Có Chị Bên Đời [Hương Khuê]

Chương 30: Say tình ( h )

Lan Khuê cố đẩy Phạm Hương ra, nhưng cô quá mạnh, còn thêm chất cồn tác động, làm sao dễ dàng xô ngã ?

– Hương, chị say rồi, ngủ đi.

– Chị không có say……..chị…… thật sự muốn em. – Phạm Hương đôi tay mân mê lên ngũ quan của nàng, cô biết rõ bản thân đang say và đang sai, nhưng không cách nào ngưng lại những hành động này, nó như lập trình sẵn.

Lan Khuê không phải bài xích, đã nói bao nhiêu lần rồi, không bài xích. Nhưng nàng chỉ có một nỗi sợ duy nhất, là khi có được rồi, lỡ sau này Phạm Hương gặp cô gái khác xứng đôi hơn, nàng có phải rất thảm không ?

– Hương, em…….ưmmmmm…….ưmmmmmm……..- Lời nói còn chưa kịp nói xong đã bị cánh môi đầy men ấy vồ lấy, mυ'ŧ máp những gì ngọt ngào nhất, khiến câu nói bị ngắt quãng. Hai tay không ngừng đẩy cô ra nhưng giờ phút này lại xụi lơ dưới grap giường.

Phạm Hương một tay luồn vào tóc nàng, một tay kéo tuột cả cái đầm vướng víu. Đôi môi không lúc nào rời môi nàng, cố tình dây dưa với nhau. 4 cánh môi cộng vũ với nhau tạo ra âm thanh mυ'ŧ máp kí©ɧ ŧìиɧ. Chiếc lưỡi dài chui tọt vào quấn lấy lưỡi nàng, đánh qua đánh lại rồi lại quấn lại với nhau.

Khi nụ hôn dài kết thúc, cũng chính là lúc Lan Khuê đã trần như nhộng dưới thân của Phạm Hương, khi nàng phát hiện ra điều này thì đã quá trễ, chỉ còn biết dùng tay che những nơi cần che.

Phạm Hương mỉm cười đặt lên môi nàng nụ hôn phớt ngang rồi cúi xuống nơi mang tai mυ'ŧ lấy, hơi thở trầm đυ.c vây quanh tai nàng khiến bao nhiêu lông tơ đều dựng đứng lên cả. Bây giờ nàng chính là cá nằm trên thớt, còn có thể phản kháng sao ? Chỉ còn biết nắm chặt lấy grap giường, chịu đựng kɧoáı ©ảʍ cô mang đến.

Gặm nhắm nơi vành tai đó đã đời, cô mới di chuyển môi mình xuống xương quai xanh của nàng, dùng sức mυ'ŧ thật mạnh, khiến nó trở nên đỏ bầm lên.

– Aaaa……….đau……Hương, nhẹ thôi…………..- Lan Khuê oằn người, cảm giác một luồng điện tê dại truyền đến não bộ.

Phạm Hương ngoan ngoãn nhẹ lại một chút, rê môi xuống tới bầu ngực, vồ lấy cái nhụy hoa đang dựng đứng lên kiêu hãnh mời gọi cô. Ngậm vào, kéo dãn, bú ʍúŧ. Tay kia xoa nắn dữ dội, bóp mạnh rồi lại xoa đều đều.

– ưm…..Hương……ưmmmmm……..đau…….đừng cắn………….- Lan Khuê lần nữa ưỡn cong cơ thể lên khi cảm nhận bầu ngực bị Phạm Hương cắn mạnh, khiến trên đó còn in mấy dấu răng mới tinh.

Phạm Hương trong cơn say buông bỏ bầu ngực bên kia ra, đưa tay xuống nơi tư mật của nàng, xoa lấy hai bên bắp đùi trắng nõn của nàng để tạo kɧoáı ©ảʍ, thừa lúc nàng không đề phòng liền tách hai đùi nàng ra, chen cơ thể mình vào đó.

Lan Khuê hoảng hốt khép chặt chân, nhưng xui xẻo, thân thể Phạm Hương đã ở chính giữa hai đùi nàng, hai tay sờ sờ đùi nàng rồi đẩy nó lên tạo thành hình chữ M. Vô cùng kí©ɧ ŧìиɧ.

