Bao Dung Vô Bờ

Chương 43: Bỏ quên

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Lâm Tương Nghi vừa nghe thấy tiếng xe thì đã chờ ở phòng khách, dép lê cũng chuẩn bị xong.

Vừa mở cửa, Lâm Tương Nghi cầm một cái túi xách, giơ lên cao, cười nói: “Nịnh Nịnh bảo bối, hoan nghênh về nhà.”

Lâm Tương Nghi đưa túi xách cho Tô Nịnh Nịnh, đứng rất thẳng. Bà học múa ba lê từ nhỏ, trên người có khí chất tao nhã từ trong ra ngoài, tuy đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng nhìn rất trẻ, như chỉ mới ba mươi.

“Đã lâu không gặp bảo bối của mẹ rồi.” Lâm Tương Nghi ôm Tô Nịnh Nịnh, hôn lên má cô, hỏi nhỏ: “Có nhớ mẹ không?”

Tô Nịnh Nịnh gật đầu thật mạnh, nói: “Có chứ có chứ.”

Lâm Tương Nghi nghe xong thì rất vừa lòng. Nhìn con gái mình xinh xinh đẹp đẹp, Lâm Tương Nghi nhịn không được, hôn thêm vài cái. Con gái giống bà, nhưng còn xinh đẹp hơn.

Lâm Tương Nghi nhìn Tô Trường Bách phía sau, lại cố ý hỏi Tô Nịnh Nịnh: “Vậy con nhớ bố, hay là nhớ mẹ hơn?”

Từ khi cô còn nhỏ, Lâm Tương Nghi đã thích ganh đua với Tô Trường Bách. Có lẽ là vì Tô Nịnh Nịnh dính bố hơn một chút, Lâm Tương Nghi vì thế mà không vui.

Hai vợ chồng tranh nhau địa vị trong lòng con gái, con trai thì mặc kệ.

“Đều nhớ cả.” Giọng Tô Nịnh Nịnh rất ngọt, hôn lên má Lâm Tương Nghi một cái, nói sang chuyện khác, cười nói: “Quần áo hôm nay mẹ mặc thật đẹp.”

“Mua ở Pháp.” Lâm Tương Nghi lùi về sau một bước, triển lãm cho Tô Nịnh Nịnh thưởng thức.

Bà hơi nhón chân, có chút tự hào nho nhỏ.

“Mẹ cũng mua cho con, chờ lát nữa thử xem.” Lâm Tương Nghi thích mua quần áo cho con gái, từ lúc còn rất nhỏ, đã thích trang điểm trưng diện cho cô.

“Manh Manh nhà ta đâu? Khi nào về?”

Lần này Lâm Tương Nghi đi công tác khá lâu, về nhà mới biết được, Tô Tranh cũng đến thành phố Lịch.

Vừa về nhà không thấy con gái bảo bối, con trai bảo bối cũng không thấy đâu, đương nhiên Lâm Tương Nghi hơi thất vọng.

“Anh ấy nói một tuần nữa mới về.” Tô Nịnh Nịnh mách lẻo, bảo: “Anh ấy không ngoan chút nào, không làm việc đàng hoàng.”

“Vậy khi nào về mẹ sẽ đánh mông nó.” Lâm Tương Nghi gật đầu, chiều theo con gái bảo bối, nói: “Cũng không cho nó ăn đồ ngon.”

Đang định kéo cô đi vào, lúc này Lâm Tương Nghi mới chú ý phía sau còn một người.

“Là chú Bùi nhỉ.” Tuy Lâm Tương Nghi đã gặp Bùi Cận vài lần, nhưng trí nhớ của bà không tốt, hơi khó nhớ mặt. Cũng vì Bùi Cận có tướng mạo xuất chúng, mới để lại ấn tượng cho bà.

“Chào Tô phu nhân.” Bùi Cận lễ phép gật đầu, chào hỏi với bà.

