Bách Yêu Phổ 2

Chương 51: Thục Hồ 2

《Bách yêu phổ 2》

Vùng đất hoang phía Nam ngoại thành, có xây một phần mộ mới.

Trên bia mộ chỉ khắc hai chữ "chí hữu"

Miêu quản quỳ trước phần mộ, lặng lẽ đốt tiền giấy.

Ma Nha ngồi cạnh hắn, nghiêm túc đọc kinh. Cổn Cổn hôm nay cũng yên tĩnh hiếm thấy, nằm sấp giữa Miêu quản gia và Ma Nha, chỉ thỉnh thoảng dùng mũi dụi dụi vào người Miêu quản gia, khiến cho Miêu quản gia không thể không quay người sờ vào đầu hồ ly của nó, cười mỉm nói không uổng bình thường ta mất công chừa đồ ăn ngon lại cho ngươi, ít ra còn có chút lương tâm biết đi an ủi ta.

Hôm nay trời nắng, không khí lạnh đầu mùa đông bị ánh mặt trời làm loãng đi không ít, nhìn xung quanh, đồi núi bốn bề một mảnh xanh xanh vàng vàng, còn có mấy loài hoa dại tụ tập lại một chỗ, kiên cường nở rộ trong gió, cách đó không xa có một con sông nhỏ, nước trong đến đáy, sóng gợn lăn tăn.

Ti Tĩnh Uyên nói, đây là vùng đất quý, phong thủy tốt, Lục phu nhân có thể yên nghỉ ở đây.

Đào Yêu ngắt một cành hoa dại, đặt trước mộ, lại nhìn thần sắc của Miêu quản gia, giống như thường ngày, giống như không hề bi thương, thỉnh thoảng còn lộ ra chút ý cười nhàn nhạt, cũng không biết là đang nhớ lại điều gì.

Không có ai đi nghe ngóng xem trong căn phòng ngày hôm đó rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, cũng không hỏi hắn trước khi Lục phu nhân đi, họ đã nói những tâm tư cất giấu trong lòng chưa, mọi người chỉ biết Lục phu nhân đi rất an ổn, giống như không có bất cứ tiếc nuối nào."

Mấy đám mây mỏng trôi nổi trên bầu trời, ánh nắng nhàn nhạt, đám tiền giấy cuối cùng cháy sạch trong ngọn lửa, từng đốm  nhỏ ti li theo gió bay lên trời.

Miêu quản gia ngẩng đầu nhìn, như tự nói với mình: "Nghe nói lúc đốt giấy tiền, nếu như tro giấy theo gió bay đi, thì ngươi chết có thể nhận được tâm nguyện của mình, rời đi an lạc không vương vấn."

" Ừm, đúng là từng nghe nói." Đào Yêu thuận miệng nói.

Miêu quản gia đứng dậy, nhìn hai chữ khắc trên bia mộ, nói: "Lúc nàng sắp đi, ta đã đồng ý với nàng sẽ đưa Lục Trừng đến gặp nàng, ta đời này nói được làm được, không thất hứa, thế nhưng lại phá lệ với nàng."

"Đưa hắn đến, thì Lục phu nhân mới không thể an nghỉ thì có." Đào Yêu bĩu môi: "Ngươi tiễn nàng đi, đó chính là phúc phận lớn nhất mà ông trời ban cho nàng ta rồi."

Miêu quản gia liếc nàng: "A đầu nhà ngươi miệng cũng ngọt lắm."

Đào Yêu nhè lười: "Vẫn mong ngươi sau này có gì ngon gì vui thì đem đến cho ta một chút là được rồi."

Miêu quản gia cười cười lắc đầu, quay đầu nói với Ti Tĩnh Uyên: "Chúng ta về thôi."

Ánh mặt trời ló ra từ đám mây, kéo cái bóng của mọi người dài ra dưới đất. Đào Yêu nhìn bóng lưng của Miêu quản gia, nhớ lại hôm đó hắn đỏ mặt nói với nàng, trong lòng ta Hiểu Kính chính là viên trân châu. Nàng không biết rõ nữ nhân này ra đi đã mang lại cho hắn đau đớn thế nào, chỉ biết viên trân châu trong lòng hắn kỳ thực hoàn toàn không phải là Lục phu nhân, mà là tình bằng hữu và vương vấn của thời thơ ấu không chút tạp chất ở nơi thôn dã năm đó.

