Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Tô Nịnh Nịnh mang Sơ Lục đến trung tâm mua sắm, chuẩn bị dạo hết tầng này đến tầng khác.
Cô thích nhất là đi dạo phố, trước đây hồi còn ở nhà, lần nào cũng là Tô Tranh đi cùng cô.
Anh ấy rất không có kiên nhẫn, lần nào đi dạo cũng chỉ một hai tiếng đã không chịu được, kêu mệt phải về nhà. Nhưng chút thời gian như vậy, mới đủ để Tô Nịnh Nịnh bắt đầu vui vẻ, đặc biệt không vui với hành vi gây mất hứng của Tô Tranh.
Có điều, cô không tìm thấy người nào khác có thể cùng mình đi dạo phố… Chỉ có thể miễn cưỡng chịu đựng Tô Tranh, có lẽ là trước đây tính tình của cô quá tệ, không tìm được người bạn thân nào.
Gần đây Tô Nịnh Nịnh bắt đầu dùng kem dưỡng mắt, chọn một loại được nhân viên cửa hàng đề cử, thuận tay mua luôn hai lọ tinh chất Lancôme [1].
[1] Lancôme: là một nhãn hiệu nước hoa và mỹ phẩm sang trọng của Pháp, phân phối sản phẩm quốc tế.
Chú Bùi tặng cô rất nhiều son môi, không biết bao giờ mới dùng hết, làm cho cô không có hứng thú xem đồ trang điểm nữa.
Cả quá trình, chỉ có Tô Nịnh Nịnh mua, Sơ Lục giúp cô chọn, đưa ra ý kiến, bản thân lại không mua gì.
Vốn là nói cùng Sơ Lục đi dạo phố mua sắm, cứ thế này, lại biến thành Sơ Lục đi cùng cô. Vì thế Tô Nịnh Nịnh vừa xem, vừa làm như tùy tiện hỏi một câu, “Sơ Lục, cậu không muốn mua gì à?”
Sơ Lục mỉm cười, gật đầu: “Có chứ.” Dừng lại một lát, cô ấy nói tiếp: “Nhưng mình không có tiền.”
Tô Nịnh Nịnh nhíu mày, khó hiểu quay đầu nhìn cô ấy.
“Không lừa cậu đâu, trước đây mình dùng tiền của anh ấy.” Sơ Lục cười nói, dường như là không để ý, nói rất bình thản.
“Có lẽ là như mấy người kia nói vậy, đây là… Bao dưỡng.”
Hai người họ là quan hệ bạn trai bạn gái, không phải kim chủ, bao dưỡng gì cả. Nhưng Lục Viễn Gia giàu có, Sơ Lục lại dùng tiền anh ta, không có Lục Viễn Gia, Sơ Lục sẽ không có cuộc sống tốt như thế.
Trong mắt người khác, chính là mối quan hệ dơ bẩn.
Người khác nghĩ thế nào cũng được.
“Nhưng bây giờ đã chia tay, đương nhiên là không dùng tiền của anh ấy nữa.”
Cho nên hôm nay Sơ Lục ra ngoài, không có túi xách, không trang điểm, bởi vì những thứ đó đều là của Lục Viễn Gia.
Cô là người có nguyên tắc. Lúc còn ở bên nhau, Lục Viễn Gia thích cô, thích cô tiêu tiền của mình, dù là thế nào, cô cũng đều nhận lấy. Nhưng sau khi chia tay, ai đi đường nấy, cô sẽ không dùng thêm một phân tiền của anh ta. Cho dù bây giờ Sơ Lục cô thật sự thiếu tiền, cũng thật sự không có tiền.
“Mình tính đi tìm việc làm thêm.”
Ngón tay Sơ Lục quét qua một loạt túi xách trên kệ, nhẹ nhàng thong dong, nói: “Còn phải trả tiền thuốc men cho chú cậu.”
Chi phí nằm viện của cô ấy, tất cả đều do Bùi Cận trả, Sơ Lục tạm thời không trả nổi, nhưng sẽ không yên tâm thoải mái nhận lấy.
