Người Định Hình Tâm Lý

Chương 2: Người chết kể chuyện (2)

Editor: An Dung Ni

Beta: Queenie_Sk

"Không đoán được mở đầu, không tính được kết thúc.”

“Chú, cháu xin chú, thả cháu về nhà đi mà.” Trong căn phòng cỏ lạnh lẽo đơn sơ, một cô bé bị xích lại nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình, khuôn mặt trắng nõn và quần áo trên người cô bé lúc này đã lấm lem bùn đất.

Lời khẩn cầu của bé gái không hề khiến người đàn ông động lòng, “Im miệng, đừng có ồn! Tao không thể thả mày đi được! Mày đi thì tao sẽ xong đời! Sẽ xong đời!” Người đàn ông vừa lầm bầm vừa đi ra ngoài, khi mở cửa còn quay lại trừng mắt với cô bé một cái, hung ác uy hϊếp cô: “Mày ngoan ngoãn ở yên đấy cho tao, nếu không tao sẽ chặt đứt chân mày đấy!”

Sau khi đi ra ngoài, người đàn ông liền khóa trái cửa, cô bé ngồi co ro trong một góc phòng, nhìn chằm chằm ra ngoài khung cửa sổ mờ ảo. Thấy bóng người đàn ông kia đã đi xa, cô bé mới dám thử giãy giụa vài cái, nhưng tay chân cô đều bị xích chặt lại bằng xích sắt, cô kéo thử vài lần xong đành từ bỏ. Vừa đói, vừa khát, cô bé chỉ biết ngồi ôm hai đầu gối trong tuyệt vọng, nước mắt lăn dài.

Vài tiếng sau, trời dần tối, cô bé có thể nghe thấy cả tiếng chuột kêu chít chít trong góc phòng. Đúng lúc này, khóa cửa được mở ra, trong ánh sáng yếu ớt của buổi chiều tà, cô bé thấy một người đàn ông khom lưng tiến vào, cô bé sợ đến mức rúc người vào góc tường.

Người đàn ông kia từ từ tiến về phía cô bé, dừng lại cách cô vài bước chân, hắn ngồi xổm xuống, hơi đưa tay ra, nói rất khẽ như sợ ai đó nghe thấy: “Này, cô bé, đừng sợ, chú sẽ không làm cháu bị thương đâu.” Giọng của hắn ta run run, dường như chính hắn cũng đang lo lắng điều gì đó.

Cô bé nhìn hắn ta với ánh mắt đầy cảnh giác, càng cuộn chặt người mình hơn.

Người đàn ông lại tiếp tục nói với cô bé: “Xin lỗi, là… là anh chú bắt cháu đến.” Hắn vò đầu, có vẻ rất hối hận, sau đó lấy từ trong chiếc áo bẩn của mình ra một chiếc bánh nướng và chai nước, đưa cho cô bé, “Chú… chú có mang theo đồ ăn này, còn có nước nữa.”

Cô bé vẫn nhìn hắn bằng ánh mắt cảnh giác.

Thấy cô bé không nhận đồ ăn, người đàn ông nói lắp kia liền nổi nóng: “Cháu không ăn à, phải… phải ăn đi chứ, nếu không sẽ chết đói đấy.”

Lúc này cô bé kia mới nói khẽ: “Tay cháu bị trói lại rồi, không ăn được.”

“Vậy … vậy giờ phải làm sao?”

“Chú! Chú mở xích cho cháu đi, để cháu đi đi.” Cô bé nghiêng người về phía trước, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn hắn, đây chính là niềm hi vọng duy nhất của cô.

Người đàn ông vội lắc đầu: “Không được… được… chú sẽ bị… bị anh đánh, mà cháu… cháu cũng không trốn đi nổi đâu.”

Cô bé quỳ xuống, chắp tay cầu khẩn, giọng nói bi thương, “Cháu van chú, cháu muốn về nhà, xin chú….”

Trong ánh mắt van xin của cô bé, người đàn ông cà lăm kia dường như hạ quyết tâm, hắn nhìn chiếc chìa khóa trong tay rồi nói: “Được … chú … chú sẽ thả cháu.” Hắn dùng chìa khóa, mở khóa xích tay và xích chân rồi đỡ cô bé đứng dậy, dúi thức ăn và nước vào ngực cô.

