Bóc Kẹo

Chương 31: Tên Đàn Ông Cặn Bã

Chương 31: Tên đàn ông cặn bãNhóm dịch: Chiêu Anh Các

"Lâm Uyên, không phải anh nói là anh chỉ đi tắm suối nước nóng thôi sao?"

“Vì sao lại có người gọi điện thoại tới cáo trạng với em rồi?”

“Có phải trong phòng của anh đang giấu một tiểu hồ ly nào đó hay không?”

Thấy người ở đầu kia mãi không trả lời lại, Phó An An ho nhẹ một tiếng, có chút thăm dò hô lên một tiếng: "Anh họ?"

“ Em còn biết anh là anh của em à? ” Anh lành lạnh nói.

“…Còn không phải là vì quen mồm sao?” Cô ấy nện giường, nói: “Còn không phải vì trước đó để né mấy chị gái nhỏ suốt ngày lẽo đẽo theo anh nên anh cố tình để mọi người hiểu lầm em là bạn gái của anh sao! Bây giờ thì hay rồi, cái bà chị Vi gì đó kia còn đặc biệt gọi điện thoại tới cáo trạng cho em, nói đầu em mọc sừng rồi!”

“ Sao thế, anh lại bị chị gái nhỏ nào quấn lấy à, có đẹp không? Có cần em ra tay không?” Phó An An lầm bầm: " Chỉ cần anh nói một tiếng em sẽ có biện pháp!"

Lâm Uyên bị cô bé làm cho đau đầu: "Có phải là cô lại thu hết tiền tiêu vặt của em rồi hay không?"

“ …Không có đâu, anh đừng có mà đánh trống lảng.” Phó An An nhỏ giọng nói: “Anh lại không phủ nhận, xem ra trong phòng của anh thật sự có con gái nhỏ rồi, có đúng hay không?"

"Ừm.” Anh đáp lời: “Em đừng tới quấy rầy em ấy."

"?" Cô ấy bừng tỉnh: "Hóa ra là chị dâu à? Tốt quá rôi, rốt cuộc chúng ta có thể giải thoát rồi, em đã sớm muốn bay một mình, xinh đẹp một mình, em cũng có nam sinh yêu thích muốn theo đuổi nha!"

"Đừng có mơ.” Anh lạnh nhạt mà cảnh cáo: "Dám yêu sớm đánh gãy chân của em."

Cmn, còn có thể tiêu chuẩn kép như thế sao?

Từ từ … Không đúng!

“Anh lại muốn lấy em ra làm bia đỡ đạn đấy à! Muốn thay chị dâu quét sạch cản trở tiện thể giúp em nhìn chằm chằm những người khác cho anh đấy à!” Phó An An vô cùng đau đớn: "Em mới có bao lớn chứ, anh lại để em phải gánh trên vai một sứ mệnh nặng nề như vậy…”

Anh không muốn nghe cô lảm nhảm nữa, xoay người nhìn vào trong phòng, Khương Đường đã khoác chiếc áo tắm nền đỏ hoa văn rối rắm lên, đang dùng khăn lông khô lau tóc, cô rất gầy, bóng lưng với vòng eo thon thả nhìn qua chỉ một tay có thể ôm hết

Có thể là do thấy anh nói chuyện điện thoại quá lâu, Khương Đường thả khăn mặt xuống, đi tới trước cửa kính nơi ban công, nhìn vào mắt anh điềm tĩnh cười cười, mắt của anh đi xuống, dừng lại ở mắt cá chân của cô, bên trên đó còn in một dấu răng nhợt nhạt, hồng hồng.

Tối hôm qua chẳng biết tại sao anh lại muốn lưu lại dấu vết ở nơi đó của cô.

Cô cũng không từ chối, chỉ hơi khóc lên nức nở.

Nghe thấy cô khóc, anh càng không nhịn được muốn cô phải khóc lớn tiếng hơn chút nữa.

Cứ như bị ma quỷ ám ảnh vậy.

Hầu kết Lâm Uyên lăn lăn, một tay cầm điện thoại một tay ra hiệu cô đi tới, Khương Đường đẩy cửa sổ thủy tinh ra, mới vừa đi tới bên cạnh anh đã bị anh kéo ngồi ở trên đùi.

Điện thoại di động biểu thị vẫn đang kết nối, Khương Đường mờ mịt không dám nói chuyện, có chút chột dạ, muốn đi xuống khỏi người anh, tay lại bị anh nắm lấy, không cho động đậy.

Lâm Uyên từ trong túi áo lấy ra một cái hộp bọc nhung tơ, một tay lấy vòng tay bên trong ra, đeo lên cho cô, kích cỡ thật đúng như anh đã đoán, rất vừa vặn.

Phó An An mệt mỏi nói, chân thành nói ra câu cuối cùng: "Anh cũng không sợ chị dâu hiểu lầm lấy đao tới chém em à?!”

Xúc cảm lạnh lẽo man mát, Khương Đường cúi đầu vuốt chiếc vòng tay, lông mi dài chập chờn như cánh bướm.

"Không cần.” Anh đáp: "Em ấy rất biết điều."

Anh cúp điện thoại, hôn một cái lên mí mắt đang hơi rủ xuống của cô.

Khương Đường im lặng.

Rốt cuộc anh sao có thể làm được chuyện vừa tán gẫu với bạn gái chính quy vừa mặt không đổi sắc thả thính cô như vậy?

Sao mắt nhìn người của cô lại có thể kém như vậy.

Lại đi coi trọng một cái tên đàn ông cặn bã từ đầu đến đuôi chỉ có vẻ ngoài.