“Buổi sáng tốt lành.” Anh mỉm cười nhìn hai tròng mắt long lanh của cô.
Hạ Đậu Khấu vừa thấy anh cười đến thần thái bay lên, lại nhìn môi anh dính đầy son môi thật buồn cười, nhịn không được cười nhẹ ra.
Nhưng mà, cô lập tức nghĩ đến son môi kia sao lại dính lên, kích động rút giấy mềm, đỏ mặt đưa tới trước mặt anh.
“Lau miệng đi.”
“Em giúp anh.” Anh ngồi bên mép giường, ôm người ngồi trên đùi mình.
Hạ Đậu Khấu thở hốc vì kinh ngạc, cô giãy dụa muốn nhảy xuống chân anh.
“Đừng lộn xộn, nếu không hậu quả tôi không phụ trách.” Dạ Bác Vũ cố định thắt lưng của cô, đôi mắt đen không chút nào che dấu du͙© vọиɠ.“Đàn ông buổi sáng thực dễ dàng xúc động, cho nên tôi khuyên em đừng lộn xộn.”
Hạ Đậu Khấu cảm giác được dưới thân nóng rực khác thường, cô đột nhiên biến thành đầu gỗ, không nhúc nhích cứng ngắc ngồi trên đùi anh.
“Đậu Đậu đáng yêu.” tâm tình Dạ Bác Vũ tốt, cúi đầu lại quyện lấy cánh môi cô.
Hạ Đậu Khấu nhìn vẻ cưng chiều trong mắt anh, cảm thấy rõ ràng anh xem người ta là con nít ba tuổi, nhưng tâm lại giống bơ nóng như sắp hòa tan.
Cô đổi mặt giấy, lung tung lau môi anh.
“Không ngon chút nào.” Dạ Bác Vũ há mồm cắn ngón tay cô.
Cô sợ tới mức buông giấy trong tay, trợn to mắt nhìn anh.
Anh cười rất đắc ý, ngay cả khi anh kiếm được mấy trăm vạn, miệng cũng chưa từng mở lớn như vậy.
“Chút nữa mang em đi mua loại son môi không vị.” Anh nói.
Hạ Đậu Khấu giật mình sửng sốt một chút, lúc hiểu ý anh, cô bắt đầu hồng từ đỉnh đầu đến lòng bàn chân.
“Tôi...... sau này không cho phép anh hôn loạn tôi nữa.” Cô liếc nhìn anh một cái.
“Hôn loạn?” Dạ Bác Vũ nhướng mày, bỗng dưng cúi đầu, hô hấp lại phun lên môi cô.
Hạ Đậu Khấu vừa thấy biểu cảm này, đầu nhuyễn thành bùn, lại bị hôn?
Cô đột nhiên dùng sức đẩy anh ra, xoay người chạy.
Dạ Bác Vũ người cao ngựa lớn, một bước dài tiến lên, ôm thắt lưng của cô xoay người cô lại, trực tiếp khóa cô lên vách tường.
“Em có biết vì sao anh hôn em chứ?” Anh hỏi.
Hai tay cô chắn trước ngực anh, giả ngu nói:“Làm sao tôi biết, tôi không phải anh.”
Thực không xong, lúc anh tỏ tình, cô liền ý thức được tình cảm giữa hai người không phải bình thường, bây giờ hoàn toàn không còn cách nào khác lại dùng diện mạo trước kia đối đãi với anh.
“Anh đây đổi phương thức hỏi, em cho anh là loại người nào?” Anh nhìn chằm chằm cô, ung dung nhìn cô cố gắng giả bộ không thẹn thùng đáng yêu.
“Cấp trên của tôi.”
“Còn nữa?”
“Làm gì hỏi nhiều vậy, người bị sỗ sàng là tôi!” Hạ Đậu Khấu quýnh lên, giọng nói cất cao, cố tình cất cao âm điệu giống giọng trẻ con, thế nào cũng không đủ hung.
Dạ Bác Vũ ngửa đầu cười ha ha, Hạ Đậu Khấu chỉ cảm thấy hô hấp mang theo mùi sữa tắm anh tắm buổi sáng, chọc tâm thần không yên.
Sữa tắm này là cô chọn cho anh, nhưng hương vị lúc nào lại trở nên quyến rũ như vậy?
“Đậu Đậu.” Anh nói nhỏ bên tai cô, vừa lòng cảm nhận thân mình cô run rẩy. “Em đồng ý kết giao với anh sao? Anh chờ em suốt sáu năm, em hiểu được tâm tình một giây cũng chờ không nổi của anh bây giờ sao?”
Thình thịch thình thịch...... Hạ Đậu Khấu cảm giác tim mình đập như sấm, kích động muốn bịt lỗ tai.
Nhưng tay cô mới vươn đến giữa không trung, liền cảm thấy mình ngu đần, vội vàng thu tay về sau lưng.
“Tay em làm sao vậy? Muốn ôm anh thì nói, anh luôn hoan nghênh.” Anh nháy mắt với cô, mở ra hai tay lại muốn ôm cô vào lòng.
“Mới không phải.” Hạ Đậu Khấu vươn tay ngăn anh, đỏ mặt thấp giọng hỏi nói: “Nếu thật sự thích tôi, vì sao bây giờ mới nói?”
“Bởi vì anh nghĩ em sẽ biết.” Anh nâng cằm cô lên, nhìn sâu vào mắt cô.
“Có thể là anh đã quen?” Cô không tự chủ được nhíu mày, rất nhanh nâng mắt liếc anh một cái.