Cô bé cảm kích cúi người với hắn, tầm mắt cô bé lại bị nhòe đi bởi nước mắt: “Cảm ơn chú, cháu cảm ơn chú.”

Người đàn ông cà lăm bất an nhìn ra bên ngoài, đẩy cô bé ra cửa: “Nhanh… đi nhanh lên, nhân lúc anh trai chú còn chưa trở về… chạy đi.”

Cô bé ôm bánh nướng trong lòng, chạy vội đi, thoát khỏi nơi đã giam cầm cô suốt hai ngày qua, trong lòng cô bé lúc này chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Chạy, chạy!

Chân cô bé bắt đầu nhũn ra, cô bé ngã nhào về phía trước, đầu gối bị xước nên chảy máu, nhưng cô vẫn cắn răng bò dậy, tiếp tục chạy.

***

“Chạy nhanh lên! Chưa ăn sáng à?”

“Phù, phù...” Chạy trong sân vận động hai vòng, Mộc Thất liền dừng lại, hai tay chống eo, thở hổn hển. Gò má cô vốn trắng nõn, giờ lại đỏ bừng bừng, những sợi tóc mái lâu không cắt rủ xuống mắt, Mộc Thất dứt khoát đưa tay túm hết tóc lên, dùng chun buộc lại.

“Ôi, ôi, mệt chết mất, tôi, tôi chạy không nổi nữa rồi.” Tưởng Vân Kiệt chạy đến bên Mộc Thất, trạng thái cũng giống hệt cô, vốn dĩ cả năm anh ta chả vận động lấy một lần. Giờ mệt đến mức ngồi bệt hẳn xuống đường chạy, không muốn động đậy.

“Mộc Thất, Tưởng Vân Kiệt, chạy tiếp đi, vẫn còn hai vòng nữa.” Đội trưởng Cao Đình bình thường khá là hiền lành, lúc này lại trở nên nghiêm túc lạ thường.

“Hu hu…” Tưởng Vân Kiệt nghe xong liền kêu rên: “Trời ạ! Tôi là kĩ thuật viên cơ mà, bình thường có ra ngoài bao giờ đâu, sao tôi cũng phải huấn luyện vậy trời! Thật bất công...”

Anh ta còn chưa kêu gào xong, Cao Đình tiếp lời: “Chạy mau, không chạy thì tăng thêm một vòng nữa nhé.”

Mộc Thất không thể làm gì khác ngoài việc tiếp tục chạy, chỏm tóc trên đầu thỉnh thoảng lại lắc một cái, chạy được nửa vòng, cô thấy một người đàn ông đầu tóc bù xù, ngồi trên cỏ, dưới ánh nắng mặt trời của mùa xuân, mái tóc ánh nâu của anh ta chuyển sang màu vàng kim, anh ta thoải mái ngồi rung chân, không hề có chút dấu hiệu nào của việc chạy bộ. Mộc Thất chạy đến bên anh ta liền dừng lại, cúi đầu: “Sao anh không chạy?”

Vì Mộc Thất chặn ánh mặt trời, Lục Diệp hơi nheo mắt, quay sang nhìn cô, ngữ điệu hùng hồn, “Vì tôi xin nghỉ bệnh, cô mau chạy tiếp đi.” Anh ta đưa tay chỉ về phía trước.

Nghỉ bệnh? Nhìn anh ta làm gì có vẻ gì là đang bị bệnh? Mộc Thất nhìn anh ta một cái, tiếp tục chạy về phía trước, đến khi chạy đến chỗ của Cao Đình, cô đứng lại, ngẩng đầu lên: “Đội trưởng, tôi đến ngày.”

Năm phút sau.

“Ơ... Lục đại gia! Ơ Mặt Than! Sao hai người đều không chạy?!”

Hai người vừa được nhắc tên một người tiếp tục ngồi ngắm cảnh, một người nghiêng đầu uống nước.

“Anh không hề bị ốm.” Hôm nay trên đường đi làm, Mộc Thất nhìn thấy Lục Diệp dừng bên đường ăn kem.

Lục Diệp liếc chỏm tóc trên đầu cô, “Cô cũng đâu có.”

Mộc Thất mặt không đổi sắc: “Tôi có hay không anh cũng đâu nhìn ra.”

Lục Diệp trả nguyên văn cả câu lại cho cô: “Tôi có ốm hay không cô cũng đâu thể nhìn ra.”

