Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Của Dạ Tiên Sinh

Chương 27

Anh cũng không muốn ra mặt! Còn không phải là vì mặt mũi của bạn tốt Dương Tĩnh Du của cô sao.

Nhưng mà, nếu Đậu Đậu cùng anh xuất hiện, anh cảm thấy sắc mặt của anh chỉ sợ cũng sẽ không quá tốt, bởi vì anh không thích tiêu điểm màn ảnh chuyển qua người cô, không những muốn ánh mắt bình phẩm cô từ đầu đến chân.

Trời biết, Đậu Đậu của anh hôm nay mặc bộ lễ phục màu trắng khoét lưng, tóc dài bới lên để lộ gáy đẹp, tao nhã xinh đẹp làm cho anh muốn ngăn cản cô xuất môn.

“Chào Dạ tiên sinh, hôm nay một mình dự tiệc, không mang theo bạn gái sao?” Phóng viên hỏi.

“Vị hôn thê của tôi thẹn thùng.” Dạ Bác Vũ cũng không quay đầu lại tiếp tục đi phía trước.

Nhưng tiền phương lại có mấy tổ phóng viên phỏng vấn ngăn đường, hại anh phải dừng bước.

“Đối tượng đính hôn của anh là thiên kim danh môn nhà ai? Vật đính ước là gì? Hôm nay sẽ mua đồng hồ tặng cô ấy sao?” Các phóng viên truy vấn.

Dạ Bác Vũ ngẩng đầu nhìn Dương Tĩnh Du đang đứng ở cửa gật đầu với anh, anh quyết định làm người tốt, như vậy mới có thể trở khiến người ta nợ anh nhân tình.

“Hãng đồng hồ này rất tốt, dù vị hôn thê của tôi thích cái gì, tôi đều sẽ mua.” Dạ Bác Vũ nói xong, đám người liền phát ra tiếng tán thưởng cực kỳ hâm mộ.

“Dạ tiên sinh có biết sản phẩm ‘Độc yêu’ mới ra lần này chính là vì kỷ niệm việc người sáng lập công ty theo đuổi thành công người yêu sau ba năm không?”

“Mới ba năm? tôi nghĩ tôi lâu hơn một chút.” khóe môi Dạ Bác Vũ nhướng lên hơi cười, đó là một loại thần khí có được cô gái mình yêu.

Các phóng viên đến gần, ai cũng rất ngạc nhiên anh cùng anh quen biết vị hôn thê như thế nào.

Hạ Đậu Khấu thừa dịp hỗn loạn tìm được Dương Tĩnh Du, cùng bạn của cô theo nhân viên công tác ra vào cửa hội trường.

“Đêm nay cậu thật đẹp!” Dương Tĩnh Du để tóc ngắn giơ ngón tay cái với Hạ Đậu Khấu.

“Dạ Bác Vũ giúp tớ chọn , chọn xong lại hối hận.” Hạ Đậu Khấu nhẹ giọng nói.

“Anh ta đương nhiên hối hận. Cậu vốn đã xinh đẹp, hôm nay lại mặc như vậy, khí chất thanh linh càng rõ ràng, giống như tiên nữ trong rừng.” Dương Tĩnh Du lôi kéo tay cô, dạo qua một vòng.

“Cậu nói rất khoa trương .” Hạ Đậu Khấu cười nhẹ, trên mặt để lộ ánh quang.

“Khoa trương nhất là cậu áy! Trước đó tớ ép hỏi trăm lần, các người có khả năng cùng một chỗ hay không, cậu nói một trăm linh một lần không có khả năng. Kết quả thì sao? Bây giờ thành vị hôn thê của người ta, cậu nha --” Dương Tĩnh Du nhịn không được chế nhạo cô.

“Phía trước thầm nghĩ xem anh ấy là người nhà, cậu cũng biết tớ giãy dụa bao nhiêu mà. Còn có, chúng tớ còn chưa đính hôn, phải đợi Chú Dạ chính thức tuyên bố mới có nghĩa.”