Lưng Miêu quản gia rất thẳng, giống như không hề bị bất cứ vết thương nào.

"Trừ phụ mẫu ta ra, thì Miêu quản gia chưa từng đốt giấy tiền thắp nhan cho ai cả." Ti Tĩnh Uyên đột nhiên nói: "Bình thường lúc nào cũng tỏ ra mình là người rất hòa khí, kỳ thực trong cốt tủy còn có ngạo khí,à, sát khí nữa."

Đào Yêu cười cười: "Khí gì cũng không quan trọng, quan trọng là, ngươi nên nghĩ cách nào đó kiếm cho Miêu quản gia một phu nhân đi, nếu không cứ ở với hai cẩu độc thân các ngươi, cuộc đời hẳn sẽ rất cô đơn a."

"Miệng ngươi mọc đao à." Ti Tĩnh Uyên trợn mắt nhìn nàng: "Chỉ dựa vào tư dung và thân thế của chúng ta thôi, thì làm gì có chuyện không tìm được lão bà, Miêu quản gia tuy rằng đã đến tuổi trung niên nhưng mà vẫn phong độ ngời ngời như chàng thiếu niên nhé."

Đào Yêu nghĩ một hồi hỏi: "Các ngươi đều đang sợ làm liên lụy đến người ta sao."

Ti Tĩnh Uyên không trả lời, chỉ đưa tay cốc đầu nàng: "Đừng có thẩm vấn chúng ta nữa, quay lại lâu như thế, ta còn chưa tìm ngươi hỏi chuyện rõ ràng đó. Trước đây ngươi nói mình chỉ là học y xuất thân tầm thường, sau đó lại luôn miệng nói chỉ chữa cho yêu quái không chữa cho người, ngươi rốt cuộc có lai lịch gì hả."

Đào Yêu bày ra nụ cười vô cùng khoa trương: "Không phải cũng là đại phu sao. Nhà các ngươi may mắn lắm đó, tốn có chút tiền lẽ đã có thể mời được một đại phu như ta đến làm tạp dịch, hi hi hi."

Lời còn chưa dứt, nàng đã vội chạy đến cạnh Miêu quản gia.

"Nàng ta đã không muốn trả lời, ngươi có lấy xẻng đến cạy miệng nàng ra thì cũng không có được một chữ." Ma Nha nhìn theo bóng lưng nhún nhảy của nàng: "Đại thiếu gia ngươi không cần hỏi nữa đâu. Nếu ngươi thực sự muốn biết, thì có thể thử tăng tiền công gấp mười lần cho nàng ta xem thử."

"Mơ đi." Ti Tĩnh Uyên hừ một tiếng, sau đó nhìn chằm chằm Ma Nha: "không đúng, mấy ngươi không phải cùng một bọn với nàng ta sao, nàng ta không nói, vậy ngươi nói cho ta biết đi."

" A Di Đà Phật, nàng không nói, ta đương nhiên cũng không thể nói. Nếu không ta sợ là sau này không còn mấy ngày tháng thanh tịnh nữa." Ma Nha  khó xử nói: "Đại thiếu gia ngươi chỉ cần biết chúng ta chỉ có một lòng cảm kích đối với Ti phủ, đồng thời rất cảm kích vì các ngươi đã giữ lại chúng ta, ít nhất ta là rất cảm kích, thế là đủ rồi."

"Được được được." Ti Tĩnh Uyên phất tay: "Không muốn nói thì đừng nói, ta thấy Đào Yêu lắm lời như thế, nói không chừng một ngày nào đó nàng ta sẽ tự tìm đến ta để nói rõ thân thế cũng nên."

Ma Nha chắp tay trước ngực: "Đại thiếu gia hiểu được là tốt."

Bất quá, thật may vì đã

gặp được bọn họ.

Chạng vạng tối, đoàn xe ngựa của họ đi đến cửa Đới lầu, Đào Yêu nhất quyết đòi đi Cam Tự trai ở thành nam để mùa kẹo Bách Hoa, rõ ràng là chính mình thèm ăn, lại cứ nói là mua cho Miêu quản gia, còn nói lúc tâm trạng sa sút thì ăn đồ ngọt là tốt nhất. Liễu công tử không hề khách khí nói hậu quả của việc ăn nhiều đồ ngọt chính là từ nỗi lo lắng vì quá gầy trở thành nỗi ưu tư vì quá mập mà thôi. Hai ngươi lại bắt đầu đấu võ mồm, không khí trong xe cũng trở nên náo nhiệt.