Dù Bùi Cận không để ý chút tiền này, cô ấy vẫn cứ để ý.
“Tiền thuốc men không vội, cậu có thể trả từ từ.” Tô Nịnh Nịnh lướt qua một loạt túi xách, đôi mắt bị hấp dẫn, nói chuyện bắt đầu thất thần.
“Mình sẽ không để chú Bùi thu tiền lãi đâu.”
Tô Nịnh Nịnh không nói sẽ cho cô ấy luôn, cô hiểu, như vậy đối với người ta là bố thí, là không tôn trọng.
“Hoặc nếu cậu cảm thấy nợ tiền chú Bùi không được tự nhiên, mình trả cho cậu trước, xem như cậu nợ mình.”
Tô Nịnh Nịnh nói, ánh mắt cố định ở một cái túi xách màu trắng, đôi mắt cô sáng rực lên, đưa tay ra định lấy.
Đúng lúc này, Sơ Lục cũng duỗi tay đến, mỗi người cầm một bên túi xách.
“Cậu cũng thích cái này?” Hai người gần như đồng thời lên tiếng.
“Vậy lấy đi.” Tô Nịnh Nịnh nhanh chóng quyết định, đưa túi xách qua, cười nói: “Xem như quà mình tặng cho cậu.”
“Vậy số tiền mình phải trả cậu lại càng nhiều hơn.” Sơ Lục cười lắc đầu, nói: “Cậu cầm đi.”
Đúng là Sơ Lục thích, nhưng đồ cô ấy thích, nếu cô ấy không có khả năng, thì sẽ không cưỡng cầu, nhất định phải có được.
Tô Nịnh Nịnh sửng sốt.
“Cậu cảm thấy mình thực sự thích mấy thứ này à?”
Đôi mắt Sơ Lục đảo một vòng, đập vào mắt là đủ loại kiểu dáng túi xách, ba lô, còn có toàn bộ trung tâm mua sắm, hàng hóa xa xỉ.
Thật ra cũng không thích như vậy.
Chỉ là…
“Anh ấy có yêu mình không, mình chỉ có thể cảm nhận được khi thấy anh ấy bằng lòng vì mình xài bao nhiêu tiền.”
Giọng Sơ Lục nhỏ nhẹ cô đơn, Tô Nịnh Nịnh không nghe rõ, nhưng cô không hỏi lại.
Ngày khai giảng, Sơ Lục nghe Tô Nịnh Nịnh gọi điện thoại, thấy cô làm nũng với người khác, muốn mua một cái túi xách. Lúc ấy Sơ Lục nghĩ, đây chắc chắn là một đại tiểu thư được cưng chiều hết mực, được rất nhiều người nâng niu trong lòng bàn tay.
Cô ấy có hơi hâm mộ, ắt hẳn là vì từ trước tới nay bản thân không thể trở thành một cô gái được yêu chiều.
Vì thế cô ấy gọi cho Lục Viễn Gia, hỏi anh có thể mua cho mình không. Khi đó… Bên phía Lục Viễn Gia… Có vài giọng nữ…
Sơ Lục tức giận, lập tức cúp điện thoại.
“Con gái mà, thích mấy thứ này là chuyện bình thường, mình rất thích.” Tô Nịnh Nịnh nở nụ cười, để cái túi xách lại.
Tiền tiêu vặt tháng này không đủ để mua. Chờ đến tháng sau vậy.
...
Tô Nịnh Nịnh vừa về trường liền bị kêu đến phòng trưởng học viện, cô còn khó hiểu, không biết có chuyện gì. Kết quả trưởng học viện tự mình giáo dục cô, nói cô không nên trốn học. Sau đó yêu cầu cô viết bản kiểm điểm năm nghìn chữ, phải viết thật xúc động, thể hiện sự ăn năn hối cãi thật tình.
Viết tay, giữa trưa mai nộp.
Tô Nịnh Nịnh lập tức ngớ ra.
Bản kiểm điểm năm nghìn chữ! Cô chỉ bỏ có một tiết mà thôi! Có khác gì viết luận văn tốt nghiệp không cơ chứ!
