“Nhưng tôi không biết cách phỏng vấn.”
Dạ Bác Vũ tiến về phía trước, khóa cô vào một góc thang máy với anh.
Hai năm qua, vấn đề giữa anh và cô cứ như đi vào bế tắt, thế mà tối hôm qua anh nghe được từ trong miệng dì Chương nói, Hạ Đậu Khấu trò chuyện rất vui vẻ với em họ Hoàng Gia Văn vừa mới chuyển đến cạnh nhà.
Anh nhẫn nại cũng có giới hạn.
“Em biết, cái gì em cũng biết……” Anh nhìn thẳng vào mắt cô, gầm nhẹ nói.“Em chỉ không hiểu tôi.”
Khi nào!
Cửa thang máy mở ra, Dạ Bác Vũ tràn ngập lửa giận, không quay đầu lại đi thẳng về phía trước.
Cô không hiểu anh? Cô không hiểu Dạ Bác Vũ!
Hạ Đậu Khấu thấy cửa thang máy sắp đóng lại, liền lao ra thang máy.
Cô đi theo sau anh, khuôn mặt trái xoan rất không phục.
Nếu không vì hiểu anh, khi về nước hai năm trước, làm sao chú Dạ có thể đến nhờ cô làm trợ lý cho Dạ Bác Vũ.
Năm đó sau khi về nước, Dạ Bác Vũ lập tức đảm nhiệm chức phó tổng trong công ty, mới nhận chức liền tìm được một số khách hàng lớn cùng hợp tác.
Nhưng mà, năng lực công tác của anh quả thực kinh người, tốc độ đổi trợ lý lại càng dọa người hơn, một tháng thay liền ba người, những việc vặt không có người xử lý, chọc tính tình anh càng ngày càng âm trầm. Chú Dạ nói ông là bất đắc dĩ, mới phải đến nhờ cô giúp.
Cô nhớ rõ cô đã từng nói mình không rõ việc kinh doanh, chú Dạ lại nói người Dạ Bác Vũ cần là một người có thể hiểu anh, hơn nữa có thể thay anh giao tiếp với người ngoài.
Chú Dạ còn nói, chuyên ngành cô học là quản lý khách sạn, mà ngành cô học dựa trên nguyên tắt tiếp xúc đối ngoại với mọi người xung quanh, vì lợi ích chung, không có cái gì là không biết.
Rốt cục chú Dạ thuyết phục được cô, vì cô vẫn luôn tưởng rằng sẽ cô có thể giúp cho Dạ Bác Vũ.
Nhưng mà, mẹ cô lại từ dưới chạy lên nói cái gì mà bây giờ chú Dạ thực coi trọng cô, cũng vô tình cố ý ám chỉ quan hệ giữa cô và Dạ Bác Vũ có thể thay đổi một chút, làm cho cô cảm thấy thật khó chịu.
Cô không thích cái kiểu ‘trèo cao’ của mẹ như thế này, bởi vậy cô vẫn luôn liều mình xem Dạ Bác Vũ là người thân, không để ý anh là người khác phái.
Như thế, tóm lại cô vẫn là người hiểu anh nhất mà!
Dạ Bác Vũ nghe thấy tiếng bước chân của Hạ Đậu Khấu đang vội vàng đuổi theo ở phía sau, nhưng cước bộ của anh cũng không chậm lại, rất nhanh đi vào một căn phòng, đem công văn và túi xách đặt trên bàn làm việc của cô, anh vẫn không quay đầu lại đi vào phòng làm việc của mình.
Phanh!
Dạ Bác Vũ dùng sức đóng cửa lại, tâm tình đột nhiên trở nên cực kì kém.
Anh đã đợi cô hai năm, mọi chuyện lớn nhỏ của cô đều tự tay anh giải quyết, kết quả thì sao?
Hạ Đậu Khấu vẫn như cũ gọi anh là “Dạ tiên sinh”, vẫn như cũ duy trì khoảng cách không xa không gần với anh.
Đáng giận! Nếu cô công bằng một chút, hẳn phải nên giữ khoảng cách với Hoàng Gia Văn mới đúng!
Dạ Bác Vũ ném bản thân vào công việc bộn bề, nhịn không được bật thốt lên mắng: “Shit!”
Khi Hạ Đậu Khấu đẩy cửa vào, vừa lúc nghe được câu đó.
“Làm sao vậy?” Cô hỏi.
“Tôi mới là người muốn hỏi em làm sao vậy? Toàn công ty mọi người đều biết tính tình tôi kém, đột nhiên mắng chửi người cũng là chuyện bình thường.” Anh tức giận bắn ngược lại.
“Quả thật tính tình anh không tốt lại không có tính nhẫn nại, nhưng anh sẽ không mắng chửi người mà không có lý do……” Hạ Đậu Khấu chần chờ một chút, cắn cắn môi. “Quên đi, anh nói tôi không hiểu anh..”
“Cái gì em cũng hiểu, nhưng thứ tôi muốn em hiểu, em lại cố ý giả vờ không hiểu.” Dạ Bác Vũ nhìn chằm chằm vào mắt cô, trầm giọng nói.
Anh đừng nhìn cô như thế chứ? Đôi mắt đen thâm trầm giống như muốn thôi miên cô kia. Hạ Đậu Khấu nắm chặt tay, không mở mắt, cố gắng ngăn chặn rung động trong lòng.