“Aaaa!” Trong sân vận động vang lên tiếng kêu thảm thiết thu hút sự chú ý của mọi người, hai người cũng quay ra nhìn, thấy Tưởng Vân Kiệt vẫn tiếp tục vừa chạy vừa kêu rên, dù cả người đã mềm nhũn hết ra rồi: “Đội trưởng! Tôi sắp chết rồi! Tôi không chạy nổi nữa rồi!”

Còn Tôn Đống, người xuất thân từ đội cảnh sát đặc biệt lúc này đã chạy xong bốn vòng, đi sang một bên nghỉ ngơi, đặt hai tay trước miệng kêu lớn: “Tưởng Vân Kiệt, cố lên, còn một nửa vòng nữa thôi.”

Chạy xong bốn vòng, Tưởng Vân Kiệt nằm phịch xuống đường chạy, giang rộng tay chân, mặt dán xuống đất, không nhúc nhích, nếu ngực không phập phồng thì nhìn chẳng khác gì đã chết rồi.

Đúng lúc này đội phó Hề Thiên Tường một tay đút túi áo, một tay cầm điện thoại tới, đến bên cạnh Cao Đình, dừng lại: “Cao Đình, chúng ta có vụ án.”

Cao Đình gật đầu một cái, quay sang nói với mấy người vừa chạy xong: “Được rồi, còn mấy người chưa hoàn tất thì tạm dừng huấn luyện. Mọi người đi tắm rửa, sau đó đến phòng làm việc.”

Mộc Thất đứng dậy, phủi mông một cái, Lục Diệp thì đang đứng nên cứ thế đi về phía trước. Mộc Thất nhìn những thứ dính trên mông anh ta, cô quay phắt mặt sang một bên, coi như mình chưa thấy gì.

“Đội phó, sao anh không đến sớm hơn chút nữa?” Giọng nói yếu ớt của Tưởng Vân Kiệt vang lên từ dưới đất.

Hề Thiên Tường đẩy đẩy mắt kính, mỉm cười, “Tất nhiên là tôi phải đợi cậu chạy xong rồi mới đi ra.”

Tưởng Vân Kiệt: “…”

Nửa tiếng sau, tất cả mọi người đều quay lại phòng họp nhỏ.

Vì đã có một khoảng thời gian rất dài chưa rèn luyện thể lực nên mặt Mộc Thất và Tưởng Vân Kiệt vẫn còn hơi hồng hồng, tinh thần cũng không quá tốt, Mộc Thất lúc này đã bỏ mái xuống. Lục Diệp không chạy tí nào nên vẫn bình thường như mọi hôm, nhìn có vẻ như đang nửa ngủ nửa không. Tôn Đống vận động xong lại cảm thấy tinh thần sảng khoái, ánh mắt lấp lánh tràn đầy sức sống. Cuối cùng là pháp y Cố Mi tay đút túi chạy vọt vào, dù sắp sang tuổi ba mươi, nhưng cô ấy hơi thấp, hơn nữa gương mặt cũng khá trẻ con nên nhìn qua giống học sinh hơn. Cô ấy kéo ghế ra, ngồi xuống.

Sau khi mọi người đến đủ, đội phó Hề Thiên Tường đứng trước màn hình, giới thiệu cho mọi người về vụ án.

“Lúc 9 giờ sáng ngày 14 tháng 4, tức hôm qua, ở nhà 1002, tòa nhà 28 khu chung cư Cảnh Ngọc đã xảy ra một vụ án mạng. Nạn nhân là đôi vợ chồng trẻ, bị sát hại tại chính nhà mình, đều bị dao đâm chết. Lúc được phát hiện, người vợ đã bị chặt mất tay trái, còn người chồng thì bị móc mắt.”

Trên màn hình lớn hiện lên hình ảnh của hiện trường. Một người phụ nữ trẻ nằm trên nền nhà ở phòng khách, cách đó không xa là bàn tay trái đã bị chặt rời. Trên ghế sofa là nạn nhân còn lại, phần mắt chỉ còn là hai hốc mắt trống rỗng, máu thịt lẫn lộn. Hiện trường vụ án quá đẫm máu, Tưởng Vân Kiệt vốn yếu vía, lập tức trợn mắt: “Thật khủng khϊếp!”

Tôn Đống cũng xoa xoa mắt, “Nhức mắt quá.”

