Cô Vợ Có Thai Của Tổng Giám Đốc

Chương 3

Bỗng dưng, mặt cô biến sắc dần, dừng ở một căn phòng.

Chỉ vì cô nghe được một tiếng gầm, một tiếng hô giọng khàn khan như tiếng dã thú.

Các phòng ở đây, đều là phòng cách âm, cô ở bên ngoài, lại còn có thể nghe tiếng gầm, thật sự rất làm cho cô kinh ngạc .Làm cho cô kinh ngạc hơn là, thanh âm kia còn mang một phần thống khổ.

Đó là một loại giống như vô biên vô hạn, thâm trầm đến có thể đem người vĩnh viễn chôn vùi trong thống khổ.

Vô hạn —— tuyệt vọng!

Phương Y Nhiên thân thể run rẩy, trong ngực, thế nhưng mơ hồ nổi lên một hồi cảm giác chính cô không miêu tả được.

Là thương yêu? Là đồng tình? Là đáng thương? Là khổ sở?

Đó là một loại cảm xúc hoàn toàn xa lạ, tuy nhiên nó đủ để cho ngón tay cô, ma xui quỷ khiến chạm lên mật mã khóa điện tử. . . . . .

Tạch…!

Cửa phòng bị đẩy ra, bên trong phòng là một mảnh tối đen .

Nhưng thanh âm thống khổ gào thét kia, càng lúc càng rõ hơn, so với ở bên ngoài phòng nghe được, càng thêm rõ ràng gấp trăm lần, nghìn lần!

Cánh cửa sau khi Phương Y Nhiên đi vào phòng không tiếng động khép lại.

Cô tìm công tắc bật đèn bên trong căn phòng , muốn xem rõ ràng tất cả bên trong phòng .

Phanh!

Tựa hồ đυ.ng phải cái gì, phát ra tiếng vang thực lớn.

Ngay sau đó, Phương Y Nhiên nghe được tiếng quần áo ma sát cùng với ——

“. . . . . . Mệnh y của tôi. . . . . .”

Cổ họng khàn khàn, ngay tiếp theo lời nói ra đều giống như bị cái gì đè nặng lại.

Có cái gì đó đang đến gần cô!

Cho dù ở trong bóng tối, nhưng là giác quan thứ sáu vẫn rất tốt phát ra báo động.

Phương Y Nhiên ngừng thở, thân thể gắt gao tựa vào vách tường, ngón tay từng chút một lần mò về phía trước , hướng đến gần công tắc bật đèn. . . . . .

Thanh âm trong bóng tối là ai phát ra đây?

Tại sao thống khổ như vậy? Giống như là đã trải qua vô số tra tấn.

Bỗng chốc, một cỗ cảm giác lạnh như băng đánh úp tới mắt cá chân của cô, một cỗ lực đạo thực lớn, đem cô cả người kéo xuống dưới.

Phương Y Nhiên trọng tâm không vững ngã xuống, cái mông nặng nề cùng sàn nhà lạnh băng tiến hành tiếp xúc thân mật lần đầu tiên.

Đau quá đi!

Cô khàn khàn nhếch miệng, còn chưa kịp tiếng thét ra tiếng, lông măng trên người bởi vì cái lạnh ở mắt cá chân mà dựng lên hết.

Nắm lấy mắt cá chân cô giống như. . . . . . Không, phải là một bàn tay, nhưng là, bàn tay này cũng là lạnh như băng, thậm chí so với mặt đất kia càng thêm lạnh hơn, quả thật giống như là. . . . . . Tay của người chết.

Bàn tay kia rất dùng sức nắm, cơ hồ muốn đem cả năm ngón tay, cũng khảm vào da thịt của cô, vào trong xương cốt.

“Tự tiện xông vào nơi này là tôi không đúng, tôi có thể bảo đảm lập tức rời đi, hơn nữa chuyện phát sinh ở đây tất cả tôi đều sẽ không nói ra , mời buông chân của tôi ra, có thể không?” Phương Y Nhiên nhịn đau, hướng về phía bóng tối không cách nào nhìn thấy người ta kia nói .

Có lẽ, cô đã xâm nhập một hiện trường giao dịch.

Hay là, cô phá hư niềm vui thú SM ( viết tắt của Sadist & Masochist) của người khác.

Hay là, là có nhà khoa học ở chỗ này tiến hành thí nghiệm bí mật?

Tóm lại, trong chớp nhoáng này, trong đầu Phương Y Nhiên , nghĩ tới vô số khả năng.

Nhưng là chuyện kế tiếp xảy ra, lại làm cho cô thiếu chút nữa cắn rơi đầu lưỡi của mình. Bàn tay lạnh như băng kia, đang dùng phương thức thật thô lỗ, cởi giày của cô.

“Này này, ngươi đừng kéo a, sẽ đem giầy kéo hư đấy!”

“Mệnh y. . . . . . Là mệnh y. . . . . .”

“Cái gì mệnh y! Nghe không hiểu á!Cho dù tôi nhầm lẫn, anh muốn bồi thường, cũng không cần phải kéo giày của tôi a!”

“Của tôi đấy, phải . . . . . Là của tôi.”