“Ôi.” Lâm Tương Nghi đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhìn Bùi Cận, sửng sốt một lúc mới nói: “Tôi không biết chú Bùi đến, không chuẩn bị phòng cho khách.”

“Không phải có hai phòng sao?” Tô Nịnh Nịnh nghi hoặc.

“Có một phòng bị mẹ tạm thời làm phòng chứa đồ, giờ không ở được.”

“Vậy phòng còn lại?”

“Tiểu Từ nghe nói hôm nay con về, từ hôm qua đã ở lại đây.” Lâm Tương Nghi hơi hối hận, biết vậy thì đã không để đồ vào phòng cho khách.

“Vậy chú ngủ phòng anh cháu đi.” Tô Nịnh Nịnh lập tức đưa ra quyết định, tiến lên trước hai bước, dẫn đường cho Bùi Cận.

“Đi thôi, phòng anh ấy ở lầu hai.”

Phòng Tô Tranh trang trí ba màu đen trắng xám đơn giản, khá là sạch sẽ.

Dễ thấy nhất trong phòng là một máy tính, cùng với ghế dành cho game thủ, cô từng nghe Tô Tranh nói, anh ấy chủ yếu dùng để chơi game.

“Nếu anh ấy về thì kêu anh ấy sang ở chung với Tiểu Từ.” Tô Nịnh Nịnh gì cũng không giỏi, chỉ có bắt nạt Tô Tranh là rất lành nghề.

Tô Nịnh Nịnh đùa nghịch một con thú bông trên bàn Tô Tranh, chơi trong chốc lát, nghĩ đến chuyện gì đó, cô quay đầu định nói với Bùi Cận.

Vừa quay đầu lại, Bùi Cận đã gần ngay gang tấc.

Tô Nịnh Nịnh ngừng thở.

Bùi Cận ôm eo cô, cúi đầu xuống, không hề bất ngờ, hôn lên môi Tô Nịnh Nịnh.

Tô Nịnh Nịnh ôm eo anh, hô hấp dần dồn dập, gương mặt phiếm hồng, trúc trắc đáp lại anh.

Không biết vì sao, dần dần, cô cảm giác chân mình mềm nhũn.

Tô Nịnh Nịnh cẩn thận túm góc áo anh. Cô muốn Bùi Cận dừng lại chút, nhưng không dám cử động, sợ mình ngọ nguậy, sẽ khiến Bùi Cận hơn mạnh hơn nữa.

Một khi anh không khống chế được sức lực sẽ làm đau cô.

Anh rất kỳ lạ, không thể nghĩ theo lẽ thường, đôi khi du͙© vọиɠ chiếm hữu rất mạnh, khiến Tô Nịnh Nịnh sợ hãi.

Có thể là tuổi hơi lớn chút, suy nghĩ cũng không quá giống nhau.

Lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.

“Nịnh Nịnh, cậu ở bên trong à?” Là giọng một thiếu niên.

Tô Nịnh Nịnh kinh ngạc, cau mày, đẩy Bùi Cận ra. Bùi Cận cũng buông lỏng.

Tô Nịnh Nịnh nhanh chóng lại soi gương, thấy son môi mình lem hết, gương mặt cũng đỏ hồng, sốt ruột đi tìm giấy.

Ít nhất là chùi miệng đã. Đừng để người ta nhìn ra đã phát sinh chuyện gì.

Lau xong, Tô Nịnh Nịnh đang định đi mở cửa, bước chân khựng lại, quay đầu nhìn Bùi Cận.

Môi anh dính son môi của cô, một vết nhỏ, nhưng lại vô cùng rõ ràng.

Tô Nịnh Nịnh đưa tay chạm vào môi anh, nhẹ nhàng lau đi.

Bùi Cận hơi run lên, cầm tay Tô Nịnh Nịnh, giọng khàn hơn không ít.

“Nịnh Nịnh, để anh hôn chút nữa.”

