Tà Nữ Và Yêu Vương

Chương 30

Chương 30
“Sạt...”

Con sư tử đực to lớn, bờm xù đầy lông chồm lấy Trịnh Phi Vũ khiến hắn trượt trên mặt đất một đoạn dài, đám cỏ cũng bị dẹp thành một đường thẳng. Cung tiễn trong tay bị hất văng.

- Trịnh Phi Vũ!

- Đừng qua đây!

Trịnh Phi Vũ quát lớn, hai tay chắc chắn bóp mồm con vật to lớn lại tránh để nó ngoạm lấy.

Huyết Tử nghe vậy cũng không tiến đến nữa, thay vào đó nàng nghĩ cách đối phó đám sư tử cái còn lại đang có ý định lăm le bắt mồi. Chỉ cần con đực áp đảo được Trịnh Phi Vũ, chúng nhất định cả bầy bâu vào cấu xé. Tuy nhiên, bây giờ lũ dã thú này đang trong trạng thái hưng phấn, muốn ngay tức khắc mở tiệc máu tanh nên hầm hè rủ nhau quay sang nàng.

“Gào!”

Một con sư tử cái nhanh như chớp gầm lên rồi lao đến Huyết Tử.

“Soẹt” một tiếng, nàng chính xác nhắm ngay chiếc mõm há to đầy răng nhọn kia đang lao đến mà xoay kiếm chọc vào.

“Gáo...o...”

Huyết Tử theo đà con sư tử kia lao đến mà mạnh mẽ bị quật ngã về sau cả trượng. Tấm lưng bị ma sát nóng bỏng cả lên. Tuy nhiên, con vật to lớn đang đè nặng trên người nàng kia chỉ có thể kịp gầm lên một tiếng đau đớn cuối cùng rồi chết. Mũi kiếm của nàng trực diện găm thẳng vào họng nó rồi xuyên thủng lên vai, lộ ra nơi đó một góc kiếm sắc nhọn. Xác của con dã thú này to nặng đè lên người khiến nàng dường như nghẹt thở.

Những con còn lại chứng kiến con cái to lớn bị đâm chết thì hoảng sợ lùi về sau mấy bước. Sau đó, chúng thấy nàng từ từ ngồi dậy đẩy cái xác của đồng loại qua một bên mới đồng loạt khụy chân trước nhe răng hù dọa, ánh mắt giận dữ.

“Gào!”

Lần này là cả ba con còn lại cùng xông lên một lượt với tốc độ kinh người.

Huyết Tử mắt vụt thấy sợi cây dây leo xanh thòng lòng trên một cây cổ thụ gần đó liền khinh công nhảy lên nắm lấy. Vừa lúc bọn sư tử vồ tới, nàng đạp chân vào thân cây, xoay người dốc đầu xuống đất đồng thời cầm chắc kiếm đâm trúng đỉnh đầu của một con. Nhưng sau đó, nàng ngay tức khắc bị một con khác dùng chi trước mạnh mẽ quạt rách cánh tay nắm dây leo.

Bất ngờ bị thương, Huyết Tử thập phần bất đắc phải buông cánh tay đau nhức ra, cả cơ thể cùng kiếm liền rơi xuống đất. Sư tử là bậc thầy trong lĩnh vực săn mồi, thấy nàng bị động rơi xuống thì hai con còn lại vụt đến vồ lấy.

“Bụp!”

Trịnh Phi Vũ vẫn đang vật lộn với sư tử đực bên kia thấy nàng gặp nguy liền vứt bỏ phòng thủ, khinh công nhảy sang đá bay con cái. Nhận phải lực đá quá mạnh khiến nó dập đầu vào thân cây chết ngắt. Tuy nhiên ngay sau đó, Trịnh Phi Vũ hắn nhanh chóng trả đủ.

- Cẩn thận!

Huyết Tử hoảng hốt kêu lên.

Trịnh Phi Vũ vừa nhào sang đá chết sư tử cái đồng thời ôm nàng tránh khỏi con còn lại liền bị sư tử đực phía sau vồ đến, dùng móng vuốt sắc nhọn quất mạnh vào lưng. Cả hai theo đó bị đánh bật lùi một đoạn.

Lăn trên đất mấy vòng, Trịnh Phi Vũ lại nhanh chóng ôm Huyết Tử đứng dậy rồi thận trọng nhìn hai con sư tử một đực một cái cuối cùng đang bị chọc giận l*иg lộn mà gầm gừ vang trời.

- Mau lùi lại!

Trịnh Phi Vũ lưng thẳng đứng hiên ngang như thân tùng, lau đi vết máu trên miệng rồi lạnh lùng ra lệnh.

- Ngươi bị thương rồi, không thể cùng lúc đối phó cả hai con dã thú này, để ta giúp ngươi một tay!

Huyết Tử nhìn hai vai áo của hắn bị sư tử cào cho rách nát cùng tấm lưng trọng thương máu chảy ròng ròng, trong lòng đột nhiên trào lên một cảm giác khó giải thích.

- Hừ, ta trước nay hành sự chỉ có “muốn” hoặc “không muốn”, chưa bao giờ có chuyện “không thể”!

Trịnh Phi Vũ cười nhạt.