Nhưng trưởng học viện tự mình răn dạy, Tô Nịnh Nịnh không dám nói lại, đành phải một năm một mười đồng ý.
Không thể nào hiểu nổi, cô đã hỏi các bạn học khác rồi, thầy giáo lên lớp không điểm danh, sao trưởng học viện biết cô không có mặt?
Hơn nữa cô và Sơ Lục cùng nhau trốn tiết, sao lại chỉ phát hiện mình cô?
Đây là cái vận thần tiên gì thế?
Vì thế buổi tối Tô Nịnh Nịnh về nhà, một giây cũng không dám chậm trễ, đóng cửa phòng lại, bắt đầu viết bản kiểm điểm.
Tám giờ, Bùi Cận ở bên ngoài gõ cửa: “Tô Nịnh Nịnh, ăn tối.”
“Cháu không ăn đâu.” Tô Nịnh Nịnh rầu rĩ đáp lại một câu, cô mới viết được hai ngàn chữ, tay đã nhức mỏi vô cùng.
“Hôm nay cô giúp việc làm gà hầm sầu riêng [2].” Bùi Cận không rời khỏi, vẫn đứng ở cửa, thong dong: “Còn có nước ép xoài.”
Đầu óc bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ cao độ một thời gian, chắc chắn Tô Nịnh Nịnh đói, nghe thấy Bùi Cận ở bên ngoài nhắc đến đồ ăn yêu thích, bụng cô đã không kiềm chế được, kêu “ọt ọt” hai tiếng.
Vẫn không nhịn được.
Bùi Cận không thích mùi sầu riêng, thế nhưng bây giờ toàn bộ phòng bếp và phòng khách tràn ngập mùi sầu riêng nồng nặc.
Đối với Tô Nịnh Nịnh thì là hương thơm ngào ngạt.
Cô chơi một buổi chiều, vừa rồi lại viết bản kiểm điểm, thể lực và đầu óc đều bị tiêu hao.
Tô Nịnh Nịnh lấy một bát canh gà, rót một ly nước ép xoài, lần đầu không màng hình tượng, vùi đầu ăn liên tục.
Cô cũng không nghĩ gì khác, chỉ sợ không kịp thời gian. Cô không muốn lần đầu thức đêm khi vào đại học là vì viết bản kiểm điểm.
“Có chuyện gì?” Bùi Cận biết rõ còn cố hỏi, từ vẻ mặt không thể nhìn ra chút gì.
Anh vừa hỏi, Tô Nịnh Nịnh liền nhăn mặt, không muốn nhắc đến lắm. Nhưng nghĩ lại, cô vẫn cảm thấy nên phát tiết một chút.
“Phải viết bản kiểm điểm.” Tô Nịnh Nịnh cắn một miếng sầu riêng, than phiền, nghiến răng nghiến lợi: “Năm nghìn chữ.”
“Vì sao?” Bùi Cận hỏi tiếp.
“Chỉ là…” Tô Nịnh Nịnh suýt buột miệng thốt ra, lời nói đến bên miệng thì dừng lại, chột dạ cụp mắt.
Cô trốn tiết, hình như không nên nói đúng lý hợp tình như vậy.
Còn bày tỏ sự tức giận.
“Không có gì.” Tô Nịnh Nịnh rầu rĩ trả lời, “Nếu để cháu biết là ai cáo trạng, cháu nhất định sẽ ném bản kiểm điểm vào mặt người đó!”
Tô Nịnh Nịnh nổi nóng, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể nghĩ đến khả năng có người mách lẻo. Cũng không biết là ai nhàm chán như vậy, đã lên đại học rồi, còn chơi trò mách thầy giáo như học sinh tiểu học?
Tô Nịnh Nịnh hận đến ngứa răng.
Trưởng học viện cũng thật là, là người đứng đầu một học viện mà rảnh vậy sao, tóm một sinh viên là cô, còn bắt viết bản kiểm điểm năm nghìn chữ.
“Giờ được bao nhiêu rồi?” Bùi Cận không thích đồ ăn hôm nay, chỉ tùy tiện ăn hai miếng rồi không đυ.ng vào nữa, nhìn Tô Nịnh Nịnh ăn.