Tô Nịnh Nịnh là tất cả ham muốn và khát khao của anh, nếu có thể, anh thật sự muốn buộc cô lại, để cô mãi mãi ở bên mình.

Mấy ngày nay, anh luôn cố gắng kiềm chế, muốn mọi chuyện từ từ. Nhưng đôi khi, có được rồi, ăn xương biết vị, thì sẽ không dễ kìm chế nữa.

Chỉ cần Tô Nịnh Nịnh ở bên cạnh…

Mà tất cả của anh cũng chỉ có cô.

“Nịnh Nịnh, mình vào nhé.” Người bên ngoài đợi một lát, không nghe thấy tiếng trả lời, đưa tay vặn cửa.

Tô Nịnh Nịnh kinh hoàng, nhanh chóng lùi về sau hai bước, cách Bùi Cận xa chút.

Khi đó sắc mặt Bùi Cận đã u ám, nhưng không nói gì.

Cửa mở ra, một thiếu niên mặc áo len màu trắng đứng trước cửa, mái tóc đen phủ đến trán, trông rất ngoan ngoãn.

“Nịnh Nịnh, cậu ở bên trong, sao vừa rồi mình kêu mà không đáp?” Thiếu niên cười hỏi.

Thiếu niên này tên Trần Từ, là họ hàng bên nhà mẹ đẻ Lâm Tương Nghi, nói rõ hơn thì không có quan hệ thân thích với nhà họ Tô. Nhưng vì cậu ấy và Tô Nịnh Nịnh bằng tuổi nhau, sinh cùng tháng cùng năm, hồi nhỏ từng đến chơi, thấy hợp nhau nên sau này thường xuyên ghé qua nhà họ Tô.

Thi thoảng còn ở lại mấy ngày.

“Mình dọn đồ, không nghe thấy.” Hai má đỏ ửng của Tô Nịnh Nịnh còn chưa tan hết, nói chuyện phải cúi đầu.

“Mình mang cho cậu mấy món đồ thú vị lắm, cậu mau ra xem đi.” Trần Từ đến kéo tay Tô Nịnh Nịnh, thấy Bùi Cận, cậu lễ phép gật đầu. Sau đó dẫn Tô Nịnh Nịnh ra ngoài, đến phòng của mình.

Bùi Cận ở trong phòng một lát, lấy điện thoại ra, gọi cho Tô Tranh.

“Một người tên Trần Từ, ở tại nhà cậu, là ai?” Bùi Cận mở miệng, trực tiếp hỏi vào vấn đề.

Tô Tranh tiếp điện thoại, mở đầu là một câu hỏi như vậy, anh ấy ngơ ngẩn, một hồi lâu sau mới hồi hồn.

“Trần Từ…” Tô Tranh lập tức trả lời: “Bạn trai Nịnh Nịnh đấy.”

“Cái gì?” Giọng Bùi Cận lập tức lạnh đến mức tận cùng.

Tô Tranh cười ha hả hai tiếng, “Tôi nói đùa thôi. Hồi nhỏ Nịnh Nịnh thường chơi với thằng nhóc đó, bởi vì có bạn, liền liên hợp lại cùng nhau bắt nạt tôi. Nhưng chỉ vậy thôi, dù sao cũng là hai đứa trẻ, có thể làm gì được tôi.” Tô Tranh nói nói một lát liền lạc đề.

“Cho nên vì sao thằng nhóc đó ở nhà cậu?” Bùi Cận lại kéo đề tài về.

“Vì sao chú ở lại nhà tôi thì thằng nhóc đó cũng vậy.” Tô Tranh dừng lại, cười nói: “Đều là sinh viên, được nghỉ, đương nhiên sẽ muốn đi chơi. Chắc là cậu nhóc đó muốn thành em rể tôi.” Tô Tranh ngẫm nghĩ, nói nhanh một câu.