“Anh trực tiếp nói cho tôi biết, tôi không hiểu anh khi nào.” Cô hỏi.
“Buổi tối tôi sẽ nói cho ngươi.” Thuận tiện chuẩn bị tốt sâm banh, nhẫn cầu hôn.
Anh hoàn toàn đầu hàng cô gái ngu ngốc này!
Cô không đáp ứng yêu cầu của anh, không muốn thì cứ trực tiếp cự tuyệt anh, sinh mệnh hữu hạn, anh thật không chịu nổi cái tiến độ chậm chạp này.
“Nhưng buổi tối tôi có việc, với lại bây giờ tôi muốn biết.” sau khi Hạ Đậu Khấu ổn định tâm tình, mới dám ngẩng đầu nhìn anh.
Dạ Bác Vũ từ bàn làm việc đứng dậy, trực tiếp đến trước mặt cô, trong lúc đó hai người chỉ cách nhau khoảng một cm.
Anh cao hơn cô rất nhiều, bỗng dưng cúi đầu nói: “Bây giờ tôi không muốn nói, buổi tối chờ em trở về.”
Hạ Đậu Khấu cảm giác được hô hấp của anh lướt qua môi cô, thân thể cô run rẩy một hồi.
Anh cúi đầu hôn lên trán cô, nhẹ giọng nói:“Ngoan, đi ra ngoài làm việc đi.”
Mặt mày Hạ Đậu Khấu choáng váng, không hiểu vì sao bị đẩy ra khỏi phòng.
Cô nhìn cánh cửa, trong đầu chỉ hiện lên hình ảnh anh vừa hôn trán cô.
Nụ hôn này là sao? Tối nay anh muốn nói với cô cái gì? Anh như vậy…… làm sao cô có thể chuyên tâm hẹn hò với Hoàng Gia Văn!
***
Đèn lên, trời tối.
Sau khi Dạ Bác Vũ đậu xe ở gara, anh đi đến trước cửa chính, trừng mắt nhìn căn nhà âm u không có chút ánh sáng, anh liền dập tắt ngay ý định đi vào.
Dạ Bác Vũ châm một điếu thuốc, nhìn thoáng qua đồng hồ, mặt lập tức nhăn lại
Chín giờ rưỡi , cô làm cái gì mà chưa về nhà?
Chính là bởi vì không muốn về nhà, anh liền ở công ty tới bây giờ. Sớm biết thế này anh đã hỏi buổi tối cô bận việc gì, mấy giờ sẽ về nhà?
Hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Dạ Bác Vũ đứng thẳng người, rất nhanh lấy di động bấm số.
Tít, tít, số máy bây giờ không liên lạc được……
“Shit!” Dạ Bác Vũ dập máy sau đó bấm số gọi lại, mắt anh giống như đầu điếu thuốc bốc hỏa.
Tít, tít, số máy bây giờ không liên lạc được……
Dạ Bác Vũ dập tắt điếu thuốc, kéo lỏng cà vạt, cởi bỏ nút áo sơ mi.
Anh mở điện thoại gọi cho Dương Tĩnh Du – bạn thời đại học của Hạ Đậu Khấu .
Dương Tĩnh Du và Hạ Đậu Khấu giao tình sâu nặng, bây giờ lại cùng làm việc ở công ty. Bình thường anh xuất ngoại nhưng vẫn không quên tùy tay mang chút quà tặng cho cô ta, nay đương nhiên lại rất có lợi.
“A lô, tôi Dạ Bác Vũ. Hạ Đậu Khấu có ở chỗ cô không?”
“Không có, chẳng phải anh có số điện thoại di động của cô ấy sao? Có việc gì à?” Dương Tĩnh Du thấy kỳ lạ hỏi.
“Cô ấy không nhận điện thoại, nên tôi không biết cô ấy ở đâu.”
“Ha ha ha, tối nay cô ấy hẹn hò với soái ca hàng xóm đối diện nhà các anh - Hoàng Gia Văn đó, chắc không muốn ai làm phiền, cho nên mới tắt máy.” Dương Tĩnh Du ha ha cười. “Nếu anh thật sự có chuyện gì gấp, tôi sẽ giúp anh tìm số điện thoại của nhà hàng, hình như cô ấy đi nhà hàng Ý……”
“Không cần, chỉ có một số hồ sơ cần giải quyết, tối nay tôi sẽ nói với cô ấy sau.”
Chấm dứt đối thoại, Dạ Bác Vũ mặt không chút đổi sắc ngồi trên bậc thang trước cửa, hung hăng hút một hơi thuốc lá.
Thật tốt quá! Anh ở đây lo lắng cho an nguy của Hạ Đậu Khấu, cô lại cùng Hoàng Gia Văn đến nhà hàng hẹn hò!
Hạ Đậu Khấu có lương tâm hay không hả —nhà hàng kia anh có thể dẫn cô đi cơ mà!
Biết cô thích ăn thịt nướng, rồi biết cô thích ăn cả pizza, thấy cô có hứng thú với các món ăn, anh lên mạng siêu tầm tư liệu, còn lên cả diễn đàn tuổi trẻ hỏi tường tận chi tiết từng món một.
Nếu các nhân viên biết phó tổng giám đốc luôn hờ hững của bọn họ lại làm loại chuyện này, cho dù không ngã bể kính mắt thì nhất định cũng bị sặc nước miếng.