Bách Yêu Phổ 2

Chương 46: Phong Quả 2

《Bách yêu phổ 2》

Hắn và Bách Tri, gặp nhau ở Thần Châu, một nơi cách quê hương hắn cả ngàn dặm.

Đầu mùa xuân bốn năm trước, đại khái là thời gian hắn xui xẻo nhất. Vừa đến Thần Châu không bao lâu, hắn chỉ có một ít tiền lộ phí liền bị kẻ trộm cướp mất, xui xẻo thay chính tại lúc đó hả lại bị nhiễm phong hàn. Lúc hắn gần như còn nửa cái mạng ngất trên đường thì được một lão hòa thường đến hóa duyên cứu sống, đối phương còn đưa hắn vào chùa nghỉ ngơi một thời gian.

Hắn biết ơn ân cứu mạng của hòa thượng, sau khi khỏi bệnh cũng không lập tức rời đi, mà chủ động ở lại chùa giúp làm mấy việc như xách nước giặt y phục, đôi lúc cũng giúp đỡ chép kinh thư. Mà ngôi chùa này cũng coi như là một ngôi chùa lớn trong thành, tàng thư các ở đây đối với hắn mà nói chính là một bảo tàng hiếm có. Sau khi được sự đồng ý của trụ trì, sau khi hắn làm xong công việc của mình thì có thể ở lại tàng kinh các để đọc sách.

Không có cơ hội và hoàn cảnh nào đọc sách tốt hơn nơi đây, thanh đăng cổ Phật, vô dục vô cầu.

Gần nửa năm, hắn đại khái đã đọc hết một tầng của nửa tạng thư, hắn là một người yêu sách, đến lật sách cũng vô cùng cẩn thận, chỉ sợ làm hỏng hay nhăn một trang sách, đọc xong nhất định sẽ dùng tay áo để lau bìa sách cần thận rồi mới đặt ngay ngắn về chỗ cũ.

Nhưng dù cho có cẩn thận đến đâu cũng khó không xảy ra sai sót, nhất là đoạn thời gian mà hắn toàn gặp vận xui này.

Đêm đó, hắn thắp đèn dầu rồi đến đi một góc của tầng một tàng thư các đọc sách, hắn đọc đến say mê, cho đến khi trời sáng hắn mới lật đến trang cuối cùng, đọc xong hắn vẫn nhịn không được mà chán nản trầm tư, Đột nhiên mới thả lỏng đầu óc liền trở nên thất thần, sau đó hắn lại vô tình hồ đồ mà ngủ thϊếp đi, cũng trách hắn xui xẻo, chợt có một con chuột chạy ngang qua làm đổ ngọn dèn dầu.

Rất nhanh, giá sách bắt lửa rồi lan ra, hết cuốn này đến cuốn khác cháy lên.

Hắn ngủ quá sâu, không hề phát giác.

"Nhanh dậy đi dậy đi! Lửa cháy rồi!"

Một thanh âm của nữ tử nhỏ nhẹ vang lên bên tai.

Đầu óc hắn "ông" lên một tiếng, đột ngột mở mắt ta, sau đó bị dọa cho đầu đầy mồ hôi lạnh, vội vội vàng vàng dùng y phục dập lửa.

May mà hắn tỉnh kịp, cho nên chỉ có bốn năm cuốn bị cháy thôi, may thay chỉ cháy xém một ít, chưa cháy thành họa lớn.

Hắn lau mồ hôi lạnh thở gấp, tim đập chân run ngồi bệt xuống đất.

Đột nhiên, tim hắn nảy lên một nhịp, lúc này ở trong tàng thư các, trừ hắn ra tuyệt đối không có người khác...vậy lúc nãy, là ai gọi hắn tỉnh lại? Thanh âm đó chân thật như thế, tuyệt đối không phải hắn nằm mơ.

"Là ai? Ai gọi ta tỉnh thế?" Hắn có chút hoảng hốt, nhìn xung quanh không có bóng người.