Người luôn tỉnh táo - Mộc Thất vẫn không hề có biểu cảm, còn Lục Diệp luôn ở trong trạng thái chưa tỉnh ngủ thì chỉ ngáp một cái.

Chỉ có Cố Mi híp mắt, sờ cằm, trên khuôn mặt trẻ con của cô ấy hiện lên sự vui vẻ khiến người ta phải rợn người: “Khẩu vị thật nặng. Tôi thích.”

Đội phó nói tiếp: “Qua camera giám sát, đã bắt được hung thủ vào lúc 2 giờ chiều nay, là anh trai của nạn nhân nữ Kim Lâm, tên là Kim Mẫn.” Một khuôn mặt cực kì thanh tú xuất hiện trên màn hình lớn, nhìn khá giống nạn nhân nữ.

Tưởng Vân Kiệt tỏ ra khó hiểu, “Anh trai gϊếŧ em gái ruột và em rể? Có thâm cừu đại hận gì à?”

Mộc Thất cũng nghĩ đến một vấn đề quan trọng khác, “Nếu đã bắt được hung thủ rồi thì chúng ta nhận vụ này làm gì?”

Hề Thiên Tường giải thích: “Vì hung thủ Kim Mẫn hôm nay đã tử vong ở bệnh viện.”

Lục Diệp vò vò mái tóc rối của mình, uống một hớp cà phê nhiều đường, từ từ kết luận: “Có vẻ như cái chết của hắn ta không bình thường.”

Hề Thiên Tường vuốt cằm: “Hắn bị tiêm kali xyanua, khi y tá phát hiện ra thì hắn đã chết. Kim Mẫn không thể tự mình mang thuốc độc vào phòng bệnh được, nên trước mắt chúng tôi phỏng đoán rằng đã có người tiến vào phòng bệnh của Kim Mẫn tiêm kali xyanua vào người hắn.

“Ngoài cửa phòng bệnh có cảnh sát trông chừng 24/24, chỉ có bác sĩ và y tá mới được vào trong. Vân Kiệt, cậu phụ trách việc kiểm tra camera giám sát của bệnh viện, điều tra rõ xem từ lúc Kim Mẫn vào phòng bệnh đến lúc hắn chết đã có những ai tiến vào.” Cao Đình lúc này lại trở về với hình tượng nhã nhặn như mọi ngày.

“Đã rõ!” Tưởng Vân Kiệt xoa xoa tay, chuẩn bị làm một trận lớn.

Cao Đình sắp xếp tiếp: “Thiên Tường, cậu đến bệnh viện xử lý nốt những việc liên quan, những người còn lại theo tôi đến nhà nạn nhân. Còn Cố Mi…”

Cố Mi quơ quơ ngón tay, “Dù sao tôi cũng sẽ phải ở chỗ này đợi thi thể.”

“Vậy mọi người hành động đi.”

Bốn người một chiếc xe, Tôn Đống lái xe, Cao Đình ngồi ghế phụ lái, còn không quên hỏi thăm sức khỏe hai người vừa xin nghỉ, “Hai người không sao đấy chứ?”

Cả hai đều lắc đầu: “Không sao, chỉ là không chạy bộ được thôi.”

“Hai người phải rèn luyện thường xuyên. Tôi huấn luyện mọi người, cũng không phải là để đi bắt tội phạm, mà là để bảo vệ bản thân.” Đội trưởng đội điều tra đặc biệt - Cao Đình vốn nổi tiếng về chuyện quan tâm đội viên, bình thường đối với mọi người cũng khá dễ dãi, chẳng trách cứ ai bao giờ, nhưng trong vấn đề sức khỏe, anh ta lại tương đối cố chấp. Mỗi tháng nhất định sẽ có một lần huấn luyện sức khỏe toàn diện, là để khi gặp trường hợp đặc biệt, đội viên của anh ta không xảy ra chuyện không may.

“Vâng, chúng tôi biết rồi.” Hai người ngoài miệng thì đồng ý, nhưng trong lại thầm nghĩ: Lần sau lại xin nghỉ tiếp.

Đến dưới tầng nhà nạn nhân, xuống xe, bốn người đi lên bằng thang máy. Cửa nhà nạn nhân đã bị phong tỏa, Cao Đình lấy thẻ ngành đưa cho cảnh sát giữ hiện trường, bốn người đeo găng tay chuyên dụng rồi mới vào nhà. Khóa cửa không có dấu hiệu bị phá, trong bản báo cáo cũng đã ghi rõ, hung thủ quen biết với nạn nhân, thậm chí còn chính là người thân của nạn nhân.