“Không phải cậu có yêu cầu rất cao với em rể tương lai sao?” Ngữ điệu của Bùi Cận càng thêm âm trầm, lạnh lùng hỏi.

“Tôi nhìn cậu ta từ nhỏ đến lớn, nhân phẩm đáng tin.” Tô Tranh nói, cười vui vẻ: “Hơn nữa tôi cảm thấy thằng nhóc đó rất phù hợp yêu cầu. Đúng rồi, lần trước tôi quên xin ngài Buddy phương thức liên hệ, chú có thể…” Tô Tranh còn chưa dứt lời, Bùi Cận đã cúp điện thoại.

“Không thể.”

Tô Tranh bên kia, nhìn điện thoại bị cúp, vẻ mặt không rõ nguyên do.

Bùi Cận này quá kỳ quặc, luôn một lời không hợp là cúp điện thoại, cứ như ai trêu chọc anh vậy.

...

Sau khi Tô Nịnh Nịnh bị lôi đi, cả ngày hôm đó Bùi Cận không thấy cô nữa.

Buổi tối lúc ăn cơm chiều, cũng chỉ có Tô Trường Bách và Bùi Cận. Ông ấy nói Lâm Tương Nghi mang hai đứa nhỏ ra ngoài ăn, vừa lúc chỉ có hai người họ ở nhà, có thể tâm sự.

“Chú từ chức ở Hoằng Pháp, tiếp theo định làm gì?” Tô Trường Bách rất quan tâm điều này.

“Em đang giúp Tô Tranh.” Bùi Cận trả lời, hơi thất thần.

“Nó nhờ chú giúp?” Tô Trường Bách tò mò hỏi.

Đứa con trai kia của ông, luôn cà lơ phất phơ không đứng đắn, hiện giờ muốn tự mình gây dựng sự nghiệp, Tô Trường Bách rất chờ mong, anh ấy có thể làm ra kết quả gì đó.

Bây giờ còn trẻ, có ý nghĩ của mình, thử một lần xông pha, Tô Trường Bách cảm thấy khá tốt.

“Không, là em đề nghị.” Bùi Cận nói chuyện, ánh mắt vẫn nhìn ngoài cửa.

“Sao thế?” Tô Trường Bách thấy anh cứ nhìn bên ngoài, cảm thấy kỳ lạ, không khỏi hỏi một câu.

“Tô Nịnh Nịnh ra ngoài đã lâu vậy rồi, còn chưa về sao?” Trong giọng nói của Bùi Cận có chút không vui.

“Hai đứa nhỏ mê chơi.” Tô Trường Bách bật cười, nói: “Chắc tối nay không về đâu.”

Bùi Cận cúi đầu, ánh mắt hiện lên chút lạnh lẽo.

Ăn cơm tối xong, Bùi Cận ngồi trên sô pha, lẳng lặng mà ngồi.

Mấy tiếng đồng hồ nhanh chóng trôi qua.

Anh gửi WeChat cho Tô Nịnh Nịnh.

[Chừng nào em về?]

Rất lâu sau, Tô Nịnh Nịnh mới trả lời:

[Tối nay em không về đâu.]

Bùi Cận:

[Đang làm gì?]

Tô Nịnh Nịnh:

[Ôi không nói nữa, mẹ em đang đến đây.]

Tiếp theo, bên Tô Nịnh Nịnh không còn tin tức gì nữa.

Bùi Cận lên Weibo, thấy nửa giờ trước Tô Nịnh Nịnh mới đăng một trạng thái.

[Vui quá a a a!]

Đính kèm cùng bức ảnh selfie, bên cạnh lộ ra bả vai người khác.

Mặc áo len trắng.

Bùi Cận click mở ảnh chụp, nhìn một hồi lâu, ánh mắt dần nặng nề, sắc mặt lạnh băng, toàn thân không có chút độ ấm.

Anh cũng không về phòng, chỉ ngồi lặng yên trên sô pha.