"Sau này vẫn là đừng nên đọc sách ban đêm. Nếu không tàng thư các nếu như bị đốt, thì ngươi sẽ trở thành tội nhân thiên cổ đó." Một đạo bạch quang chậm rãi rơi xuống từ giá sách, dừng lại cách hắn một tấc trước mặt.

Hắn che miệng, thân hình lảo đảo ngã ra sau, lại không ngờ đầu mình lại nặng nề cụng trúng vào giá sách, đau đến mức hắn phải rên lên một tiếng.

Giữa không trung truyền đến tiếng cười: "Quả nhiên là một người không thông minh, khó trách thiếu chút nữa đã đốt cháy nơi đây rồi."

Hắn che ót, vừa kinh hãi vừa nghi hoặc hỏi: "Ngươi ngươi...ngươi là thứ gì? Sao lại biết nói tiếng người?"

Bạch quang giống như không có chuyện gì nói: "Ta cũng ở đây đọc sách."

Hắn nuốt xuống một ngụm nước miếng, lắp bắp hỏi: "Ngươi...ngươi là quỷ hay là yêu?"

"Dù gì thì cũng không phải là tên ngốc suýt làm cháy chỗ này." Bạch quang dừng lại trước một cuốn sách bên cạnh hắn, dần dần thu lại ánh sáng, nhìn kỹ, thì chính là một con côn trùng thân hình nhỏ cỡ một con ruồi, thân thể lại giống một chiếc lác, có bốn chân.

Cư nhiên chỉ là một con côn trùng....hắn thở phào, nhưng ngay lập tức đầu óc trở nên căng cứng, trên đời có loại côn trùng nào lại biết nói tiếng người cơ chứ? Đây rõ ràng là một con yêu quái mà!

"Ngươi..." Hắn chỉ vào nó: "Quả thực là yêu quái sao?"

"Ừ." Con trùng thẳng thắn nói: "Ngươi họ Hứa nhỉ? Ta nghe các hòa thượng gọi ngươi là Hứa thí chủ."

"Đúng...ta tên là Hứa Thừa Hoài." Hắn buột miệng nói, sau đó lập tức cảm thấy hối hận, nghe nói có loại yêu quái nếu biết được danh tính của con người thì có thể sẽ dùng yêu thuật để làm hại đối phương.

"Hứa Thừa Hoài..." con trùng đọc đi đọc lại mấy lần: "Thật là một cái tên hay, và cũng bình đạm như con người của ngươi."

"Ngươi rốt cuộc là thứ gì?" Hắn vẫn thấp thỏm bất an.

"Yêu quái, Bách Tri." Con trùng trả lời.

Nhận được câu trả lời khẳng định, hắn lại ít vào một hơi khí lạnh: "Bách Tri? Tên của ngươi là Bách Tri?"

"Với tài trí và kiến thức của người có lẽ là chưa từng nghe đến tên ta đâu nhỉ." Bách Tri không khách khí nói.

"Ta quả thực chưa từng nghe qua đại danh của ngươi." Hắn tận lực làm mình bình tĩnh nói: "Ta lần đầu tiên nhìn thấy một yêu quái sống sờ sờ vậy đó."

"Nói giống như ngươi đã từng nhìn thấy yêu quái chết không bằng?"

"Chỉ là một loại ví dụ thôi."

"Đây cũng không phải ví dụ nha, "ta lần đầu tiên nhìn thấy một yêu quái chỉ nhỏ như một con ruồi" đây mới tính là một ví dụ."

"Ta chỉ là muốn biểu đạt sự kinh ngạc của mình thôi."

"Đây không phải là phương thức biểu đạt tốt nhất."

"Đợi chút, chúng ta rốt cuộc đang bàn luận về thứ gì vậy?"

Sự sợ hãi của nhân loại đối với yêu quái, cư nhiên lại được hóa giải bằng một trận tranh luận kỳ quái.

Bí mật mà hắn che giấu tất cả mọi người, chính là chuyện liên quan đến một yêu quái mà hắn gặp được trong tàng thư các.

Bách Tri yêu sách hơn cả hắn, nó nói nó đã ở trong  tàng thư các hai năm rồi, đã đọc đến tầng thứ tám.

