Bóc Kẹo

Chương 24: Đặt Vé

Chương 24: Đặt vé

Nhóm dịch: Chiêu Anh Các

Bức ảnh đầu tiên là huyệt thịt trắng nõn nà, miệng âʍ đa͙σ đầy đặn như vỏ sò, sau khi bị người tách ra lộ ra viên châu ngọc bên trong, kẽ mông kia cũng lộ ra hoàn toàn trước màn ảnh, không có âm mao che chắn, chỉ vừa liếc mắt một cái anh đã nhìn thấy con đường đi vào hoa huyệt bên trong.

Lông mày anh giật giật, thứ này anh không thể quen thuộc hơn nữa.

Thứ từng bị anh dâʍ ɭσạи cách một lớp qυầи ɭóŧ, từng được anh dùng ngón tay mò vào bên trong, từng được anh dùng trứng rung khuấy đảo, thậm chí còn từng bị anh dùng côn ŧᏂịŧ cắm vào.

Không cho anh kịp phản ứng, một đoạn video khác được gửi tới.

Cô đang tự an ủi, máy quay phim không quay đến khuôn mặt của cô, nhưng anh có thể nghe thấy giọng nói của cô, âm thanh mang theo vui thích như có như không, âm thanh rêи ɾỉ cầu xin được anh cắm vào, từng tiếng từng tiếng kêu tên anh, hoàn toàn đem anh trở thành đối tượng ảo tưởng của mình, tốc độ ngón tay ấn vào càng lúc càng nhanh, một lát sau cô đã đi lên cao trào.

Dâʍ ɖị©ɧ cũng theo đó trào ra ngoài, khung cảnh rất sắc tình.

Ánh mắt Lâm Uyên âm thầm, dươиɠ ѵậŧ bên dưới đã bị cô lẳиɠ ɭơ trêu ghẹo cương cứng lên, chỉ hận không thể lập tức vạch bông hoa nhỏ kia ra cắm vào.

Anh nhắm mắt lại, khóe miệng mang theo một chút cười lạnh.

Em gái tiểu học này của anh cũng giỏi thật đó nhỉ.

Cho dù không nhìn thấy thấy mặt cũng có cách khiến toàn thân anh dâng lên dục hỏa! Cô cũng không sợ anh xoay người liền đi tìm cô gái khác để lên giường à?

Điện thoại di động lại rung rung, tin nhắn thứ ba là một bức ảnh, là một chiếc khăn lông. Anh nhận ra, đây chính là thứ được đệm dưới mông của cô ban nãy, bên trên còn dính chút nước —— .

[ Học trưởng, anh có muốn em gửi cho anh ngửi không? ]

*

[ Huyệt nhỏ lẳиɠ ɭơ. ]

Khương Đường tắt đèn đi nhìn câu trả lời của anh, trống vắng nhiều ngày do không được đáp lại nhận được một chút bù đắp, cô sờ sờ khuôn mặt tràn đầy ửng đỏ của mình, trả lời: [ Muốn được dươиɠ ѵậŧ lấp kín. ]

Đầu kia, Lâm Uyên còn cho là cô thèm đàn ông thèm đến muốn điên rồi, cái loại ảnh khiêu da^ʍ như thế này mà cũng dám gửi qua tin nhắn, còn không có chút kiêng kỵ nào, cô không phải vật nhỏ dâʍ đãиɠ thì là cái gì nữa? Anh nhìn chằm chằm lều vải đã dựng lên bên dưới, thật sự muốn lập tức về nhà, lấy qυầи ɭóŧ của cô ra tự xử.

Vậy còn cô thì sao? Lẳиɠ ɭơ như thế, không phải chỉ cần một tên đàn ông đến liền được rồi?

Chỉ mới nghĩ như vậy thôi anh đã cảm thấy vô cùng khó chịu ——

Anh hỏi: [ Thèm đàn ông? ]

Cô trở về: [ Vâng. ]

Thật đúng là!

Lâm Uyên nghiến nghiến răng, đáng tiếc bây giờ anh không thể lập tức trở về, ngày mai là 31 tháng 12, anh thật sự sợ cái đồ lẳиɠ ɭơ kia thật sự không khống chế được liền đi tìm một kẻ nào đó đến.

...

Khương Đường lăn lăn trên giường, Lâm Uyên mãi không trả lời tiếp, cô mím môi, có chuyện gì thế, vừa mới nói chuyện với nhau được vài câu anh đã lặn mất rồi, là do cô không đủ thu hút anh sao?