“Giày của tôi không bao nhiêu tiền, anh coi như đoạt đi cũng không dùng a!”

Phương Y Nhiên cố gắng giãy giụa, nhưng là đối với sức lực lớn đến dọa người, chặt chẽ nắm chân cô.

“Anh đừng quá đáng không chịu buông tay, tôi sẽ báo cảnh sát!” Cô vất vả nghĩ muốn dùng cái chân còn lại đá văng đối phương ra.

“Vẫn luôn đang nghĩ đến. . . . . . Thật là nhớ. . . . . .” Thanh âm kia càng ngày càng trầm thấp, theo giọng nói dừng lại, mang theo nhiệt độ của môi, dán lên bàn chân yêu kiều.

Phương Y Nhiên im bặt.

Người này đang làm gì?

So với bàn tay lạnh như băng kia, đôi môi âm ấm quả thật khác nhau một trời một vực. Làm người ta sởn gai ốc hơn là, đôi môi này đang hôn bàn chân cô, rất cẩn thận hôn, tựa hồ không muốn bỏ qua bất cứ chỗ nào. Không chỉ là môi, của người mà hàm răng vẫn còn ở gặm cắn nàng lưng bàn chân thượng da thịt. Sức lực không lớn, hàm răng khẽ phát run, giống như là đang cực lực ngăn chặn sức lực của bản thân, hoặc như là một loại khát vọng lớn không thể tin được.

Tín hiệu nguy hiểm vang lên trong đầu Phương Y Nhiên.

Tiếp tục như vậy nữa, trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì! Chuyện cho tới bây giờ, phương vẫn mở mới hối hận mình lỗ mãng xông vào hành động.

“Mệnh y. . . . . . Mạng y. . . . . .” Thanh âm kia vẫn còn không ngừng lặp đi lặp lại những lời làm người ta không hiểu nổi.

Hít một hơi thật sâu, Phương Y Nhiên hướng về phía mắt cá chân mình trong bóng tối hỏi: “Cái gì là —— mệnh y?”

Đối phương dừng một chút, dừng lại động tác , tựa hồ muốn trả lời câu hỏi của cô : “Mệnh y. . . . . . Mệnh y là . . . . .”

Ngay tại lúc này!

Cái chân còn lại của Phương Y Nhiên hung hăng nâng lên, đá hướng đối phương.

Bốp…!

Kêu đau một tiếng, cô rốt cuộc cảm thấy bàn tay ở mắt cá chân buông lỏng ra.

Cô muốn chính là cái cơ hội này! Nhếch nhác đứng lên, Phương Y Nhiên hướng cửa chạy đi, sau lưng lại vang lên tiếng gầm thét đầy tức giận!

“Không cho đi! Không cho. . . . . . Ngươi đi!”Mệnh y của hắn, tại sao có thể bỏ hắn đi đây? Cô có biết, nỗi thống khổ của hắn, hắn trống rỗng, hắn tịch mịch tất cả đều là bởi vì cô!

Lực đạo thực lớn, từ phía sau đánh tới. Sau một khắc, Phương Y Nhiên chỉ có thể cảm thấy sống lưng đau rát tột độ. Bả vai vừa đúng chạm vào công tắc bật đèn, chỉ nghe được tiếng lạch cạch rất nhỏ, ánh sáng trong nháy mắt tràn ngập ở cả gian phòng.

Bản năng nheo lại mắt, ánh mắt Phương Y Nhiên từ từ thích ứng ánh sáng.

Trên đất. . . . . . Là một mảnh bừa bãi, cái ly bị rớt, đệm nhăm nhúm, áo khoác tây trang thì tơi tả như giẻ rách. . . . . . Thậm chí còn có chiếc giày bị xé nát của cô.

Một đôi chân mang giày da xuất hiện trong tầm mắt cô.

Đôi chân kia, từng bước một hướng đến gần cô, một bàn tay chụp vai của cô, cho dù cách áo, cô đều có thể cảm nhận được phần lạnh như băng kia.

Tầm mắt Phương Y Nhiên từng chút từng chút dời lên trên, nhìn thấy một màu tóc đen, da thịt trắng nõn làm người ta nghẹt thở, cũng nhìn gương mặt xinh đẹp đến yêu mị.

Gương mặt này thật làm cho người ta ghen tị, làm cho người ta phát cuồng.

Đôi môi, sống mũi, gương mặt tổ hợp lại, vừa đúng giống như kiệt tác của Thượng Đế .Vừa mang vẻ đẹp phái nữ nhưng cũng đậm chất nam tính, có thể làm người ta tạm quên đi giới tính, giống như là yêu tinh trong thần thoại , khi người phàm nhìn thấy họ, liền cướp lấy linh hồn đối phương.

Hắn —— là người lúc nãy trong bóng tối sao?

Tiếng người phát ra gầm thét giống như dã thú, thế nào cũng làm cho người ta không nghĩ tới dẽ ở cùng một chỗ với loại quý công tử này.

Hắn hướng về phía cô nhàn nhạt cười, nhưng là bàn tay nắm bả vai cô lại càng ngày càng dùng sức.