Vô số những đêm sau này, trong tàng thư các không còn là một mảnh yên tĩnh nữa. Hứa Thừa Hoài phát hiện, những điển cố mà mình biết Bách Tri đều biết; những thứ mình không biết Bách Tri cũng biết. Dần dần, hằn cùng Bách Tri bàn cổ luận kim đã trở thành một chuyện vô cùng thú vị. Thứ nó biết quả thực quá nhiều, Hứa Thừa Hoài trong lòng vô cùng tự ti, lại vô cùng bái phục nó, chỉ hận không gặp nhau sớm hơn.

Có một ngày, hắn đột nhiên tiếc nuối nói: "Đáng tiếc ngươi chỉ là một con côn trùng, nếu như ngươi là nhân loại, ta nhất định sẽ mời ngươi đi uống rượu ăn cơm, mới không uổng công quen biết một lần."

Bách Tri hỏi: "Rượu ngon không?"

"Ta cũng chưa từng uống?"

"Ta bình thường chỉ uống sương?"

"...Có lẽ là ngon hơn sương đó."

"Vậy hay là ta làm nhân loại nhỉ."

"Sao cơ?"

"Đọc sách, đừng nói chuyện."

Ngày thứ hai, không thấy Bách Tri nữa.

Bảy ngày liên tục, cũng không  nhìn thấy nó trong tàng thư các.

Hắn tưởng mình nói gì sai chọc nó giận rồi, vì thế nên nó mới không từ mà biệt, dù gì thì nó cũng là yêu quái, tính cách cổ quái cũng là lẽ đương nhiên.

Nhưng trong lòng lại thoáng chút cảm thấy lạc lõng, không có người ngồi bên chỉ điểm bàn luận, một mình đọc sách dường như cũng mất đi sự thú vị.

Nhưng vào cái đêm ngày thứ tám, Bách Tri quay lại, với hình dáng của một cô nương thanh tú.

Hắn còn kinh ngạc hơn so với lần đầu nhìn thấy nó, một con côn trùng nhỏ như thế, sau có thể nói biến thành người là biến thành người nhanh như thế?"

Hỏi Bách Tri sao nó làm được vậy, nó nói rằng nói với ngươi ngươi cũng không hiểu được, chi bằng dùng thời gian đó để đi uống rượu đi.

Hắn lúc này mới nhớ lại những lời hắn nói trước đó...bất quá chỉ là một câu nói tùy tiện, lại đặt ở trong lòng, còn chơi lớn biến mình thành nhân loại mới quay về để "kịp hẹn" với hắn.

Trong chùa đương nhiên không có rượu, hắn dắt nó đi, à, không đúng, bây giờ nên xưng là "nàng" rồi, nhân lúc trời còn tối, hai người đi thẳng đến một quán rượu nhỏ chưa đóng cửa.

Hắn không có nhiều bạc, trong quán rượu cũng không có rượu ngon, nhưng nàng hiển nhiên cảm thấy rất hứng thú với thứ gọi là rượu này, uống hết chén này đến chén khác như nước lã, cuối cùng đường nhiên là say rồi.

Đêm khuya vắng vẻ, hắn cõng nàng đi dưới ánh trăng, nghe nàng nằm trên lưng mình ngâm các các loại ca từ thi phú, thật là kỳ tài, đã say thành thế này rồi còn có thể đọc không sai một chữ.

Nàng ngâm thơ suốt dọc đường, cuối cùng giống như nói mê bên tai hắn: "Vui lắm...nhiều năm như thế rồi, chưa có người nào uống rượu cùng ta, cũng không có ai bên cạnh ta..."

Hắn cười cười, nói: "Chỉ biết đọc sách, bên cạnh nếu có ngươi, chỉ sợ ngươi lại cảm thấy phiền cũng không chừng."

Nàng gục đầu lên vai hắn, ngủ thϊếp đi.