“Ừ, Dạ tiên sinh luôn một lòng vội vã muốn đính hôn, gặp cơ hội sẽ tuyên thệ chủ quyền.” Dương Tĩnh Du kéo bạn đến sô pha ngồi xuống, nói phục vụ sinh cho cô một ly trà hoa cỏ.“Tớ không thể ở lâu với cậu, đợi gọi chồng cậu mua nhiều một chút......”

“Cậu đừng gọi bậy......”

“Tớ biết hai người chưa đính hôn, nhưng cậu gọi anh ta một tiếng ông xã, chắc chắn cái gì anh ta cũng mua cho cậu.” Dương Tĩnh Du cười rồi bước đi, lại đột nhiên quay đầu.

“Đúng rồi, dì Chương đã đến đây, ở ban công chờ cậu, muốn gặp mình cậu.”

“Tớ biết rồi, cậu nhanh đi làm việc đi.” Hạ Đậu Khấu biết mẹ vẫn muốn tìm cô nói chuyện, nhưng Dạ Bác Vũ luôn cô cùng cô một chỗ, ngay cả cơ hội rời đi cũng không có.

Hạ Đậu Khấu đi đến ban công vừa đúng lúc bắt gặp Chương Thục Tuệ mang trang sức vàng ngọc đang nói điện thoại, vừa thấy cô đến, rất nhanh kết thúc cuộc trò chuyện.

“Mẹ.” Hạ Đậu Khấu gọi một tiếng.

Chương Thục Tuệ nắm tay con gái, kéo cô đến bên người.

“Chú Dạ của con nói con cùng Bác Vũ cùng một chỗ ?” Chương Thục Tuệ trực tiếp hỏi.

“Vâng. tôi vẫn muốn nói cho mẹ, nhưng con biết gần đây mẹ luôn bận nên tính chờ mẹ xong việc......”

“Các con có tính toán gì không?” Chương Thục Tuệ ngắt lời của cô, hỏi.

“Bác Vũ hy vọng tháng này đính hôn, tháng sau kết hôn.” Hạ Đậu Khấu nói.

“Đây là chuyện tốt, không cần vội vàng như vậy, chờ tuần này mẹ xong việc, hôn lễ cứ giao cho mẹ, dù sao mẹ và Chú Dạ của con nhiều bạn bè, hôn lễ cần phải làm cho ra mặt mũi.” Chương Thục Tuệ dùng ngữ điệu đều đều nói.

“Mẹ, ngay từ đầu không phải mẹ phản đối chúng con sao? Sao sau này lại thấy Bác Vũ làm nên sự nghiệp, mẹ liền hy vọng con thay đổi tâm ý nhận anh ấy?” Hạ Đậu Khấu nhìn mẹ, nhẹ giọng hỏi nghi vấn trong lòng cô đã lâu.

“Mẹ thừa nhận trước kia vì không muốn Chú Dạ của con tức giận, cho nên hy vọng các con giữ khoảng cách. Sau này, thấy Bác Vũ có sự nghiệp mới thay đổi tâm ý nguyên nhân là vì trước kia mẹ gặp rất nhiều công tử nhà giàu không hề có sự nghiệp nên không thể đến với con gái nhà bình dân.” Chương Thục Tuệ nắm tay con gái, không hề giấu diếm nói.

“Bọn họ không thể đến với nhau là do nhân tố kinh tế?”

“Công tử nhà giàu bị gia tộc không cung cấp kinh tế nữa, lại không chịu được cuộc sống tầm thường. Sau đó sẽ đổ hết trách nhiệm lên cô gái kia, cho tới khi mặt xám mày tro, cuối cùng vẫn tránh không được chia tay. Con là con gái của mẹ, dù sao mẹ cũng không muốn con chịu khổ.” Chương Thục Tuệ nhìn con gái tỏa ánh quang, biết Dạ Bác Vũ sẽ chăm sóc tốt cho cô.

