Vì sau khi ba ba rời khỏi, ở trong lòng cô, Dạ Bác Vũ không khác nào người thân trong nhà.
Một tháng sau –
Hạ Đậu Khấu ôm hai đầu gối, ngồi tại phòng khách cô đã sống ba năm ở Nước Anh, bóng dáng nhỏ bé như bị hành lý chất đầy đồ đạc trước mặt che phủ.
“Ngày mai sẽ rời Anh , thời gian thật sự trôi qua rất nhanh.” Cô nói xong liền le lưỡi, nhịn không được chế nhạo chính mình.“Tôi nói nhảm rồi.”
“Em nói không sai, ba năm nay cứ tựa như ba ngày.” Anh tựa bên cửa sổ, cầm trong tay một ly cà phê nóng, từ trên cao nhìn cô.
Sau khi trở về, hai người sẽ không sống cùng nhau nữa..
“Buổi tối anh nên uống ít cà phê, nó không tốt cho giấc ngủ đâu.” Cô nhẹ giọng nói.
Dạ Bác Vũ nghe lời đem ly thủy tinh đặt trên bệ cửa sổ.
Thật ra anh không phải nhất định uống vào buổi tối, chính là trong thâm tâm muốn cô dặn dò anh như vậy, vì thế nhịn không được mới pha vài ly, uống vài ngụm.
“Sau khi trở về có tính toán gì không?” Dạ Bác Vũ không chút để ý nói, nhưng trong mắt đã có tính toán.
Năm đó, sau khi nghe lời đề nghị của anh, cô chọn học ngành quản lí khách sạn . Tài nấu ăn đương nhiên không thể thiếu, khả năng học thức về nhân sự quản lý lại càng phải được nâng cao. Cá nhân anh là người từng trải, “người nào đó” về sau trừ bỏ các khách sạn khác, hẳn là cũng có năng lực đảm nhiệm chức thư ký hoặc trợ lý riêng của anh.
“Tôi có quen một đàn anh đang làm phó quản lí ở một khách sạn, nói muốn đề cử tôi đi phỏng vấn, anh ấy cảm thấy tôi có thể đảm nhiệm quản gia tư nhân.” Hạ Đậu Khấu chống cằm ở trên đầu gối, nhẹ giọng nói.
“Là Jeff sao?” giọng anh khàn khàn nói.
“Làm sao anh biết?”
“Anh ta ba ngày này đều đến quấy rầy em, tôi không biết mới lạ.” Dạ Bác Vũ nhếch môi, tức giận nói.
“Anh ấy rất nhiệt tình.”
“Tôi cũng quen với chủ tịch của một vài khách sạn, cũng đã nói muốn giới thiệu công việc cho em, sao em lại không nói tôi nhiệt tâm nhỉ?” vẻ mặt Dạ Bác Vũ bất bình đi đến trước mặt cô, xếp bằng ngồi xuống.
Cô nhìn lông mày anh dựng thẳng đứng, bộ dạng khiếm nhã, cô không sợ nhưng cũng không vui, chỉ nhẹ giọng nói: “Đó không giống nhau.”
“Làm sao không giống?” Có anh ở bên, còn cần người khác xử lý chuyện này sao?
“Tôi chỉ muốn nhận một chức vụ bình thường, nếu chủ tịch một công ty tự mình hạ lệnh bổ nhiệm chức vụ, như vậy về sau tôi làm việc không bị người khác để mắt mới là lạ.”
“Năng lực làm việc của em tốt, để ý ánh mắt của người khác làm gì?” Anh ngạo nghễ nói.
“Anh lúc nào cũng đứng đầu đã thành thói quen, không ai dám giở trò trước mặt anh.” Hạ Đậu Khấu liếc anh một cái, cười khẽ lắc đầu. “Bạn học khi còn cùng lớp đều tránh không được sẽ đàm luận về thân gia bối cảnh, trừ việc dị kị, thế nào cũng sẽ nói chua chát vài câu, huống chi là cạnh tranh kịch liệt về chức vụ.”
Dạ Bác Vũ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh nhã của cô, nghĩ đến ý nghĩa khác trong lời nói của cô— cho dù lúc trước cô làm việc ở quán rượu, tất nhiên hiểu lễ nghĩa phép tắc không nhiều thì ít, nhưng sao cô có nhiều kinh nghiệm cuộc sống như vậy? Trừ khi là –
“Ở trường có người bắt nạt em?” Dạ Bác Vũ đột nhiên nghiêng người về phía trước, cầm bàn tay lạnh như băng của cô.
Cô lắc đầu.
“Ai bắt nạt em!” ánh mắt Dạ Bác Vũ lạnh lùng, giữ chặt khuôn mặt cô, muốn cô nhìn thẳng vào anh.
“Không có người bắt nạt tôi.” Cô mặt không đổi sắc nói.
“Nói dối! em cho tôi mới quen em hai ngày sao? Em không nói, tôi liền bắt cóc Dương Tĩnh Du.” Dạ Bác Vũ làm bộ lấy di động như muốn cho người bắt cóc bạn thân Dương Tĩnh Du của cô ở Đài Loan.
“Gần phải đi rồi, không nên gây sóng gió.” Hạ Đậu Khấu dật điện thoại của anh, cất vào trong túi của mình.
“Vậy em ăn ngay nói thật, ai bắt nạt em?” thần sắc anh bình tĩnh, đôi mắt giống như có lửa đang bùng cháy.