Tuy nhiên, Huyết Tử lại không để ý đến lời hắn mà đưa ra quyết định:

- Không cần biết ngươi trước nay thế nào, bây giờ ngươi và ta nhất định phải cùng sống trở về!

Nghe được lời này, Trịnh Phi Vũ như được tiếp thêm một nguồn sức mạnh mới, khóe miệng cong thành một đường yêu diễm rồi khẳng khái đáp một tiếng:

- Được!

Nói rồi hắn hạ thấp trọng thân, hai tay hơi dang ra, cong cong, tư thế như muốn nhào đến ôm con sư tử đực to lớn kia.

Hắn vẫn chăm chú nhìn trước nhưng hướng đến người sau trao đổi:

- Ta đánh lạc hướng hai con vật này, nàng nhanh chóng lại kia lấy bộ cung tên ta làm rơi rồi bắn chết chúng.

- Vậy ngươi cẩn thận!

Huyết Tử không nhiều lời, chỉ bỏ lại một câu rồi chờ Trịnh Phi Vũ động thân liền khinh công hành động.

“Vυ't!”

Mũi tên của Huyết Tử bắn xuyên ngang đầu con sư tử cái, nó gầm lên một tiếng rồi quỵ xuống tức tưởi chết đi. Sau đó, nàng tiếp tục rút mũi tên nhắm con đực còn lại. Tuy nhiên, Trịnh Phi Vũ đang tay không vật lộn với nó, xuống xuống lên lên đảo lộn vị trí khiến kẻ mới sử dụng cung như nàng không thể dứt khoát buông tay.

Trịnh Phi Vũ vốn là dùng kế hoạch kia để lừa Huyết Tử chạy đi, thoát khỏi nguy hiểm, không ngờ nàng nhanh như vậy thực hiện.

Cũng tốt, nữ nhân hắn thích nào có thể là người tầm thường!- Tình thế nước sôi lửa bỏng, kẻ kia vẫn ngang nhiên hoang tưởng.

Trịnh Phi Vũ bị đè dưới đất, hai tay nắm chặt hai chi trước sư tử, cong người tụ lực dùng chân đạp mạnh vào mồm nó, đá nó ra xa một khoảng. Tiếp đó, hắn nhanh chóng bật ngửa người dậy nhào đến chồm lên thân dã thú, hai chân vòng quanh kẹp chặt bụng nó, một tay đè đầu nó xuống, tay kia rút lấy thắt lưng của mình.

Vừa thả tay kia ra, sư tử đực hung dữ đã quặt đầu lại cạp trúng một miếng thật sâu vào bắp chân hắn. Tuy nhiên, kẻ ăn một trả mười như Trịnh Phi Vũ liền nhân cơ hội con dã thú đó cắn chân mình, dùng thắt lưng vòng quanh cổ nó, siết chặt.

“Gáo...ó... Gáo...”

Sư tử bất ngờ bị thắt nghẹt cổ, không thở được phải thả miếng mồi, l*иg lộn gầm lên, quẫy đạp mạnh mẽ khiến Trịnh Phi Vũ vật vã vận lực chế trụ. Đôi tay rắn chắn một lần lại một lần gia tăng lực đạo kéo căng dây thắt lưng.

Sau hơn một khắc, tiếng gầm rung trời của dã thú yếu dần rồi tắt hẳn.

Nó đã chết!

Trịnh Phi Vũ thở hồng hộc buông xác con sư tử to lớn, lăn về một bên ngửa mặt lên trời hít lấy không khí. Lâu rồi hắn mới lại được kịch liệt như vậy giao chiến một trận thật sảng khoái.

Hắn trở mình xoay người sang vỗ vỗ cái xác bên cạnh:

- Gϊếŧ ngươi thật tiếc, ta thích ngươi lắm đấy sư tử!

- Có thích bằng Mã Văn Tài không?

Huyết Tử tiến đến cạnh hắn, bất ngờ nói một câu. Trịnh Phi Vũ nghe thế liền trợn to mắt vùng dậy:

- Cái gì mà thích bằng Mã Văn Tài? Ta đây chỉ thích...

Định nói là “chỉ thích nàng” nhưng vừa nhìn thấy vết thương trên cánh tay Huyết Tử thấm đỏ một vạt áo, hắn không còn tâm trạng đùa nàng mà vội vã lật xem.

- Không nặng!

Huyết Tử ngoảnh mặt đi đồng thời thu lại tay áo.

- Không đưa xem ta liền xé đi cánh tay áo này, đằng nào cũng xem được!

(Tà: “đồ bỉ ổi!” Phi Vũ: “Bỉ ổi không ăn được, không quan tâm!” )

Nói rồi không đợi nàng kịp phản ứng, hắn liền bắt lấy cánh tay kia.

- Thế này mà không nặng?

Trịnh Phi Vũ nghiến răng hỏi nàng. Hắn nhìn đến ba vết dài sâu, một vết nông trên cánh tay trắng nõn đang tuôn máu thì muốn thu lại lời vừa rồi cùng con sư tử kia. Hắn đáng phải róc thịt chúng ra từng mảnh mới hả dạ

- Mau trở về chữa trị!