Bóc Kẹo

Chương 47: Đừng Nghịch

Chương 47: Đừng nghịch

Nhóm dịch: Chiêu Anh Các

Đời này Lâm Uyên chưa bao giờ làm chuyện gì cẩn thận tới như vậy.

Anh xé lớp bao bì đóng gói bên ngoài, lấy ống tampon ở bên trong ra. Nửa ngồi nửa quỳ ở bên chân Khương Đường, nhìn chằm chằm vào cô bé giữa hai chân cô, nuốt một ngụm nước bọt.

Quang cảnh xinh đẹp đang ở ngay trước mắt, nơi đó hơi nhăn nheo lại sạch sẽ mê người, lớp thịt mềm bên trong hoa huyệt bởi vì tư thế này là khẽ hé miệng, vì kỳ kinh của cô mới vừa tới nên bên trong khe hở nhỏ kia chỉ chảy ra một xíu máu, vệt máu theo chân của cô chảy xuống, từng giọt từng giọt xinh đẹp như hoa mai.

Nơi đó cũng không có mùi máu tanh nồng đậm mà còn tản ra mùi sữa tắm thơm nức mũi.

Với anh bây giờ mà nói đúng thật là dày vò.

“…Được chưa?”

" Đợi một chút. "

Anh thử nhấn ống tampon kia vào trong hoa huyệt, vừa định nhẹ nhàng đẩy mạnh vào sâu lơn lại thấy Khương Đường đẩy bả vai anh, kêu lên đau đớn.

Lâm Uyên lập tức dừng lại, anh không hiểu được, rõ ràng cây côn ŧᏂịŧ của anh to như vậy huyệt nhỏ của cô còn ăn được, sao cái cây tampon bé xíu này lại nhét vào không lọt.

Anh nhíu mày: "Đổi tư thế đi."

Khương Đường đổi sang ngồi ở bên bồn tắm, bàn chân hơi kiễng lên, hai chân tách ra đối diện với Lâm Uyên, để cho hoa huyệt kia mở ra lớn hơn một chút.

Lâm Uyên vẫn duy trì tư thế ngồi xổm như cũ, cô cúi đầu xuống, không nhìn thấy biểu cảm của anh, cô chỉ có thể nhìn thấy đầu đỉnh đầu anh mà thôi.

Bắt đầu lại một lần nữa.

Lần này rất thuận lợi, ống tampon màu tím đẩy vào miệng huyệt màu hồng, đẩy que nhỏ hoàn toàn vào hoa huyệt.

Lâm Uyên trơ mắt nhìn ống tampon kia bị huyệt nhỏ trước mặt nuốt vào.

Tựa như lúc anh khởi động trò vui nhét ngón tay vào bên trong huyệt nhỏ của cô.

Cuối cùng chỉ còn lại một sợi dây nhỏ lộ ra ở bên ngoài.

Toàn bộ quá trình thuận lợi hơn ban nãy rất nhiều, cô cũng không kêu đau nữa. Anh chậm rãi thở ra một hơi, trên trán đã lấm tấm mấy giọt mồ hôi lạnh.

Khương Đường: “Vào rồi ạ?”

Lâm Uyên: "Ừ."

Cô ngay lập tức đứng dậy, đi lại mấy bước, quả thật không có chút cảm giác bên trong người mình có dị vật gì, cơn đau bụng ê ẩm cũng như theo sau bớt lại không ít, xem chừng là anh đã làm đúng rồi.

Đây là lần đầu tiên Khương Đường dùng tampon, cứ như phát hiện đại lục mới.

Lâm Uyên trầm mặc rửa tay xong, liếc nhìn Khương Đường trong gương nói: "Phiền toái."

Khương Đường chớp chớp mắt: “Ai bảo anh mua tampon làm gì.”

Còn trách cô à?

Anh đóng vòi nước lại, sâu xa nói: “Cho nên, đáng ra anh nên mua mỗi loại một gói rồi mang về cho em chọn, có đúng không?"

Khương Đường nghĩ đến dáng vẻ anh ôm một đống băng vệ sinh lớn đi thanh toán liền cảm thấy buồn cười không thể tin được: “Không cần đâu, em không dùng nhiều như vậy."

Cô còn dám nghĩ tới?

"..." Lâm Uyên hơi véo gáy của cô một cái: “Đừng có tưởng bở.”

*

Đợi đến lúc Khương Đường chỉnh đốn xong đi ra ngoài, Lâm Uyên đã nằm ở trên giường quay lưng về phía cô nghịch điện thoại di động.

Cô bấm tắt đèn phòng ngủ, chỉ để lại chiếc đèn ngủ tỏa ra tia vàng ấm áp nơi đầu giường, leo lên từ cuối giường, mềm mại như mèo dán chặt lấy anh.

"Lâm Uyên ơi, Lâm Uyên à."

Cô nhẹ nhàng gọi anh, anh chẳng đáp một lời.

Khương Đường liền luồn tay vào trong áo ngủ của anh, một đường vuốt ve từ trên xuống dưới, đi lướt qua cơ bụng của anh, lại luồn tay vào giữa hai chân anh, cọ xát vào nơi hừng hực giữa hai chân anh.

Lâm Uyên trở mình lại, ném điện thoại di động qua một bên.

Anh ngăn lại bàn tay đang táy máy của cô, âm thanh rõ ràng hơi giương cao lên: “Đừng nghịch.”

Cô đang ở thời kì đặc biệt, cô căn bản không sợ gì cả, tay vẫn theo ý muốn di động trên người anh: “Ai bảo anh không để ý tới em cơ.”

Anh hơi đẩy hông về phía trước, côn ŧᏂịŧ cứng rắn đăng đâm vào lòng bàn tay của cô: “Cứng rồi, không rảnh."

Ý ngoài lời là muốn cô ngoan ngoãn đi, đừng có nghịch ngợm chọc phá anh nữa.

Khương Đường lại không nghe lời, nắm chặt nơi nóng rực của anh, cởi đai lưng áo tắm của anh ra, cơ thể hơi lùi xuống một chút, nhìn côn ŧᏂịŧ của anh ở khoảng cách gần.

Trước đó mỗi lần đều bị nhét thẳng vào trong miệng, cô vốn chưa bao giờ được nghiêm túc ngắm nhìn.

Lớp lông bên dưới gốc côn ŧᏂịŧ hơi cứng, côn ŧᏂịŧ thô đen này dù là kích cỡ hay độ lớn đều rất khả quan, bên trên côn ŧᏂịŧ có gân xanh nhô lên cuồn cuộn, một đường kéo đến đầu nấm bên trên, qυყ đầυ hơi cong cong vểnh lên, khó trách thứ này lần nào cũng có thể đâm tới điểm G của cô.

Khương Đường chồm người qua, hôn lên trên côn ŧᏂịŧ.

Lâm Uyên cho là cô muốn giúp mình giải quyết, lại không nghĩ tới hôn môi chỉ là bắt đầu, sau đó là những nụ hôn chi chít trải rộng khắp côn ŧᏂịŧ, từ qυყ đầυ tới tận gốc rễ, không tha bất cứ một chỗ nào.

Anh cụp mắt lại, tay đè lên tấm lưng gầy yếu của cô.

Một lát sau, cô ngẩng đầu lên, khóe miệng còn dính một sợi chỉ bạc, cười nói với anh: “Học trưởng ơi, em đã hôn từ đầu tới đuôi gậy thịt của anh rồi, tổng cộng tốn mất hai mươi ba nụ hôn của em đó.”

Lâm Uyên cảm thấy, mình cứ thế này sớm muộn gì cũng sẽ bị cô trêu chết.