Chương 3
***[06.05.2015]
Theo lời giao hẹn với Tử Tân, hôm nay tôi nói với Tần Lam rằng sẽ cùng nàng đến nhà một người bạn, nàng không thắc mắc nhiều chỉ đi cùng tôi thôi.
Thời điểm Vương Quán Dật nhìn thấy Tần Lam, hai mắt liền đỏ au như rất vui mừng vậy. Anh ta lập tức khụy gối xuống "Thỉnh an hoàng hậu nương nương"
Tôi nhìn hai người lúc này, cũng không quá bất ngờ. Hai người cho biết, Vương Quán Dật là thị vệ thân cận của nàng, chỉ cần nhìn qua là nhận ra nhau ngay.
Bản thân tôi không biết nên vui hay buồn, tôi tự cảm nhận được thời gian Tần Lam ở đây sẽ không còn bao lâu nữa. Tôi từng hỏi chị có muốn rời khỏi đây không, có muốn trở về làm hoàng hậu một nước không.
Nàng không trả lời. Tôi biết nàng cũng nửa muốn nửa không.
Ở trong lịch sử nàng không chỉ có hoàng thượng, không chỉ có dân chúng mà còn có gia đình nữa. Tôi cũng từng thấy nàng khóc vì nhớ nhà mà tôi lại vô lực không làm được gì. Mỗi lần nàng khóc, tôi chỉ nhìn từ xa sau đó thở dài rời đi.
Tôi cũng từng nghĩ, tôi với nàng chỉ là có duyên thôi, khoảng cách tôi với nàng xa quá, tôi thậm chí còn khó có thể nắm tay nàng.
Tôi biết nàng luyến tiếc, luyến tiếc khoảng thời gian tự do huyên náo, tự do phát ngôn, thoát khỏi cái l*иg vàng nơi cung cấm, thoát khỏi quy củ khắt khe.
Nhưng hình như nàng không luyến tiếc thời gian ở cạnh tôi...
[17.06.2015]
Tôi vừa thi xong môn đầu tiên, có lẽ mọi việc rất thuận lợi. Tôi muốn cùng nàng ăn gì đó đê lấy tinh thân thoải mái một chút.
Tôi bước vào một siêu thị nhỏ, mua rất nhiều thịt và cá, lần đầu tôi đi mua đồ tươi nhiều đến vậy bởi vì không có nàng tôi chỉ ăn đồ đóng hộp qua loa.
Nhưng chuyện gì đến cũng đến. Tôi ngồi ở sân ga đợi chuyến xe bus cuối cùng trở về nhà vì ô tô của tôi đang trong kì bảo dưỡng.
Một người đang ông lạ, mặc trang phục hiện đại nhưng tóc lại giống như trên phim cổ trang, tôi cũng hơi nghi ngờ một chút.
Hắn hỏi: "Xin hỏi..Cô có biết người nào mặc phục trang của cổ đại, tự xưng là hoàng hậu và tên Tần Lam không?"
Tôi giật mình.
Tôi không nghĩ hắn là người xuyên không bởi vì bộ dạng không lúng túng như Quán Dật và Tần Lam. Nhưng tôi nghĩ mình biết thì mình chỉ, nếu người này là phu quân của nàng thì tôi càng phải dắt về.
Tôi nói tôi biết nàng, nàng ở nhà tôi và thế là hắn mừng húm, đôi mắt sắp muốn rơi lệ.
Hắn giới thiệu rằng hắn là hoàng đế Trung Hoa trong lịch sử - Nhϊếp Viễn. Vì hoàng hậu mất tích nên hắn bắt đầu đi tìm và thế là xuất hiện ở đây.
Tôi nghe qua cũng biết hắn không phải lần đầu xuyên không đến hiện đại. Tôi cũng không muốn hỏi.
...
Lúc tôi đưa Nhϊếp Viễn về, Tần Lam đang ngồi thoải mái xếp bằng ở trên ghế xem tivi. Mái tóc của nàng vừa gội xong nhưng vẫn con ướt.
"Hoàng hậu..." Nhϊếp Viễn nhìn Tần Lam rồi run rẩy phun ra hai từ.
Tần Lam ngước mặt lên nhìn Nhϊếp Viễn, nàng có vẻ không mừng: "Hoàng thượng..Người làm sao xuất hiện ở đây?"
Tôi nhìn thấy cảnh giao duyên này liền vô cùng khó chịu. Đương nhiên là tôi ghen, tôi yêu nàng, nhưng nàng là người có chồng tôi cũng chẳng dám biểu lộ quá nhiều.
Tôi đặt đồ ăn xuống bàn rồi trở về phòng mình.
Cuối cùng bữa ăn tối đó, tôi tưởng nó rất vui vẻ nhưng khi xuất hiện thêm một bộ chén đũa thì tôi không còn muốn ăn nữa.
Tôi thấy Nhϊếp Viễn gắp thức ăn cho nàng, nhưng tôi cũng mừng vì nàng khá cự tuyệt, nàng không còn gần gũi hắn nữa.
Tôi đặt đũa xuống, không nói gì và trở về phòng.
