Hạ Đậu Khấu ngẩng đầu nhìn anh, hoàn toàn không tưởng tượng nổi người trước mắt tuy đã hơn hai mươi tuổi, còn có loại khí chất lão luyện này cũng trải qua một thời thơ ấu tinh nghịch.
“Anh có bị té không?” Cô thấp giọng hỏi, vẫn không chắc sẽ nhận được hồi âm.
“Đâu chỉ có té, còn không cẩn thận làm vỡ bình hoa, phải khâu mười mũi.” Anh giơ cánh tay phải lên, cho cô xem vết sẹo đã nhạt màu.
“Vậy sau này anh còn trượt băng sao?” Sau khi anh nói xong, Hạ Đậu Khấu càng khẩn trương muốn biết.
“Không, nếu không bây giờ có lẽ tôi đã giật được huy chương vàng Olympic rồi.” Dạ Bác Vũ tự giễu nói.
Khóe môi Hạ Đậu Khấu khẽ giật, thật không thể tin người nhìn rất nghiêm túc này lại có thể nói đùa, lo lắng trong lòng giảm đi một ít.
Nhưng cô không thể cười thoải mái được, hàn khí trong phòng làm cho cô lạnh run.
“Phòng này dùng đá xây lên đá, nên mùa đông hơi lạnh một chút.” Dạ Bác Vũ cởϊ áσ khoác làm bằng lông dê trên người đưa đến tay cô.
“Cảm ơn.” Hạ Đậu Khấu phủ thêm áo khoác.
Nhiệt độ cơ thể Dạ Bác Vũ lưu lại trên áo khoác lông dê dần dần xâm nhập vào da cô, lòng cô trở nên ấm áp, thân mình cũng nóng lên, đầu óc cũng bắt đầu chậm rãi vận chuyển.
Hạ Đậu Khấu ngước nhìn gương mặt anh âm trầm, may mắn ngày trước anh là khách quen của quán, nếu không bây giờ cô đứng trong gian phòng xa lạ này, dù thế nào cũng không cảm thấy thoải mái được.
“Trước đây anh tới quán ăn cơm, có biết tôi là ai sao?” Cô hỏi.
“Biết. Dì Chương có kể chuyện của em và ba em ở quán. Vừa khéo tôi lại đọc được tin về quán ăn của nhà em trên một quyển tạp chí, tôi lại ở gần đấy nên liền tới xem.” Anh tự nhiên nói.
“Tôi biết. Đó là tạp chí đăng nửa tháng trước, chúng tôi không thể sống bình thường như trước, cũng vì vậy mà ba ba đóng cửa quán một tuần, bời vì ông không ứng phó được với đám đông khách hàng. Sau đó, còn có một phóng viên muốn phỏng vấn, nhưng đếu bị chúng tôi từ chối.” Hạ Đậu Khấu dần dần nhớ lại, hai mắt trong suốt bỗng phủ một lớp sương mù.
“Ba em và món ăn của ông ấy giống nhau, rất cá tính.”
“Đúng vậy.” Hạ Đậu Khấu thật sự muốn nói về ba ba, nhưng cô sợ mình lại không khống chế được, cho nên không dám nhiều lời. “Lúc anh tới quán, sao anh không trực tiếp nói cho tôi biết thân phận của mình.”
“Tôi thật thích không khí và thức ăn ở quán, nếu tôi nói cho em biết tôi là ai, tôi sẽ không thể thoải mái ngồi được, em cũng sẽ không tiếp đón tôi như những khách khác, phải không?” Dạ Bác Vũ đen nhìn cô, đúng lý hợp tình nói.
“Đúng vậy thật, nhưng sau này mới biết thì cảm giác thật không tốt, cứ có cảm giác giống như anh đến giám thị hoặc quan sát kẻ thù ấy.” Cô nhẹ giọng nói.
“Tôi thực ích kỉ, không muốn mất đi cơ hội hưởng thụ một bữa ăn ngon như thế. Với tôi mà nói, quán ăn của nhà em rất có không khí gia đình.” Anh nói.
“Thì đúng mà, đó là gia đình của ba ba và tôi.” Cô nói, giọng nói không tự chủ được run run.
“Em biết nấu ăn sao?” Dạ Bác Vũ sợ cô sẽ khóc thật, như vậy anh sợ mình sẽ sụp đổ mất, hoặc là sẽ nhịn không được mà ôm cô vào lòng, đành phải vội vàng đổi chủ đề.
“Bình thường nấu thức ăn không thành vấn đề, nhưng tay nghề không bằng một nửa của ba tôi.”
“Có muốn làm công không?” Anh nói ra ý niệm lớn nhất trong đầu.
Cô cần phải tìm việc gì đó phân tán đi nỗi đau mất cha, mà anh muốn có nhiều thời gian ở cùng cô hơn.
“Làm công?” Cô trợn to mắt, như thể lời anh nói là ngôn ngữ ngoài hành tinh.
“Tôi không thích thức ăn bên ngoài, nếu yêu cầu đầu bếp làm theo khẩu vị của riêng mình thì có chút quá đáng. Nếu em đồng ý, tôi muốn mời em từ tuần sau phụ trách bữa tối của tôi. Dù sao, sau này em cũng sẽ ở đây.” Dạ Bác Vũ tạm dừng một chút, lại bổ sung một câu. “Đương nhiên, tôi sẽ trả lương cho em.”
“Nhưng mà, tôi chỉ ở đây vài ngày mà thôi.” Cô nói.
“Dì và ba ba tôi cũng sẽ không đồng ý để em ở ngoài một mình.” Anh lại càng không tán thành, cho nên mới bàn với bọn họ dốc lực trợ giúp.