Đang lúc sắp vào thành, phía trước truyền đến âm thanh của nhạc tang lễ, kèm theo tiếng gào khóc thất thanh.

Miêu quản gia đánh xe ngựa né sang một bên, đợi cho đoàn đưa tang đi qua mới với vào trong cửa thành.

Đào Yêu thò đầu ra ngoài xe, hỏi Miêu quản gia: "Lại là đưa tang."

Miêu quản gia gật đầu: "Đúng thế." Nói đoạn quay đầu lại nhìn đội ngũ đã đi xa kia, trên mắt lộ ra một tia nghi hoặc.

"Tò mò ghê." Đào Yêu lầm bầm, quay người vào trong xe nói với Ti Tĩnh Uyên và Ma Nha: "Lại là một đoàn đưa tang, trên đường chúng ta quay về, đã gặp được mấy đoàn như thế này rồi."

Ti Tĩnh Uyên vén màn xe nhìn ra bên ngoài, quay đầu lại nói: "Nếu như không nhớ nhầm thì đã là đoàn thứ năm rồi."

"Năm đoàn." Ma Nha khẳng định nói: "Số lượng này có chút nhiều nhỉ.

"Không phải có chút nhiều mà là quá nhiều rồi."  Đào Yêu cau mày: "Người trong kinh thành nhiều, còn không có chuyện chỉ trong nửa ngày lại gặp được năm đội ngũ đưa tang thế này nữa là."

Ti Tĩnh Uyên gãi đầu: "Chẳng lẽ do trời lạnh , người già chịu không nổi, ngươi này nối tiếp người khi chết."

"Tuy là mùa đông quả thực là rất khổ sở cho những người già yếu, nhưng mà mùa đông bình thường, cũng không có nhiều người chết liên tục như thế." Ma Nha vén màn, một trận gió lạnh thổi vào, người trên phố co rúm tay chân, chạy bước nhỏ đi về phía trước.

"Từ khi định cư ở Thanh Mộng hà đến nay, chưa từng gặp được tận năm đội ngũ đưa tang trong vòng một ngày như thế." Miêu quản gia nghe họ nói chuyện: "Quả rất khác thường."

Đào Yêu hỏi Ti Tĩnh Uyên: "Ti phủ các ngươi không ra mặt hỏi thăm sao."

"Người ta cũng không tìm chúng ta." Ti Tĩnh Uyên nhìn sắc đêm dần ngả xuống: "Về đã rồi nói, có thể thực sự chỉ là trùng hợp thôi thì sao."

Đi vào trong thành, lúc đi trên con phố phồn hoa,một chiếc kiệu nhỏ đi như bay từ trong con hẻm nhỏ ra, may mà Miêu quản gia kịp thời dừng ngựa nếu không đã đυ.ng trúng rồi. Nhưng các kiệu phu cũng bị dọa không nhẹ, giật mình loạng choạng bước lui mấy bước, chiếc kiệu nặng nề rơi xuống đất, người bên trong xém chút bị lăn ra ngoài, kinh hoàng hét: "Sao thế sao thế"

Nam tử đi theo kiệu vội đi lên dìu một ông lão tóc bạc đi ra: "Giả đại phu, không bị thương chứ."

"Cái xương già của ta xém chút là bị gãy cả rồi." Ông lão tức giận nói: "Các ngươi làm ăn kiểu gì thế, gánh có cái kiệu cũng không xong."

"Không liên quan đến chúng ta." Một tên kiệu phu chỉ vào xe ngựa của chúng ta nói: "Là họ đột nhiên xông đến."

Miêu quản gia nhảy xuống ngựa, đi lên trước mặt kiệu phu nói: "Tiểu huynh đệ, rõ ràng là các ngươi tự dưng xông ra, ngươi chỉ trách chúng ta như thế thực sự không đúng chút nào."