[17.07.2015]
Tên Nhϊếp Viễn đó đã day dưa ở nhà tôi tròn một tháng rồi. Hôm nay, tôi đi xem điểm.
Tôi đậu rồi, tôi được ra trường rồi nhưng tôi cảm thấy không vui lắm. Từ khi tên Nhϊếp Viễn đó xuất hiện, hắn luôn giữ chân nàng khi nàng muốn đến gần tôi. Tôi khó chịu, chỉ muốn đem hắn băm thành trăm mảnh nhưng chẳng biết với tư cách gì cả.
Tôi biết hôm nay sinh nhật nàng, tôi cũng muốn chọn ngày này để tỏ tình nàng. Tôi muốn phân thắng bại với tên hoàng thượng chết bầm đó.
Tôi mua cho nàng một bộ viết thư pháp, loại đắt nhất trong tiệm, tôi khắc tên nàng lên đóng vào một cái hộp kèm với một dòng chữ.
"Em cần chị!"
Tôi cảm thấy cụm này nó có ý nghĩa hơn cả cụm "Em yêu chị"
Tôi không biết giải thích thế nào, nhưng tôi muốn chỉ hiểu rằng tôi yêu chị, tôi cần chị...
Mọi thứ hoàn tất cũng là buổi tối, tôi trở về nhà tay giấu hộp quà sau lưng.
Thứ tôi nghe, nhìn thấy liền khiến bản thân tôi như bị trút hết sức lực.
Nhϊếp Viễn nắm chặt lấy tay nàng, tha thiết hơn bao giờ hết: "Hoàng hậu..Sáng mai nữa thôi, chúng ta có thể trở về rồi"
Hộp qua trên tay tôi đột nhiên rơi xuống, mọi thứ đều vỡ tan.
Tôi nhanh chân bước vào phòng rồi đóng cửa lại.
Tôi leo lên giường mình, kéo chăn lên trùm kín người, máy lạnh thì cứ để ở 18 độ.
Tôi không biết ở ngoài đó xảy ra chuyện gì, nhưng tôi đoán được Tần Lam nhặt hộp quà lên và trở về phòng, không nghe thấy bất cứ lời trò chuyện nào nữa.
...
Tôi ngủ một giấc đến mười giờ đêm, tôi tiếp tục ngồi dậy mở nhật kí ra viết tiếp.
Tần Lam nàng gõ cửa phòng tôi, tôi khép mi vờ không nghe cố gắng không tạo tiếng động để nàng nghĩ mình ngủ.
Nhưng Tần Lam nàng mở cửa phòng tôi luôn, vì tôi thường để chìa khóa dự phòng ở trong tủ gỗ trước cửa.
Tần Lam cầm tờ giấy đề dòng chữ "Em cần chị!" nằm trong hộp quà trước mặt tôi.
Tôi không nói gì chỉ chăm chú ghi ghi chép chép.
"Em không cần chị nữa sao?" Nàng nói, giọng nói nhẹ nhàng tựa như gió có thể cuống đi bất kì lúc nào.
Tôi mím môi, tôi chẳng biết phải nói thế nào nữa. Căn phòng bắt đầu chìm vào tĩnh lặng.
Nhưng chung quy là tôi cần chị hơn bao giờ hết. Tôi sợ chị rời đi...
Tần Lam quay lưng mở cửa, nàng có lẽ muốn rời xa tôi thật.
Tôi không biết phải làm gì, tôi như bị ai đó điều khiển mà chạy đến ôm nàng, giữ nàng lại trong vô thức.
Tôi muốn giành nàng lại, muốn chiếm hữu nàng. Ngày lúc này ý chí giành nàng lại bùng nổ hơn bao giờ hết.
Nàng quay lại nhìn tôi, khẽ nhắm mắt, rồi nàng hôn tôi.
Tôi thề, lúc đó tim tôi như không còn đập nữa.
Tôi tham lam mυ'ŧ lấy môi nàng, tôi yêu nàng như muốn chết đi sống lại. Tôi yêu từng tấc thịt của nàng, yêu giọng nói ngọt ngào của nàng, yêu nàng, yêu đến khi xuống đất vẫn cứ yêu.
Đêm đó, tôi cũng nàng lần đầu ân ái....
[18.07.2015]
Lời của người thứ ba
Tôi là Khương Tử Tân. Tôi hiện tại sẽ thay mặt Ngô Cẩn Ngôn viết tiếp đoạn tình lỡ dỡ này.
Hôm đó chúng tôi làm lễ ra trường xong, Ngô Cẩn Ngôn liền trở về nhà.
Tôi cũng về nhà, nhưng chưa kịp ăn cơm đã nhận được tiếng điện thoại gấp rút của Ngô Cẩn Ngôn.
Tôi và Quán Dật theo lời cậu ta đến đồi núi sau trường.
Chính mắt chúng tôi thấy Nhϊếp Viễn đứng trước lỗ hỗng xuyên không trong truyền thuyết. Tần Lam đứng giữa và cuối cùng là Ngô Cẩn Ngôn
Đứng giữa ranh giới của hiện tại và lịch sử, Tần Lam không biết nên hướng về bên nào.