– Hương, đừng……Hương……..Ưm…………….- Lan Khuê run run đẩy tay Phạm Hương ra, khi cảm nhận Phạm Hương đang tách từ từ hai mép thịt hồng hào của nàng ra, đưa một ngón tay vào thăm dò.

– Ngoan, đã ướt như vầy……Khuê……chị yêu em…….- Ngón giữa thon dài ở ngoài hoa huyệt của nàng mà thăm dò xung quanh, cảm nhận mật ngọt đã dính đầy tay mình thì mới từ từ đẩy vào trong, từng đốt, từng đốt một.

– Hương, đừng vào nữa, chị…….em sợ………- Lan Khuê bật khóc, nàng biết chuyện gì sắp xảy ra, nàng rất sợ, không phải sợ đau mà chính là sợ sau giây phút thiêng liêng ấy nàng sẽ mãi mãi không tách rời được Phạm Hương, lỡ đâu sau này Phạm Hương hết yêu nàng, thì nàng nhất định sẽ sống không bằng chết.

– Bảo bối, ngoan, đừng sợ, chị sẽ rất nhẹ…….ngoan……nín……đừng khóc……Chị thương. – Phạm Hương trườn người, đối diện với nàng, khẽ dỗ ngọt, đặt trên môi nàng nụ hôn, ngón tay vẫn đang từ từ tiến vào, chạm được vào tấm màng mỏng, cắm thật mạnh vào.

– Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa, đau, Hương, lấy ra…………hong muốn nữa…………Hương, em đau quá……….hic hic…….huhuhu………..hong chịu, Hương, lấy ngón tay chị ra đi, hức hức……..- Lan Khuê cảm nhận sâu sắc ngón giữa của Phạm Hương đã chân chính nằm trong cơ thể mình. Thời khắc đó, thanh âm của sự đổ vỡ, nàng đau như xé toạc ra, đau quá.

– Ngoan ngoan, thả lỏng, đừng khóc, nín nín, chị thương,…..- Phạm HƯơng dĩ nhiên không dám động ngón tay, chỉ để nó nằm ở trong hoa huyệt đó yên ắng. Cố trấn an nàng.

– Hức…….đau…….hức hức hư…….đau quá……….

Một lúc sau, cả thân dưới của nàng vặn vẹo, biết rõ đã qua thời gian đau đớn, Phạm Hương khẽ động đậy ngón tay, đẩy vào, lấy ra với tốc độ vừa phải, không muốn làm cô gái của mình đau đớn thêm.

– Ưm……aaa……ưn ưn ưn…….ư ư……..nhẹ…….Ưmm………- Hai bầu ngực của nàng nhảy múa theo từng cú thúc chuẩn xác của cô, rung rinh trước mắt Phạm Hương.

Hai ngón tay cắm vào rồi lấy ra, hoa huyệt chưa kịp đóng lại đã bị nong giãn. Cứ thế liên tục, liên tục.

– Á…..chị……chậm lại…….Hương……ưn ưn ưn……mmmm…….aaa………..- Lan Khuê rít lên, tay bấu lấy tấm lưng của Phạm Hương.

Mật ngọt theo đó mà chảy ra ngoài rồi lại bị đẩy vào, cuối cùng cũng vương vãi theo đùi nàng mà chảy xuống grap giường một ít.

– Ưm…….Hương………ưm…………….mmmmmmm…….aaaaa……….sâu quá……Hương…………

– Sâu quá Hương à……. ưn ưn……

– Á…… chậm lại ….. Hương….. Aaaaaa…… Ưm uwmmmmm…..

Suốt gần 45 phút. Hoa huyệt liên tục đóng mở, tiếp nhận không biết bao nhiêu ngón tay, mật ngọt tiết ra nhiều hơn. Ha mép thịt đã đỏ ao lên.

Khi thấy nơi đó đã thực sự co rút, Phạm Hương mới mạnh tay cắm vào thật sâu rồi để yên vài giây rồi lấy ngón tay ra ngòai, kéo theo một mảng mật ngón dính dính như mật ong.