Kiệu phu căng thẳng: "Ta không quan tâm, nếu như người bên trong bị thương, các ngươi phải bồi thường tiền cho chúng ta,"Không sao không sao, Giả đại phu chỉ bị kinh sợ chút thôi." Nam tử trung niên vội đi lên phía trên nói, lại đánh giá Miêu quản gia một lười, thấy hắn ăn vận đoan chính, khi độ xuất chúng, đến xe ngựa đằng sau cũng không phải là người bình thường có thể đi được, đoán hắn có thể xuất thân thì nhà quan thần hay phú hộ nào đó, vì thế không thể oán trách được, chỉ chắp tay với Miêu quản gia: "Các vị gia chớ trách, kiệu phu lỗ mãng xông vào xe ngài, chỉ vì vội vàng muốn mời đại phu đến cứu mạng ngươi mà thôi."

Đào Yêu thò người ra từ sau lưng Miêu quản ga, hiếu kỳ nói: "Hôm nay thật kỳ lạ, không phải gặp được ngươi chết thì là gặp được người bệnh, trong kinh thành cũng không biết là trúng phải là gió gì."

"Chứ không phải sao, bảy tám ngày nay rồi, người đang sống yên ổn tự nhiên lăn đùng ra chết, ban đầu bất quá chị bị chút bệnh vặt hay chút vết thương nhỏ, bất quá chưa đến mấy ngày tự nhiên trở nặng rồi mất luôn tính mạng. Công tử nhà ta chỉ vị sướt một miếng ở ngón tay thôi, thế mà chưa đến ba ngày, cả cánh tay đều sưng cả lên, người cũng sốt cao không dứt." Nam tử trung niên chùi mồ hôi trên trán: "Không nói nữa không nói nữa, phải nhanh đưa đại phu về phủ đã, xin cáo từ trước." Nói xong vội vội vàng vàng gọi kiệu phu đến nâng kiệu, đưa lão đại phu vội vã rời đi.

"Thật là độc đáo nha, ta chưa từng nghe nói vết sướt nào trên đầu ngón tay có thể nguy hiểm đến tính mạng đâu." Ti Tĩnh Uyên nhìn tay: "Đêm lạnh gió lớn, nhanh nhanh về thôi."

Đào Yêu cứ cảm thấy kỳ quặc, lại không có đầu mối nào, nghĩ ngợi mãi từ lúc ở Liên Thủy Hương đến khi Lục phu nhân qua đời, khoảng thời gian đó có bao nhiêu chuyện vặt vãnh quấn lấy thân, cả tháng hay hầu như chẳng ra khỏi Thanh Mộng Hà, hôm nay là bảy sau khi Lục phu nhân qua đời, nàng khó khăn lắm mới có được chút thời gian rảnh rỗi cùng Miêu quản gia ra ngoài bái tế, vốn còn muốn nhân cơ hội này đi ăn chơi vui vẻ một phen, lại bị mấy đội ngũ đưa tang kỳ lạ này làm hỏng cả tâm trạng.

Xe ngựa đi thẳng về phía Thành Mộng Hà, Đào Yêu thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa sổ, dù cho là một ngày lạnh lẽo như thế này, thì cảnh đêm ở kinh thành lúc nào cũng phồn hoa hơn nơi họ ở rất nhiều, cửa hàng tửu quán, đèn đuốc sáng trưng, những con người không sợ lạnh, không về nhà ra ra vào vào cười nói vui vẻ, giống như muốn đem sự lạnh lẽo đầy trời ép xuống vậy.

Đến kinh thành cũng lâu, đã từng đi qua nhiều núi sông như thế, tiểu thành tiểu trấn, nhưng rất hiếm có nơi nào thú vị hơn cái nơi ở dưới chân thiên tử này, không chỉ y phục thức ăn chỗ ở đi lại khiến người ta yêu thích, đến con người chúng ta gặp được cũng có đủ các kiểu người, nếu cứ để nàng ở đây lâu dài, nàng đại khái cũng bằng lòng.

Nàng từ trước đến này không thích quản chuyện của người khác, trừ Đào Đô ra, an nguy ở chỗ nào cũng không có chút liên quan nào với nàng, nhưng một nơi tốt như thế này, nếu thực sự có gì tổn thất, nàng không xác định rằng mình có thể khoanh tay đứng nhìn hay không.

Tiếng nước chảy róc rách truyền đến, Thanh Mộng Hà đã ở ngay trước mắt, thấp thoáng phía sau rừng trúc là Ti phu đèn đuốc lờ mờ sáng, giống như đang yên tĩnh chờ đợi người nhà về muộn.

26.09.2020