Đứng giữa ranh giới của phu quân và người mình yêu, Tần Lam không biết nên nắm tay ai.
Ngô Cẩn Ngôn tiến lại, đôi mắt không biểu lộ cảm xúc, bốn người chúng tôi không biết cậu ta đang vui hay buồn, đang quyến luyến hay xa cách, đang kì vọng hay thất vọng.
Ngô Cẩn Ngôn cười: "Chỉ cần một câu trả lời, em sẽ không còn níu kéo chị nữa. " Cậu ta ngừng một lúc, đôi mắt vô thức liếc nhìn Nhϊếp Viễn: "Chị muốn là hoàng hậu của ai? Của hoàng thượng, dưới một người trên vạn người. Của Ngô Cẩn Ngôn, không địa vị nhưng có tình vị"
Tôi thấy Tần Lam khóc, nàng nhìn Nhϊếp Viễn rồi lại nhìn Ngô Cẩn Ngôn, tôi thầm cầu Tần Lam sẽ chấp nhận Ngô Cẩn Ngôn. Lúc nàng hướng về phía Nhϊếp Viễn, trái tim tôi như rơi mất ra ngoài.
Quán Dật cắn môi muốn chảy máu.
"Hoàng thượng, thϊếp xin thỉnh an người lần cuối" Tần Lam khụy gối xuống dập đấu với tên hoàng thượng kia.
Hắn nhìn Tần Lam, chỉ nhếch mép cười. "Hạnh phúc nhé. Ta vẫn mãi yêu nàng. Hoàng hậu"
Tần Lam nàng đứng dậy, mũi chân lại hướng về phía Ngô Cẩn Ngôn: "Cẩn Ngôn...Chị cần em"
Thời khắc đó, tôi xúc động không nói nên lời. Nhϊếp Viễn khép mi bước vào cánh vòng xoáy đó, xong rồi biến mất.
Tôi biết, vị hoàng đế đó chắc chắn rất đau.
Quán Dật ở lại, Tần Lam ở lại...Tôi và Ngô Cẩn Ngôn cuối cùng cũng cùng nhau trọn vẹn.
Chứng kiến Tần Lam và Ngô Cẩn Ngôn như vậy, tôi cũng vô thức ôm lấy Vương Quán Dật kế bên tôi.
Sau này, Ngô Cẩn Ngôn cậu ta nhất định phải cảm tạ Nhϊếp Viễn.
Là một vị vua nhìn thấy người của mình bị cướp chắc chắn phải dành lại, nhưng Nhϊếp Viễn chọn buông..Hắn quá nhân từ.
Nhưng hắn yêu hoàng hậu của mình là thật, chân thành mười trên mười.
Ngô Cẩn Ngôn ôm Tần Lam khóc sướt mướt, lần đầu tôi nhìn thấy cậu ta lộ vẻ yếu nhược như vậy: "Tần Lam..Hoàng hậu, em yêu chị.."
Khép lại cuộc tình đẹp đẽ của chúng tôi. Sau này, tôi mới biết tôi cũng đã đọc qua lịch sử về việc hoàng hậu và thị vệ thân cận đồng loạt mất tích.
Có lẽ chuyện này mãi mãi chỉ có bốn người chúng tôi biết được lời giải đáp.
Sở dĩ tôi viết thay là bởi vì sau đó Ngô Cẩn Ngôn ngất đi và quên mất đoạn kí ức về việc hôm nay, và chỉ có ba người chúng tôi nhớ.
Kết lại, thanh xuân của Ngô Cẩn Ngôn tôi chính là thứ quý báu nhất đối với tôi ở hiện tại và tương lai.
Ngô Cẩn Ngôn.
...
[Còn tiếp...]
<Tác giả: Bạn có thể để lại cảm nhận của mình ở bên dưới>
- Chính văn hoàn - Chị muốn là hoàng hậu của ai?
14h40 - Ngày 12 tháng 06 năm 2019 - Mao Mạc Doanh
[Sở dĩ au chọn bài "Ký thê thư" kèm đoạn FMV Đế-Hậu không phải vì mình ship cp này. Đơn giản là mọi người có thể thấy Nhϊếp Viễn đến cuối cùng vẫn yêu hoàng hậu của mình mặc dù người đã thay lòng đổi dạ.(Yêu thế nào thì ngoại truyện sẽ rõ) Chấp nhận lùi về sau một bước để hoàng hậu được hạnh phúc. Sau này, dù không còn hoàng hậu ở bên cạnh nữa thì Nhϊếp Viễn vẫn sẽ yêu nàng, vẫn nhớ về nàng. Tần Lam cũng vậy, không còn yêu nữa nhưng au tin trong kí ức của nàng vẫn lưu giữ kỉ niệm về hoàng thượng. "Ký thê thư" và FMV cũng để tưởng nhớ về Nhϊếp Viễn và sự cao thượng của anh]
Tác giả: Thật sự định ngâm lâu lâu=)) Nhưng thôi đăng nhanh còn ngoại truyện nữa=)))