Hạ Đậu Khấu nhíu mày, có cảm giác không muốn cũng bị ép lên thuyền. Tuy biết mình mới mười tám tuổi, nhưng cô không còn nhỏ, không thể đưa ra ý kiến của chính mình?
“Em nghĩ lại xem, ba em sẽ để em ở đó một mình sao?” Dạ Bác Vũ nhìn tia kháng cự trong mắt cô, liền mở miệng thuyết phục.
Hạ Đậu Khấu nắm chặt tay, nghĩ đến cuộc sống sau này không còn ba ba để nương tựa, chóp mũi lại bắt đầu cay cay. Cô cúi đầu, rất nhanh nói: “Nếu tôi ở lại đây, tôi sẽ nấu ăn, anh đưa tôi tiền mua nguyên liệu là được rồi, không cần trả lương cho tôi.”
“Trả lương tôi mới ăn cơm.” Anh nhíu mày, nói như đúng rồi.
“Anh thật sự thích thức ăn tôi nấu?” Hạ Đậu Khấu cười khẽ ra tiếng, trong đầu cũng bắt đầu tình toán nấu món gì.
Cô học cách nấu của ba ba, trước khi ra đi ba ba đã dạy cho cô, là tài sản lớn nhất ông để lại cho cô …
“Đừng hoài nghi.” Hạ Bác Vũ nhìn chút ý cười bên môi cô, mặt hiện lên một tia vui mừng.
“Đậu Đậu, con tới rồi sao? Mẹ vừa tắm xong, bây giờ mới nghe thấy giọng con.” Chương Thục Tuệ mặc áo ngủ từ lầu hai đi xuống, gọi nhũ danh của cô.
“Mẹ!” Hạ Đậu Khấu kinh hoảng kêu một tiếng.
Nhũ danh của cô là Đậu Đậu sao? Dạ Bác Vũ muốn cười, cảm thấy tên này thật phù hợp với dáng người chưa đến mét 1,60 của cô.
“Tôi lên lầu trước, anh người cứ nói chuyện với nhau.” Dạ Bác Vũ không muốn cản trở hai mẹ con cô nói chuyện, gật đầu với dì Chương liền đi lên lầu.
“Bác Vũ, cảm ơn con đón Đậu Đậu đến giúp dì.” Chương Thục Tuệ nói.
“Không cần khách khí.” Dạ Bác Vũ không quay đầu lại nói.
Hạ Đậu Khấu nhìn bóng dáng anh, ở trong lòng yên lặng nói lời cảm tạ với anh.
Cô nghĩ nếu cô thật sự sống trong nhà này, đây hẳn là một khởi đầu tốt đẹp.
Dạ Bác Vũ tuy nhìn lạnh lùng, nhưng lại rất quan tâm cô, giống như —
Người một nhà vậy!
“Ép buộc một ngày, mệt mỏi đi.”
Vì buổi tối nên người làm đã ra về gần hết, Chương Thục Tuệ dẫn con gái đến phòng bếp, tự tay pha cho cô một ly sô cô la nóng.
Hạ Đậu Khấu uống sô cô la nóng, thân thể cũng dần ấm áp.
Chương Thục Tuệ ngồi đối diện con gái, thấp giọng nói: “Ngày mai con đến nơi này ở luôn đi.”
“Nhưng mà… đây là nhà của mẹ.”
“Mẹ và dượng không có vấn đề gì, ông ấy tuy là người kiêu ngạo, nhưng tính tình rất rộng rãi.” Chương Thục Tuệ rất vừa lòng với người chồng hiện tại.
Hạ Đậu Khấu nhìn mái tóc dài của bà, nhìn mẹ ung dung đẹp đẽ quý phái, cảm thấy khuôn mặt này có chút xa lạ.
Mẹ con cô trước kia một năm nhiều nhất chỉ gặp nhau hai lần, nói rất thương yêu nhau thì đó là gạt người.
Ba mẹ là thanh mai trúc mã trong cô nhi viện. Ba ba sau khi tốt nghiệp liền làm học trò của sư phự một của quán ăn Nhật Bản, mẹ thì làm việc ở công ty bảo hiểm nhân thọ. Cá tính hai người vốn bất đồng, bởi vì một lần quên tránh thai mà có con, không thể không kết hôn.
Năm cô sáu tuổi, ba mẹ liền ly hôn. Lúc ấy, ba cô còn làm việc ở quán ăn, mẹ thì đã là doanh nhân thu nhập hơn trăn vạn một năm.
“Hơn nữa, Bác Vũ đứa nhỏ kia cũng rất tán thành con chuyển đến sống, như vậy mẹ càng thêm yên tâm.” Chương Thục Tuệ nhìn thoáng qua áo khoát lông dê trên người con gái. “Dù sao, mẹ và dượng con - –sau này con cứ gọi ông ấy là chú Dạ đi, ông ấy thường xuyên ra nước ngoài, các con đều là người trẻ tuổi, làm bạn với nhau cũng là chuyện tốt.”
“Chuyện đó… Dạ Bác Vũ trước kia là khách quen của quán ăn.” Hạ Đậu Khấu nói.
“Thật không? Mẹ và cậu ấy đã từng nhắc tới con, cậu ấy có hỏi địa chỉ quán ăn, nhưng mẹ không nghĩ rằng cậu ấy sẽ đến đó thật.” Chương Thục Tuệ kinh ngạc nói: “Còn nữa, sau này con đừng gọi thẳng tên của người khác, nhà bọn họ rất chú ý quy củ.”