Cô chờ rồi lại chờ, đến tận khi sắp ngủ thϊếp đi thoại di động mới rung rung: [ Sáng mai sau khi tan học tới tìm tôi. ]

A, gì cơ?

Cô dụi dụi mắt, muốn ngồi dậy để đọc được càng rõ hơn, một tin nhắn khác đã gửi tới, là một tin nhắn nhắc nhở đã đặt vé của hãng hàng không China Southern Airlines: [Quý khách thân mến, chuyến bay CZ3128 của ngài đã được đặt vé thành công, chuyến bay sẽ khởi hành từ thành phố Vận

tới thành phố Lê sẽ bắt đầu từ lúc….]

Khương Đường biết rõ, thành phố Lê bên kia chính là nơi của khu du lịch mà Tạ Toa nói tới hôm trước, anh muốn cô tới gặp anh? Anh lại có chứng minh thư của cô?

Lượng tin tức có chút lớn, cô buông di động xuống, cau mày suy nghĩ tự hỏi.

Trần Duẫn còn muốn rủ cô sau khi học cùng cùng cô ấy đi xem phim điện ảnh của thần tượng, giúp thần tượng cô ấy nâng cao doanh thu…

Cô còn chưa từng rời khỏi nhà xa như vậy.

Có chút rối rắm, có chút lo lắng, hơi sốt sắng... Càng nhiều là chờ mong.

...

...

Lâm Uyên cảm thấy mình lại nổi cơn điên rồi.

Đã nói không được để bị cô dắt mũi rồi hay sao?

Thế mà cô chỉ cần nhắn cho mình mấy cái tin nhắn lẳиɠ ɭơ kia, tùy tiện nói với mình mấy câu dâʍ đãиɠ mình đã không nhịn được tự mình ra tay rồi, còn muốn cầm tù cô, không cho cô có cơ hội đi tìm người đàn ông khác, mình còn sai người đi điều tra số chứng minh thư của cô, còn giúp cô đặt vé máy bay, còn phân tích sơ qua loại học sinh ngoan như cô chắc hẳn sẽ không tùy tiện trốn học hay xin nghỉ nên vé đặt trước cũng là vé buổi tối.

Sau khi anh làm xong toàn bộ mọi chuyện, A Hách ở bên cạnh đã nhìn anh tới trợn mắt há hốc mồm.

"..."

Tích cực chủ động như vậy thật sự là anh em tốt của anh ta, đâu còn cái dáng vẻ đẩy hết đám con gái ra lúc nãy chứ, đây là phân đoạn diễn của cục đá lạnh ngàn năm giữ mình trong sạch đi lấy lòng người khác đó hở? Anh ta biết giữa Lâm Uyên và Khương Đường nhất định có gì đó gian tình, hai người bọn họ rất ám muội, nhưng mấy ngày nay không phải anh ta vẫn không thấy bọn họ liên lạc gì với nhau sao? Không có lý nào lại có thể khiến Lâm Uyên lo lắng tới như thế được?

Đại não A Hách bắt đầu khẩn cấp phân tích cực nhanh, Lâm Uyên vừa ngầu lòi lại đẹp trai, khả năng duy nhất chỉ có một —— .

Chẳng lẽ là... Là do lần đầu tiên của đại thiếu gia ở trên giường không tốt, con gái nhà người ta không thích?

Cho nên anh mới tỏa ra hơi lạnh nhiều ngày như vậy!

Ai nha, thật đúng là, đáng, thương, mà.

A Hách sắp sầu lo tới muốn chết rồi, anh ta đi theo phía sau Lâm Uyên cống hiến đủ loại mưu kế: “Chỗ tớ có mấy bộ phim con heo hay lắm, loại hình gì phong cách nào cũng có tất, cậu có muốn xem không? Để tớ gửi qua cho nhé?”

Lâm Uyên cảm thấy thật phiền: “Cậu bị bệnh à?”

"..." A Hách nghĩ, có khi nào mình đã chọc trúng cái chân bị thương của bạn tốt rồi hay không, anh ta nhanh chóng vận chuyển đầu óc: “Đêm giao thừa mà, đúng là thời điểm lãng mạn nha, cậu cũng phải chuẩn bị cho con gái nhà người ta chút quà chứ, ứ ứ, có cô gái nào không thích Cartier, LV, rồi trang sức lấp lánh chứ? Đeo lên người rất có mặt mũi đó.”

"Đại thiếu gia, đến thử một chút xem?"

Lâm Uyên một cước đá anh ta ra xa: “Đến cái cmn nhà cậu."

*

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~