Chương 1: Ở Nhà Vì Tình Hình Dịch Bệnh Phức Tạp, Được Đối Tượng Thầm Mến Đến Đưa Khẩu Trang, Cũng Chính Vì Hắn Mà Tự Mình An Ủi.
Từ lúc bắt đầu dịch bệnh, Lâm Mặc là nhóm đối tượng đầu tiên được mua khẩu trang N95. Nhưng sau đó, lại nghe nói vật tư y tế càng ngày càng khan hiếm, cô dứt khoát liền đem tất cả khẩu trang của chính mình quyên góp cho bệnh viện, thế nên hiện tại không có khẩu trang đeo ra ngoài cửa.
Mà hiện tại, chủng mới virus bùng phát mạnh mẽ, thành X tuy rằng tình hình dịch bệnh không quá nghiêm trọng, nhưng cũng có lệnh giới nghiêm.
Lâm Mặc giống như bao người khác bị bắt ở khu nhà N.
Rất nhiều người trên mạng ca thán.
"Thật nhàm chán, tôi muốn đi ra ngoài, tôi muốn ăn lẩu, uống trà sữa, nướng BBQ, gà nướng,..."
"Tôi muốn đi ra ngoài nhảy Disco! Tụ hội! Đi dạo phố! Du lịch!"
"Tôi tưởng tượng...... Đi gặp người tôi thích, cùng hắn làʍ t̠ìиɦ."
Vào mùa đông, ánh mặt trời ấm áp chiếu qua khung cửa sổ pha lê, ánh mặt trời rực rỡ sáng bừng cả căn phòng, Lâm Mặc kiên trì không ra khỏi cửa, vì Tổ Quốc mà cống hiến. Mỗi ngày, đều đem lầu trên phòng ngủ đến lầu dưới phòng khách quét tước sạch sẽ.
Trong nhà đem mỗi viên gạch sứ đều bị chà sát đến sáng bóng, phạm vi trong 360 độ từ lầu trên xuống lầu dưới không tìm thấy một hạt bụi, nhưng túm cái váy lại Lâm Mặc vẫn không có việc gì làm.
Thật sự không thể chịu nổi nữa, Lâm Mặc dùng bao nilon tự chế khẩu trang, che kín mũi miệng, mới xuống lầu mới đi bộ vài bước, đã bị bảo an tiểu khu dùng máy bay không người lái điên cuồng đuổi trở về. Còn phê bình cô làm khẩu trang tự chế là không đúng quy định, không được việc. Làm cho cô cảm thấy chính bản thân mình đang làm liên lụy cả tiểu khu.
"Không có khẩu trang, nơi nơi đều mua không được, không thể đi đâu, tôi muốn ra ngoài mua đồ ăn thì làm sao giờ."
Lâm Mặc ở trên diễn đàn sinh viên, cùng bạn học nói chuyện. Thuận tiện nói việc mình ở nhà buồn chán.
"Tiểu Lâm, đem địa chỉ nhà em nói cho tôi biết. Một chút nữa, tôi sẽ mang khẩu trang qua cho em."
"..."
Là Tạ Án học trưởng!!
Lâm Mặc từ trên giường bật dậy, ngón tay không ngừng run rẩy, đem địa chỉ của chính mình cấp cho học trưởng. Sau đó, tự mình trên giường lăn lộn đến vui vẻ.
Trời ơi, Tạ Án học trưởng như thế lại đich thân muốn tới đưa khẩu trang cho cô.
Thật ra Lâm Mặc đã yêu thầm Tạ Án từ lâu. Lúc mới nhập học, chính vào đêm buổi tiệc chào tân, Tạ Án mặc hán phục biểu diễn một khúc "Tùng Yên Nhập Mặc", tóc đen áo trắng, đánh đàn ngâm xướng.( bóng ai đó nhẹ nhàng vụt qua nơi đây. >_