Bốn người từ từ tiến vào, mùi máu tanh trong phòng đã tản bớt đi, nhưng những dấu vết của vụ án mạng vẫn còn. Cả phòng khách dường như chỗ nào cũng có máu, có đôi chỗ máu bắn cả lên tường, trên bàn, ghế sofa, và nơi nhiều máu nhất chính là nền nhà. Hiển nhiên là hai nạn nhân đã bị sát hại và móc mắt, chặt tay ở phòng khách.

Vốn dĩ nơi này là một căn phòng ấm áp, giờ đây nơi nào cũng thấy máu, ngay cả trên ảnh chụp chung đầy hạnh phúc của đôi vợ chồng trẻ cũng vậy.

Máu…. Mộc Thất nhíu mày, đến gần bức ảnh được đặt trong hốc tủ ở phòng khách.

Nếu nhìn kĩ thì sẽ phát hiện máu trên khung ảnh không phải là bị bắn lên, mà dường như có ai đó dùng ngón tay dính máu lau lên. Khuôn mặt của nạn nhân nữ trong tấm hình hoàn toàn bị máu che đi, còn cả chỗ hai người nắm tay nhau cũng có một dấu vân tay máu rất rõ ràng.

Rất dễ để nhận ra người làm những việc này chính là hung thủ. Qua hành động này có thể thấy, hắn tỏ vẻ rất tức giận với nạn nhân nữ, và cả mối quan hệ giữa hai nạn nhân nữa.

Vậy điều gì đã khiến hắn tức giận như vậy?

Lục Diệp đi vòng vòng trong nhà một lúc, cẩn thận kiểm tra các vết máu và các dấu vết tại hiện trường xảy ra án mạng, sau đó mới trở lại phòng khách, “Nữ nạn nhân đã để cho hung thủ vào nhà, lúc này hắn chưa ra tay luôn, mà để cho nạn nhân vào bếp rót nước cho mình, đúng lúc này hung thủ mới công kích nạn nhân nam. Hắn dùng dao da^ʍ vào bụng nạn nhân nam, tiếng kêu của anh ta kinh động đến nạn nhân nữ trong bếp, do đó ly thủy tinh mới rơi xuống đất. Khi cô ta vừa chạy vào phòng khách, đến đúng vị trí này thì bị dao đâm thẳng vào tim.”

Cao Đình đứng ở cạnh ghế sofa, “Vậy tức là cả hai nạn nhân đều bị đâm chết trong tình huống không hề phòng bị chút nào. Xem ra quan hệ của hung thủ và gia đình nạn nhân cũng không quá tệ. Tiếp theo chúng ta cần phải xác nhận lại nguyên nhân vì sao hắn lại nhẫn tâm sát hại em gái và em rể của mình bằng cách thức dã man đến vậy. Có lẽ sau khi biết rõ mọi chuyện, chúng ta sẽ tìm được nguyên nhân vì sao hắn lại chết trong bệnh viện.”

Mộc Thất gật đầu đồng tình.

Còn Lục Diệp lại tiếp tục kiểm tra vết máu trên đất: “Sau khi bị đâm vài nhát dao liên tục, lúc này nạn nhân nữ mới tử vong, theo vết máu dưới đất có thể thấy, nạn nhân nam đã bị kéo lên ghế sofa sau khi bị thương.”

Tôn Đống thắc mắc: “Rồi hắn móc mắt nam nạn nhân?”

Mộc Thất nhìn lại khung ảnh, “Không, hắn đã chặt tay nạn nhân nữ trước.”

Tôn Đống khó hiểu nhìn Mộc Thất.

“Vì đối với hung thủ, cái chết của người đàn ông có vẻ quan trọng hơn cái chết của người phụ nữ.” Mặc dù cô không biết vì sao lại vậy.

“Hả….?” Tôn Đống vẫn không hiểu gì.

Lúc này điện thoại Cao Đình reo lên, anh ta cầm điện thoại lên, nhìn một lúc rồi nói với ba người: “Vân Kiệt gửi tin nhắn, đã điều tra ra được một bác sĩ khả nghi.”

Có đôi lúc, chúng ta không khống chế được tâm trạng của bản thân, cũng có lúc không khống chế được việc mình sẽ yêu ai.