“Sao anh không có thói quen với những cô gái khác?” Anh hừ xem thường, không khách khí nói.
“Các cô gái kia không có cơ hội ở chung với anh.”
“Là anh không cho họ có cơ hội.” Anh nhíu mày nói.
Hạ Đậu Khấu nhìn khuôn mặt tràn đầy tự tin của anh, cô nhịn không được muốn đánh anh. Nào có người mở miệng đề nghị kết giao lại đắc ý như vậy.
“Như vậy...... Có lẽ tôi chỉ quen ở bên anh mà thôi.” Cô nói.
“Mới là lạ. Nếu không thích anh, lúc anh hôn em, em sẽ cho anh một tát.” Dạ Bác Vũ nở nụ cười giống trẻ con.
Hạ Đậu Khấu sửng sốt, ánh mắt đứng ở trên mặt anh rời không được.
Bình thường cô thích quan sát người khác, nhưng trước kia nhìn anh, vẫn luôn giữ ý định giữ khoảng cách .
Nhưng bây giờ nhìn đôi mắt thâm thúy của anh, con ngươi đen sâu xa khó hiểu kia, nhìn mày rậm khí phách, nhìn khóe môi sang sảng ý cười của anh, cô chỉ cảm thấy muốn vươn tay ôm anh.
“Chúng ta chưa từng chính thức kết giao...... có lẽ chính là vì đã quá quen thuộc......” Hạ Đậu Khấu thì thào tự nói, thầm đè nén xúc động lúc này. Dù sao, cô rất ít làm việc tùy tiện.
“Thói quen có thể sửa, yêu thích sẽ không thay đổi.” ngón trỏ của Dạ Bác Vũ mơn trớn mặt mày tinh xảo của cô, ý xấu không chịu rời đi.
Hạ Đậu Khấu nhớ chuyện cũ trước kia khi anh đến quán cơm, uống cùng loại rượu, ăn cùng loại thức ăn.
Cô đột nhiên nhào vào lòng anh, ôm rất chặt.
Cô sớm nghĩ không ra cảm giác lúc ban đầu mình đối với anh, nhưng những năm gần đây, lòng của cô thủy chung chỉ có người đàn ông này, chỉ là do cô vẫn lựa chọn xem nhẹ mà thôi......
Dạ Bác Vũ dùng sức ôm lấy cô, hai má vùi vào mái tóc có mùi bách hợp của cô, miệng dường như muốn cười đến mang tai.
“Nghĩ thông suốt ?” Anh nói.
“Cám ơn anh vẫn luôn ở bên tôi.”
Anh cười nheo mắt, hăng hái nói: “Không khách khí, lúc nào em cũng có thể lấy thân báo đáp.”
Cô ngửa đầu nhìn đôi mắt tự tin của anh, trong lòng lại hỗn loạn.
Cô biết Dạ Bác Vũ -- thật ra anh muốn một gia đình, mà cô lại mang đến cho anh hết thảy, vừa lúc là bầu không khí gia đình anh khát vọng, có lẽ anh cũng không thật sự để ý cô như anh nghĩ.
Cô cho rằng anh cần phải ngẫm lại thật kỹ, bởi vì anh đối với cô tốt như vậy, cô cho rằng anh hẳn nên có được thứ đến tốt nhất.
Mà cô cũng nên suy nghĩ cẩn thận, cô có phải cũng tham muốn bầu không khí gia đình giả tạo như anh hay không.
“Chúng ta cũng chưa từng có quá nhiều cơ hội hẹn hò hoặc kết giao với người khác, có lẽ chúng ta nên thay đổi điểm này trước, lại quyết định đó là thói quen, hay là thật sự thích.” Hạ Đậu Khấu cố gắng hết khả năng nhẹ nhàng nói.
Dạ Bác Vũ trừng cô, trong lòng đùng một tiếng nổi lên lửa giận, hình dáng tuấn tú bỗng nhiên vặn vẹo, giống như bị cô hung hăng đấm một quyền.
“Tốt! Em đi hẹn hò, nhìn xem cảm giác của em đối với người khác, không có giống đối với tôi!” Dạ Bác Vũ nghiến răng nghiến lợi nói, hai tay nặng nề dừng trên vai của cô, hận không thể bóp nát cô.
“Anh cũng nên đi hẹn hò, Cao chủ tịch ngân hàng không phải vẫn muốn sắp xếp anh đi ăn cơm cùng con gái ông ta sao?” Cô cố gắng nói.
“Còn gì nữa?” Dạ Bác Vũ từ kẽ răng bật ra câu nói.
“Còn có, cuộc sống của anh, tôi cũng có thể tạm thời không can thiệp sao?” Nếu không bước ra từng bước, cô cảm thấy Dạ Bác Vũ vĩnh viễn sẽ không hiểu rõ cảm giác anh đối với cô.
“Có thể! Em cứ coi như tôi là cấp trên của em! Phải công tư rõ ràng, còn phải rất công tư rõ ràng!” Dạ Bác Vũ hung thần ác sát nói, đầu ngón tay càng nắm càng chặt.
Hạ Đậu Khấu đẩy cánh tay anh, muốn anh buông tay.
“Cấp trên không nên dùng tư thế này nói chuyện với trợ lý.” Cô nói.
“Tôi nói, em muốn công tư phân minh thì công tư phân minh, nhưng còn tôi thì làm -- không – được!” Anh cố chấp duy trì tư thế cũ, con ngươi đen giận trừng mắt cô.