Hắn nghĩ, đời này của hắn coi nhưng cũng rất đặc sắc rồi. Tuy rằng không có nhiều tiền, nhưng cũng đã đi qua không ít nơi. Tuy rằng có chút không may mắn, nhưng lại có được cơ hội cõng một yêu quay đi trong ngôi thành nhỏ trong đêm thế này. Hắn thậm chí còn cảm thấy, trong chuyện đọc sách, hắn có thể trở thành tri kỷ với nàng.

Một đêm này, hắn không vội trở về chùa, chỉ sợ vạn nhất nàng đột nhiên tỉnh rượu lại làm kinh động đến các hòa thường, vì thế liền cõng nàng đến một ngôi đình cạnh bờ hồ, cởϊ áσ ngoài của mình ra đắp lên cho nàng, tuy rằng cũng không biết yêu quái có cảm thấy lạnh không. Sau đó để nàng thoải mái dựa vào trong lòng mình, ngủ một giấc đến khi trời sáng.

Hắn không biết từ lúc nào hắn cũng ngủ thϊếp đi, lúc tỉnh lại, phát hiện nàng đang nằm gối đầu lên chân mình, rõ ràng là tỉnh rồi nhưng lại không chịu ngồi dậy, chỉ mở to mắt nhìn hắn.

Hắn sửng sờ, dụi mắt hỏi: "Tỉnh rồi à?"

Nàng đáp: "Đã mở mắt, đương nhiên là tỉnh."

Nàng vẫn không hiểu được những hàm ý bên trong lời nói, lúc nào cũng nghiêm túc đến lạ.

"Thế người còn không chịu ngồi dậy?"

Hắn lại hỏi: "Lát nữa có người đến, nhìn thấy chúng ta như thế này, sợ là sẽ bàn tán đó."

"Ta đang ngắm khuôn mặt ngươi." Nàng thẳng thắn nói: "Trong sách viết những câu từ về nam tử có vẻ ngoài đẹp đẽ, hình như quả thực đều có thể dùng được với khuôn mặt của ngươi."

Hắn ngẩn người, hoang mang quay mặt đi, thuận tay kéo nàng ngồi dậy: "Ngươi cũng chẳng phải mới gặp ta ngày đầu, tự nhiên lại nói như thế ta biết đáp trả thế nào đây hả?"

"Ta cũng không hỏi ngươi cái gì, ngươi vì sao phải đáp trả?" Nàng chớp mắt: "Trong tàng kinh các ánh sáng quá mờ, trước đây không có xem kỹ."

"Được rồi được rồi, nên về được rồi."

Hắn đứng dậy, lại không tự chủ mà nghiêng người xuống, may thay được nàng đỡ lên.

"Sao thế?"

"Tê chân..."

"À, đó tất nhiên là do ta đè mà."

"Ừm, tất nhiên."

"Nhưng người trước đây vì sao lại không đẩy ta ra? Ta cũng không yêu cầu ngươi làm gối của ta, ta ngủ trên đất cũng được mà."

"Trên đất vừa lạnh vừa cứng, cụng vào đầu rất đau."

"Ngươi thích ta sao?"

Hắn sửng sốt một hỏi: "Ngươi ngươi...sao lại nói những lời như thế?"

"Ta đọc trên sách khi nói về nam tử đối với nữ tử có tình cảm đại khái đều như thế, một khi thích ai rồi thì sẽ không muốn đối phương bị đói bị lạnh, càng không muốn đối phương bị thương hay bị bệnh." Nàng một mặt nghiêm túc nói.

Hắn không biết nên khóc hay nên cười: "Những chuyện này... không hoàn toàn chiếu theo những gì trong sách viết để kiểm chứng được."

"Trên sách nói chưa bao giờ sai cả."

"Được được được, chi bằng chúng ta về trước đã rồi nói tiếp?"

Mỗi lần tranh luận đều kết thúc bằng sự đầu hàng của hắn.

Những ngày tháng sau này, tất cả đều như bình thường, vô số mùi trầm hương thoang thoảng trong không khí ban đêm, hắn và nàng thắp đèn đọc sách, nhưng phần lớn thời gian đều là tranh luận.

Ở với nàng càng lâu, càng cảm thấy nàng là một yêu quái vô cùng nghiêm túc.

21.09.2020