Chị Muốn Làm Hoàng Hậu Của Ai? [Lam Ngôn]

Chương 1

Chương 1
Cuốn nhật kí mang tên "Thanh Xuân của Ngô Cẩn Ngôn"

Tự bạch:

Tôi là Ngô Cẩn Ngôn, từ nhỏ sinh ra trong gia đình không quá hoành tráng nhưng chưa bao giờ thiếu thốn. Sở dĩ nói như vậy là vì tôi không phải dạng người tâng bốc gia đình và bản thân. Tôi hiện đang là người sắp ra trường, đang trong quá trình khổ luyện để bước vào kì thi quyết định tôi có được ra trường hay không.

Ngô Cẩn Ngôn tôi không thích viết nhất kí, đặc biệt là những thể loại sến súa, tình yêu lãng mạn, thanh xuân vườn trường dài dăng dẳng như cuốn tiểu thuyết ngôn tình ngoài kia.

Nhưng khi người xuất hiện, chính là lúc tôi bắt đầu đi mua một cuốn nhật kí, một cây bút máy thật xịn, một lọ mực đặt tiền để có thể ghi hết lại những gì tôi cất giấu.

Vì tôi nghĩ, tương lai sẽ khó để nói ra, tôi chọn cách viết lại để sau này có cái mà vui vẻ, có cái để hồi tưởng.

Kí tên: Ngô Cẩn Ngôn

***

[11.03.2015]

Bạn có tin vào chuyện xuyên không?

Câu trả lời chắc chắn sẽ là không.

Khi mới vào trường, tôi làm quen với một cô bạn tên Khương Tử Tân. Cậu ấy là người học chuyên văn còn tôi là chuyên toán.

Đúng là người chuyên văn, cậu ấy luôn luôn mang những nội dung của những văn bản, tiểu thuyết hay những bộ ngôn tình cậu ấy tâm đắc để luyên thuyên quanh quẩn hai tai tôi.

Tôi tự nhận bản thân cục súc nên việc muốn tiếp thu những điều đó có lẽ quá khó khăn, cậu ta nói, tôi lơ đãng ậm ừ chứ chẳng để tâm gì.

Tôi còn nhớ một lần, tôi cùng cậu ta ngồi ở thư viện của trường. Tôi chăm chú giải toán, cậu ta thì đột nhiên vươn vai một cái rồi hỏi tôi câu hỏi. Chính là câu hỏi ở trên mà tôi hỏi các bạn.

Cậu có tin vào chuyện xuyên không?

Tôi cũng giống bạn, tôi không gần ngại liền đáp: "Những chuyện quỷ ma đó chỉ có trên truyện mà cậu đọc, tôi khi nào chứng kiến thì sẽ tin"

Khương Tử Tân rất lạ, cậu ta không phản bác rằng: "Cậu đúng là chẳng biết cảm thụ nghệ thuật" giống mọi khi, chỉ đổi lại là cái mỉm cười. Cười nhạt che giấu đi điều gì đó.

Mà tôi cũng chán ghét phải van lạy người ta làm gì đó cho mình. Chuyện bắt đầu quên lãng.

Nhưng cũng từ đó, Khương Tử Tân đi học trễ, về sớm, không còn cũng tôi đi dạo nói chuyện nữa. Tôi cũng chỉ đơn giản là cậu ta giận vì tôi không để tâm đến những câu truyện của cậu ta, tôi lại không muốn nghĩ nhiều, chỉ chú tâm học bài.

Cho đến khi...

Ngày hôm đó trời xanh mây trắng vô cùng đẹp, vì không có Tử Tân nên tôi cũng không buồn vào thư viện ngồi nữa. Tôi cầm một cây bút, cuốn vở và một cuốn sách giáo khoa lên ngọn đồi phía sau trường, chọn một gốc cây thích hợp mà học bài.

Lúc chuẩn bị trở về thì trời cũng xế tà, tiếng bước chân gấp rút hướng đến tôi. Bản thân cũng có sợ hãi, thế nhưng bản thân cũng tiến đến.

Tôi bắt gặp, một cô gái, tình trạng khá hoảng loạn nhưng tôi thế nào vẫn cứ đắm chìm vào khuôn mặt nàng. Tôi chăm chú nhìn nàng, nhìn như một sinh vật lạ. Nàng mặc cổ phục, chất vải nhìn sao cũng như thời xưa làm chứ không phải công nghệ hiện đại.

Nàng tiến đến gần: "Ngươi có thấy đoàn người của bổn cung không? "

Tôi thoáng nhíu mày.

Cái gì là bổn cung? Tôi nghe qua liền cảm thấy khó chịu, thời đại nào rồi mà còn sử dụng nhưng câu từ đó?.

"Chị là?" Tôi hỏi nàng ta, chân mày vẫn không thể giãn một chút nào.

Nàng liền tự giới thiệu, tôi nhìn hai mắt nàng long lanh trong tim có chút hụt hẫng.

Là một cảm giác lạ lẫm.

Lúc đó, tôi không biết là thật hay giả. Tôi chỉ biết nàng giới thiệu nàng là hoàng hậu của Trung Hoa - Tần Lam, trên đường xuất cung thì đột nhiên đùng một cái nàng xuất hiện ở nơi này, thuộc hạ và cung nữ liền không thấy đâu.

Nàng không giống người tâm thần, tóc tai vô cùng gọn gàng, tôi cũng chưa từng nhìn thấy ai bị tâm thần mà có vẻ ngoài chỉnh chu như vậy

Hai từ "Xuyên không" đột nhiên chạy ngang đầu tôi.

Tôi không chậm nói: "Chị là hoàng hậu? Nhưng thời đại này làm gì có hoàng hậu, chị có bị thần kinh không?"

Mục đích chỉ là muốn thử nàng, chứ tôi không phải muốn chế giễu nàng.

"Ngươi đừng ăn nói xằng bậy" Nàng không kích động, chỉ mỉm cười trấn an bản thân.

Dáng vẻ của nàng rất đoan trang, nàng không đanh đá như những vị hoàng hậu, phi tần mà tôi nhìn thấy trên phim.

Tôi bắt đầu cảm thấy nàng có chút gì đó thu hút tôi. Giọng nói đẹp, khuôn mặt thanh khiết, tính cách hiền hậu đoan trang.

Tôi cúi người xuống cô gắng gỡ đôi giày khó đi của nàng, để lộ hai bàn chân trắng muốt.

Nàng ban đầu vô cùng chống cự, nhưng tôi tức giận quát: "Im miệng!" thế là nàng im lặng luôn

Tôi vứt hai chiếc giày đó sang một bên, tôi kĩ càng đặt sách vở gọn một bên tay, tay còn lại kéo nàng ra khỏi chỗ này, đến chỗ mà có thể quan sát được cả thành phố này.

Tần Lam ngây ngốc nhìn chỗ quá đỗi xa lạ với mình, đôi mắt ánh lên hai từ tò mò và nghi hoặc. Tôi nhìn nàng rồi lại nói: "Chị thấy chưa? Đây là thời hiện đại, không phải cổ đại. Có lẽ chị đã có tác động của dòng thời gian nên mới khiến chị có ở đây. Nhưng tôi sẽ tìm cách đưa chị trở về, không hứa chắc chắn nhưng tôi sẽ cố gắng hết sưc"

Sau đó, tôi cố gắng thuyết phục nàng, cố gặng dùng những từ ngữ cổ đại để dễ dàng giao tiếp một chút. Tần Lam trở về nhà tôi với bộ trang phục khiến người đi đường chú ý.

[Còn tiếp...]