“Không có ai bắt nạt tôi, nhiều nhất cũng chỉ là vài lời nói ganh ghét thôi.”
“Bọn họ ghen tị em cái gì?” Anh trừng mắt, bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống người kia.
“Nói số tôi tốt, được xe đưa đón tận nơi, áo cơm vô lo, nói anh là…… Bạn trai đối đãi vô cùng tốt, ngay cả ông trời cũng phải ghen tị cô bé lọ lem như tôi.” Cô dùng hết khả năng nhẹ nhàng bâng quơ nói, cố gắng không lộ ra cảm xúc trên mặt.
“Những lời này sao lại có vấn đề?” Dạ Bác Vũ cảm thấy người nói những lời này hoàn toàn hiểu được dụng tâm lương khổ của anh, ít nhất so với Hạ Đậu Khấu nha đầu ngốc này rõ ràng hơn nhiều.
Hạ Đậu Khấu không muốn nhắc tới những lời nói cô không có tư cách nhận này, cả người cứng nhắc, trong lòng nặng nề phản đối, cho nên chỉ đáp lại anh một câu –
“Anh biết rõ đó không phải sự thật.”
“Sao không phải sự thật?” khuôn mặt đoan chính của anh tới gần cô, như là khởi binh vấn tội.
“Anh là Dạ Bác Vũ, anh không phải bạn trai tôi.” Cô trợn to mắt, thân mình lui lại một chút.
“Pháp luật có quy định họ Dạ không thể làm bạn trai em sao?” Dạ Bác Vũ cầm bả vai cô, không cho cô lui về phía sau.
Anh anh anh…… đây xem như thổ lộ sao?
Hạ Đậu Khấu nín thở, nhìn thần thái anh nghiêm túc, tâm như treo giữa không trung, không biết bây giờ mình nên phản ứng như thế nào.
Dạ Bác Vũ không hay nói đùa, anh luôn thành thật biểu hiện cảm xúc của mình với người khác, tựa như những năm gần đây anh luôn cẩn thận chăm sóc cô.
Cô chỉ thật sự không ngờ anh thật sự thích cô, mà không phải loại tình cảm đối với người một nhà.
Hạ Đậu Khấu đối diện với gương mặt chăm chú nhìn cô của anh, cô không còn cách nào khác, thẹn thùng nhìn vào mắt anh. Khi ánh mắt rơi xuống cánh tay gầy gò nhưng hữu lực của anh, gương mặt của cô lại càng đỏ!
Bởi vì trong đầu cô đột nhiên hiện lên hình ảnh anh ôm cô trong ngực mỗi ngày qua.
Nhưng mà, trước khi cô xuất ngoại đã đứng trước mặt mẹ cam đoan, cô tuyệt đối sẽ không nảy sinh tình cảm với Dạ Bác Vũ. Chẳng lẽ một khắc trước khi về nước mọi thứ liền thất bại trong gang tấc sao?
“Vì cái gì không nói lời nào?” Gương mặt phiếm hồng của cô làm cho anh cảm thấy một tia hy vọng, nhưng khi thấy cô trầm mặt lại làm cho da đầu anh dấy lên lo sợ.
“Anh…… tôi chưa từng nghĩ tới…… nếu biết anh có ý với tôi…… tôi tôi tôi……” Cô cắn môi, không biết nên nói như thế nào, bởi vì của đầu óc cô đang rất hoảng loạn.
“Em như thế nào!” Anh mất đi kiên nhẫn gầm nhẹ một tiếng.
“Tôi sẽ không sang Anh với anh.” Thiếu nợ anh một ít, cô mới có thể lấy lý do hợp tình hớp lí đứng bên cạnh anh.
Dạ Bác Vũ trừng mắt nhìn cô, khuôn mặt lạnh lùng đột nhiên vặn vẹo.
Anh bỗng lui về phía sau, như là bị cô hung hăng quăng một cái tát.
Hạ Đậu Khấu nhìn anh bi thương, vội vã tiến lên nắm lấy cánh tay của anh.
“Ý của tôi là…… ý của tôi là……” cô phun ra nuốt vào nửa ngày sau lại gián đoạn, bởi vì cô không thể nói rằng đây là ý của mẹ.
Dạ Bác Vũ hồi phục lại tinh thần, trong nháy mắt thu hết biểu cảm, lại khôi phục bộ dạng quý công tử hờ hững trước giờ.
“Vừa rồi tôi cũng chỉ thuận miệng nói thôi, chỉ là không ngờ em như vậy chán ghét tôi!” Dạ Bác Vũ lạnh lùng nói.
“Người yêu – loại chuyện này có thể thuận miệng nói sao?” Cô bị anh dọa cho hoang mang lo sợ .
“Bằng không, em tưởng tôi thế nào, chính thức mở miệng yêu cầu kết giao với em sao?” Dạ Bác Vũ hung ác nói, nhưng trong lòng lại dấy lên một tia hy vọng.
“Ý tôi không phải thế…… tôi chỉ không ngờ chúng ta sẽ trở thành người yêu, tôi biết tôi nợ anh rất nhiều, chờ sau khi tôi kiếm được tiền, sẽ trả học phí……” Cô vội vàng chuyển đề tài.
“Đủ.” Dạ Bác Vũ đánh gãy lời của cô, cảm giác mỗi câu cô nói đều như dẫm dẫm nát tâm anh.“Em dám trả tiền lại cho tôi thử xem! tôi nói rồi, đây là tôi hoàn thành tâm nguyện của cha em, tôi cam tâm tình nguyện.”