Hai má Tô Nịnh Nịnh căng phồng, vì ăn quá nhanh, nhất thời quên mình viết kiểm điểm đến đâu rồi.
Động tác nhai nuốt của cô chậm lại, tròng mắt lay chuyển, tự hỏi vấn đề bản kiểm điểm.
Tô Nịnh Nịnh vươn hai ngón tay, nói: “Hai nghìn, còn phải viết tay!”
Tô Nịnh Nịnh quơ quơ tay phải, ấm ức nói: “Tay cháu sắp gãy luôn rồi.”
Trong phòng yên ắng.
Ngay sau đó, Bùi Cận mở miệng, “Ngày mai chú đến nói chuyện với trưởng học viện, hai nghìn chữ là được.”
Bùi Cận nói chầm chậm, lúc cúi đầu, khóe môi còn hơi nhếch lên.
“Biết sai mà sửa là được rồi.” Bùi Cận nói: “Bản kiểm điểm năm nghìn chữ, đúng là rất quá đáng.”
“Thật không?” Tô Nịnh Nịnh không ngờ Bùi Cận sẽ nói như vậy, dừng động tác, khó tin nhìn Bùi Cận, có phần không tin anh có thể nói ra mấy lời thế này.
Tuy cô biết, Bùi Cận thật sự có thể nói chuyện với trưởng học viện, nhưng trông anh không giống người tốt bụng lắm…
Bùi Cận cũng nhìn thẳng vào ánh mắt chứa đựng sự nghi ngờ của cô, đôi mắt bình thản, gật đầu.
Mắt Tô Nịnh Nịnh lập tức sáng lên.
“Chú Bùi, chú tốt quá.” Tô Nịnh Nịnh cảm giác gánh nặng trên người lập tức dỡ xuống, tâm tình thoải mái thanh thản hẳn, ngay cả gương mặt cũng hồng hào.
“Chú đúng là người tốt.” Tô Nịnh Nịnh cười rộ lên, hai mắt cong cong, ngồi xuống, lấy thêm một chén canh gà.
Càng vui càng đói bụng, cô nhất định phải ăn nhiều hơn.
“Viết kiểm điểm năm nghìn chữ, đúng là quá đáng.” Tô Nịnh Nịnh vừa ăn vừa lầu bầu.
“Chú Bùi làm chuyện tốt, sẽ có ngày nhận được hồi báo.”
Cô nghĩ, Bùi Cận cũng không hoàn toàn đáng ghét. Tô Tranh nói rất đúng, ít nhất là ở đây, anh có quyền thế, sau này có chuyện gì, có thể tìm đến anh, có thể sử dụng được.
Tô Nịnh Nịnh mím môi cười, khuôn mặt nhỏ dạt dào ánh sáng, nhìn cái dáng vẻ này, còn có hơi ngốc nghếch.
Mà những hành động trên, đều rơi vào mắt Bùi Cận.
Bùi Cận lẳng lặng nhìn, đột nhiên vươn tay, ngừng ở bên môi Tô Nịnh Nịnh.
Bên môi truyền đến xúc cảm lạnh lẽo từ ngón tay người đàn ông, dường như đã từng xảy ra, có gì đó thân quen khiến Tô Nịnh Nịnh cảm thấy rất quen thuộc.
Cả người cô cứng đờ, động tác dừng lại.
Lòng bàn tay Bùi Cận hơi nhúc nhích, nhẹ nhàng lau đi. Không dừng lại, anh lập tức thu tay về.
Khóe môi cô dính một chút nước canh.
Tô Nịnh Nịnh cảm thấy như có một dòng điện đi qua, từ khóe môi lan truyền khắp toàn thân.
“Không cần gấp gáp, không ai giành của cháu.”
Giọng Bùi Cận trầm thấp, mang theo chút từ tính, gương mặt vẫn hờ hững xa cách, đôi mắt bình thản, thế nhưng dường như có gì đó đã thay đổi.
“Lúc ăn cơm, ngoan ngoãn một chút.”
________