Phạm Hương lần trước xem trang wed đen chưa xong đã bị Lan Khuê gọi điện thoại đến, sau này cũng không có dịp coi lại. Cho nên chỉ có thể đúc kết được một điều rằng, tất cả những gì cô vừa làm, đó chính là bản năng.

Phạm Hương nhìn thấy nơi đó của nàng dính dính thì liền cúi gập người xuống, nâng hông của nàng lên một chút, tách hai chân ra rồi vùi mặt vào đó mà liếʍ láp.

– Ưm……đừng……ưmmmmm……..- Lan Khuê nghe tiếng mυ'ŧ máp từ hai chân mình, một luồng điện chạy dọc sóng lưng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ bao nhiêu tế bào của nàng. Cả người như vô lực.

Phạm Hương sau một hồi bú ʍúŧ chán chê nơi vừa mới thuộc về mình thì nằm lăn qua một bên thở dốc. Cơn say tối nay quả nhiên theo đến suốt cuộc đời, say rượu cũng không bằng say tình.

Sau khi lấy lại nhịp thở, cô nhìn sang người con gái của mình, thấy nàng dùng chăn quấn cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ lại, xoay lưng lại về phía cô thì liền ôm lấy thân thể nàng, kéo nàng xoay lại đối diện với mình, nhưng có một bạn nhỏ cứng đầu vẫn vịn lấy cái chăn cứng ngắc, quyết không nhìn cô, vẫn xoay lưng về phía cô, đôi mắt rưng rưng, cuối cùng là khóc rống lên, bờ vai trần run lên bần bật.

– Em, sao vậy, còn đau hả ? Ngoan, chị xin lỗi, để chị chạy mua thuốc thoa cho em, nín, nín, đừng khóc mà, xin lỗi…..xin lỗi……- Phạm Hương lần này thật sự dùng sức lôi nàng đối diện với mình, dùng tay xoa xoa lưng cho người ta rồi hôn lên đôi mắt đó, miệng không ngừng xin lỗi. Chắc đau lắm. Máu còn dính ở ngón tay mình đây này.

– Hong cần, chị đi đi…..hức…..hức……em đã nói em không muốn…….sao chị còn làm…….hức hức…….

– Em…..em không muốn cùng chị ? Chị…..xin lỗi, chị nghĩ em yêu chị. – Phạm Hương ngốc nghếch từ từ ngộ ra, có lẽ Lan Khuê muốn dành lần đầu tiên cho người cô ấy thật sự yêu, không phải mình.

– Hức hức…….là tôi yêu chị……yêu chị mới không muốn cùng chị xảy ra việc này…..hức…..lỡ…..lỡ…..sau này chị hết yêu tôi…….thì sao hả ? – Nàng ấm ức không thôi, liên tục đánh vào ngực Phạm Hương, sao cô có thể ngốc như vậy chứ ?

Phạm Hương giật mình, trời đất, là sợ cô có được rồi sẽ bỏ rơi nàng sao ? Ngốc hết biết.  Vội ôm lấy người ta chặt hơn, hôn vào gò má cao vυ't đó rồi xốc một cái cho người ta nằm sấp ngay ngắn trên người mình. Dùng tay ôm lấy cả cơ thể đang run lên vì khóc đó dỗ dành.

-Ngốc, còn tưởng việc gì, ngoan, nín. Nghe đây, Phạm Hương này sẽ chịu trách nhiệm với cuộc đời em.  Sau này sẽ đem trầu cau qua hỏi cưới em đàng hoàng, cho dù có gian nan cũng cưới cho bằng được, cả đời chỉ cưới một mình em. Đã có được em rồi, sẽ không bao giờ bỏ rơi em trừ khi em bỏ rơi chị. Hứa hứa đó, đừng có khóc nữa. Nín nín….. – Phạm Hương thật sự đem hết tim gan mình ra nói cho nàng nghe, tuy không phải mấy lời sến súa đường mật hay lãng mạn gì, nhưng là thật lòng. Rất thật lòng.

#Moon

Ư ư ngọt quạ.