.
- Phi Vũ ca, muội thật nhớ huynh lắm!
- Thập nhất muội, sao lại đến đây?
Sau một hồi điều khí hô hấp Trịnh Phi Vũ mới khổ sở lên tiếng.
- Từ khi huynh bị hoàng đế ca ca đưa đến đây thì một đi không trở lại. Huynh không về hoàng cung thăm muội thì muội đến đây thăm huynh!
- Ta về phòng trước!
Người từ lúc về đến vẫn im lặng bây giờ mới mở miệng nói được một câu.
- Cửu hoàng huynh, cô ta là...
Vị Thập Nhất công chúa liếc mắt sắc bén sang Huyết Tử.
- Là vương phi của ta!
Trịnh Phi Vũ thấy Huyết Tử đang một bộ muốn rời đi thì nhanh tay kéo nàng trở lại, thân mật ôm sát vào người, hướng nữ nhân kia giới thiệu.
Thập Nhất công chúa thấy một cảnh tình chàng ý thϊếp kia mà máu huyết dâng trào. Thế nhưng nàng ta chưa kịp phát tiết đã bị Đinh Nhân Sâm tươi cười cướp lời:
- Vương phi, ta hộ tống nàng về phòng!
- Được!
Huyết Tử dứt khoát trả lời rồi xoay người thoát khỏi cánh tay Trịnh Phi Vũ. Nàng tuy vẫn bất cần đối với thế sự nhưng chứng kiến một nữ nhân điêu ngoa này trước mặt múa may quay cuồng thì cảm thấy có chút kì thị. Nàng không thích những kẻ ồn ào!
Trịnh Phi Vũ hậm hực nhìn Đinh Nhân Sâm cứ thế “hộ tống” nàng. Hắn trước đây thu nhận tên kia làm thuộc hạ đúng là giúp nàng bảo an, nhưng dám trước mặt hắn lộng quyền như thế thì thật đáng phải dạy dỗ. Tuy nhiên bây giờ chưa phải lúc, hắn phải xử lí xong cái Thập Nhất công chúa này đã.
Trên trường lang dài vắng vẻ, Đinh Nhân Sâm một bộ thật thoải mái chấp tay sau đầu ra chiều hưởng thụ.
- Mấy ngày nay bị yêu nữ kia hành hạ, ta thật đến khô xương nha!
Người phía trước im lặng.
- Nàng không quan tâm hỏi xem ta bị hành hạ thế nào sao?
- Ngươi thích sẽ tự kể!
- Ây, nàng thật hiểu ta nha! Này nhé, các người vừa đi được nửa ngày thì cái cô công chúa kia đến. Chân vừa bước vào cửa đã oang oang “Cửu hoàng huynh, muội tới rồi!”
Đinh Nhân Sâm hăng hái eo éo nhái lại giọng của Thập Nhất công chúa. Huyết Tử nghe thấy thật buồn cười.
- Ta bảo nàng ta Trịnh Phi Vũ hắn đã đi săn, không có nhà. Thế mà cô ta một mực không tin, nhất định đi lục hết vương phủ mới chịu. Đã thế, cô ta còn...
- Đánh ngươi?
Thấy Đinh Nhân Sâm một bộ chịu ủy khuất, ngập ngừng không nói hết câu nên Huyết Tử lên tiếng tiếp lời.
- Hử? Thân này chỉ có Huyết Tử nàng mới đánh được, cô ta sao có khả năng đó!
Huyết Tử bị đả kích nhẹ. Nàng đánh hắn bao giờ?
Lại nghe tên nam nhân dong dỏng cao bên cạnh tự nhiên tức tưởi mếu máo như chực trào nước mắt:
- Cô ta ra lệnh cho nhà bếp không dọn cơm ta ăn a!
Nhìn bộ dạng kẻ này, Huyết Tử khộng nhịn được mà bật cười, có cảm giác hắn giống như tiểu hài tử.
- Rồi sao ngươi sống nổi đến hôm nay?
Đinh Nhâm Sâm ủ dột hình ảnh biến mất, thay vào một ánh mắt sáng rỡ, nụ cười thâm hiểm:
- Hà hà, ta lén cho đất cùng cát vào cơm và thức ăn của cô ta. Một lần lại một lần, ta không có ăn thì công chúa ngang ngược kia cũng đói!
Đến đây, Huyết Tử cảm thấy thực khâm phục tên Nhân Sâm này, không biết làm gì hơn ngoài việc mỉm cười tán dương hắn.
- À, ta lại vừa luyện được một khúc nhạc mới, nàng muốn nghe không?
Thấy nàng sắp vào phòng, Đinh Nhân Sâm sực nhớ liền chạy đến chắn trước cửa hỏi. Chỉ tại cái Thập Nhất công chúa kia mà khiến hắn quên béng ý định khoe khang tài nghệ đã thăng cấp của mình.
Huyết Tử cũng đang không biết làm gì nên gật đầu đồng ý, theo hắn đến rừng trúc hậu viên nghe đàn.
Đinh Nhân Sâm là con nhà thương gia, điều kiện gia đình khá giả đông đúc huynh đệ tỷ muội. Tuy nhiên tính hắn hướng ngoại nên không muốn theo nghiệp buôn bán và đấu tranh giành tài sản với nhân trong nhà nên ngao du đây đó, thích thứ gì học thứ ấy. Ngón đàn của hắn luyện từ năm mười tuổi, dù không xem là thượng thừa thì cũng đã thuộc hàng nhất đẳng. Bàn tay thon dài lướt nhẹ lên dây đàn phát ra từng âm thanh nhẹ dịu, thư thái.
Huyết Tử theo tiếng đàn đưa đẩy thả hồn theo gió, vương vít trên những cành trúc xanh mướt đong đưa. Nàng trước đây chỉ quen sống một mình, không quan tâm chuyện đời thường tình cảm, nhưng từ lúc trở thành thuộc hạ của Trịnh Phi Vũ, nàng đã từng bước từng bước làm quen với thế giới bên ngoài. Cuộc sống này khác với trang viên của nàng nhiều, nó màu sắc và rất phong phú.
Nàng gặp gỡ nhiều người hơn, mặc dù mỗi người một vẻ, thiện tà bất phân.
Đối Trịnh Phi Vũ, nàng biết hắn là loại người thâm hiểm nhưng luôn thích dùng nụ cười che giấu. Kẻ nào rơi vào tay hắn chỉ mong được chết không mong sống. Nếu hắn mở lòng từ bi cho sống thì kẻ kia sẽ trượt dài triền miên trong sự đau khổ. Điển hình chính là thất tiểu thư Lâm gia. Từ một cô nương xinh đẹp khiến bao nam nhân mơ mộng trong một đêm đã trở thành kẻ tàn phế, suốt đời trầm luân.
Tuy nhiên, nàng đặc biệt cảm thấy không hề có ác ý với hắn, bởi dù tàn nhẫn với ai đến mức nào đi nữa nhưng với nàng hắn lại thập phần chân thành quan tâm cùng lo lắng.
Thiên hạ cũng có những kẻ khiến người khác có cảm giác thoải mái như Đinh Nhân Sâm, cũng có kẻ ác hiểm như Vĩnh Dương mưu đồ soán ngôi hoàng đế. Nếu giang sơn rơi vào tay loại người như hắn, dân chúng ắt chịu cảnh lầm than.
- Ban ngày ban mặt, cô nam quả nữ thì ra là hẹn hò ở đây!
Bất ngờ một giọng nữ lanh lảnh lọt vào tai khiến âm thanh tiếng đàn đang dào dạt bỗng trở nên méo mó.