“Thực xin lỗi, con nghĩ mẹ thuần túy là vì tiền nên mới phản đối......”

“Đó cũng đúng. Với mẹ mà nói, vợ chồng nghèo hèn trăm sự lo không nổi.” Chương Thục Tuệ thành thật thừa nhận.

Hạ Đậu Khấu nắm tay mẹ, biết định nghĩa cảm giác an toàn của hai người hoàn toàn khác nhau, nhưng hai người luôn quan tâm lẫn nhau là sự thật.

“Còn có, con gả cho Bác Vũ rồi, khó tránh khỏi sẽ nghe chút lời khó nghe, nói con cái gì mà trèo con...... kệ bọn họ, bọn họ nói cũng chỉ dám ở sau lưng nói, dù sao chúng ta vẫn là Dạ phu nhân danh chính ngôn thuận. Hiểu không?” Chương Thục Tuệ nhéo tay con gái, làm tâm lý cho cô trước.

“Con biết.” Hạ Đậu Khấu dùng sức gật đầu, nắm tay mẹ, cảm giác chính mình giống như đứa bé hạnh phúc.

Ngay sau đó, cửa ban công bị người đẩy ra.

“Mẹ con hai người sao lại tránh ở ban công?” Dạ Bác Vũ đi đến bên người Hạ Đậu Khấu, hỏi.

“Dì đang hỏi Đậu Đậu khi nào thì gả cho cháu?” Chương Thục Tuệ hỏi.

“Khi nào thì?” Dạ Bác Vũ lập tức chờ mong nhìn về phía Hạ Đậu Khấu.

“Mẹ nói tháng sau sẽ lên kế hoạch cho hôn lễ.”

“Cám ơn dì.” Dạ Bác Vũ vừa nghe, trong lòng mừng rỡ, ánh mắt đều cười híp lại.

“Có chuyện gì cần chú ý không? Hay là yêu cầu hình thức tổ chức hôn lễ đặc biệt?” Chương Thục Tuệ hỏi.

“Có thể phô trương long trọng, nhưng trình tự nhất định phải đơn giản. Trọng điểm là, thời gian hôn lễ càng nhanh càng tốt.” Dạ Bác Vũ trực tiếp nói, cười hì hì.

“Cháu gấp cái gì, hai người bây giờ có khác gì vợ chồng son?” Chương Thục Tuệ cười nói,

ánh mắt lại đột nhiên trợn to nhìn về phía bụng con gái.“Đừng nói là có em bé rồi chứ?!”

“Không có.” Hạ Đậu Khấu đỏ mặt, dùng sức lắc đầu.

“Dì yên tâm, cháu sẽ thực cố gắng .” Dạ Bác Vũ nghiêm trang nói.

“Anh bớt nói đi......” Hạ Đậu Khấu liếc anh một cái, lấy khửu tay đυ.ng anh.

Dạ Bác Vũ cười nắm bả vai của cô, hôn lên trán cô.

Chương Thục Tuệ nhìn một đôi yêu nhau này, vừa lòng gật đầu.

“Tốt lắm, hai người đi vào hội trường trước đi, dì còn muốn gọi vài cuộc điện thoại.” Chương Thục Tuệ nói.

Dạ Bác Vũ gật đầu, ôm thắt lưng Hạ Đậu Khấu, đẩy cửa ban công đi về hội trường.

Trong khoảng thời gian ngắn, ánh mắt bốn phương tám hướng hướng tới bọn họ.

Hạ Đậu Khấu trực giác kề sát Dạ Bác Vũ, Dạ Bác Vũ thuận thế ôm chặt cô một chút.

“Vì sao mọi người đều nhìn chúng ta? Vừa rồi ở bên ngoài anh nói gì đó?” Cô nhẹ giọng hỏi.