Bóc Kẹo

Chương 16: Ốc Hoa

Chương 16: Ốc hoa

Nhóm dịch: Chiêu Anh Các

Khương Đường không còn cách nào, chỉ có thể mang theo trứng rung đi cùng Lâm Uyên tới nhà hàng cách đó không xa. May là dọc theo đường đi anh không ấn nút mở máy, để cho cô còn có thể bất đắc dĩ giả bộ bình tĩnh.

Chỉ là không có một lớp qυầи ɭóŧ làm bình phong che chở, toàn bộ thân dưới đều là lạnh lẽo, một chút cảm giác an toàn cũng không có. Cô luôn cảm thấy chỉ cần có người hơi cúi xuống hoặc ngồi xổm xuống sẽ có thể nhìn thấy đạo cụ đang bị nhét ở trong hạ thể dâʍ đãиɠ của cô, có thể nhìn thấy đường biên màu trắng của quả trứng rung kia.

Thật sự quá xấu hổ mà.

Sau khi đi vào trong phòng riêng, vẻ mặt của các nam sinh đều mang theo ý vị sâu xa.

"Oa, sao lại lâu như vậy? Được nha được nha."

"Cậu chủ Lâm vừa ra tay liền nhanh như vậy bắt được.”

“Thật là không biết xấu hổ mà, em gái nhà người ta nhỏ như vậy, thật sự có thể chịu được cái thứ to lớn kia của cậu à?”

Khương Đường bị bọn họ trêu trọc vô cùng xấu hổ, hơi nhìn quanh một vòng, không thấy Phó An An, chẳng qua lại nhìn thấy Phạm Vi ở bên trong, cô ả nhìn thấy bọn họ đi tới thì lộ ra biểu tình tìm tòi nghiên cứu.

Lâm Uyên lại cảnh cáo nói: "Câm miệng."

Toàn trường chỉ còn dư lại hai chỗ trống chưa có người ngồi, cô theo sau Lâm Uyên ngồi xuống, Phạm Vi ngồi ở một bên khác của anh, lẳиɠ ɭơ giúp anh rót một ly rượu.

Khương Đường vừa mới ngồi xuống, trứng rung bỗng nhiên bắt đầu chấn động, hơn nữa còn rung với tần số cao, cường độ cao khuấy động huyệt nhỏ của cô, cứ như nơi đó đang thật sự bị một cây côn ŧᏂịŧ nhét vào, đột nhiên lại khiến cô thoải mái muốn lên tiên, cô cố nén sự vui thích do cao trào mang đến, gần như muốn kêu thành tiếng.

Cô nhìn về phía người bên cạnh, anh thế mà lại dám bật trứng rung vào lúc này!

Mặt Lâm Uyên lại không đổi sắc rót một cốc nước trái cây cho cô,dùng thanh âm chỉ có hai người bọn họ có thể nghe thấy nói: “Ăn nhiều một chút, đợi lát nữa nằm xuống để tôi làm.”

Phạm Vi không thoải mái khi thấy sự quan tâm của anh với Khương Đường, vội dịch chuyển ghế sau lưng, nhào tới ôm một tay của anh, ôm vào trong ngực lắc lắc: "Anh không ăn thử đồ em gắp cho anh sao?”

Cô ả mặc một chiếc áo lông trễ ngực, hai bầu ngực cô cứ như thế cách một lớp vải ma sát tay của anh.

Cũng không biết là muốn anh ăn đồ ăn hay là ăn cô ta nữa.

Lâm Uyên không hề lay động, một cái tay khác ở dưới bàn vuốt bắp đùi Khương Đường, cứ thế len vào trong làn váy, bên trong đã ẩm ướt vô cùng, anh còn cố ý dùng ngón tay sờ sờ trên âʍ đa͙σ múp míp của cô: “

"Tôi không dùng bữa, chỉ thích ăn thịt."

Khương Đường bị anh vừa nói vừa nghịch, theo bản năng khép chân kẹp lấy tay của anh.

Anh kéo kéo cái trứng rung ra, cứ như muốn kéo nó ra ngoài, một dòng điện lưu châm chích dâng lên trong cơ thể Khương Đường, cô kẹp chân càng chặt hơn, cô đã quen với sự an ủi của cái trứng rung, căn bản không nỡ bị lấy ra.

Lâm Uyên mỉm cười, thật là một cô bé dâʍ đãиɠ mà, chỉ một quả trứng rung cũng có thể trêu chọc cô tới thoải mái.

Anh hờ hững không chút để ý uống một hớp canh, tay rút ra khỏi dưới váy cô, nắm tay cô kéo đặt lên nơi đũng quần của anh, để tay cô di chuyển trên đó.

Dươиɠ ѵậŧ còn chưa cương cứng, khá là mềm mại, cô cũng không nắm được thứ gì. Sau đó, Lâm Uyên kéo tay cô một cái, để nó len vào trong quần của mình, chân thật đυ.ng vào côn ŧᏂịŧ của anh.

Lông tơ đâm vào lòng bàn tay trắng mịn của cô, Khương Đường có chút không dễ chịu, đỏ mặt nhẹ đổi phương hướng, muốn tìm tư thế nắm thoải mái hơn một chút, tay lại vô ý đảo qua qυყ đầυ của anh, cự vật dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ thức tỉnh, cương cứng trong lòng bàn tay của cô, dựng thành một cái lều nhỏ.

"Có muốn liếʍ nó không?" Anh nhẹ giọng nói.

Khương Đường muốn thu tay lại, Lâm Uyên lại không cho, dươиɠ ѵậŧ cứng rắn nảy một cái, đánh vào tay cô, Khương Đường sợ hết hồn, tay nắm chặt cây côn ŧᏂịŧ kia.

Lâm Uyên hơi đứng lên, cầm đũa gắp lấy một miếng thịt bò trên bàn.

Côn ŧᏂịŧ cũng theo động tác của anh hơi động đậy trong tay cô.

Như thể cô đang vuốt nó vậy.

Khương Đường phát giác ra ý đồ của anh, cắn cắn môi, từ từ hầu hạ côn ŧᏂịŧ. Thật lớn, thật sự rất lớn, côn ŧᏂịŧ vừa dài lại to, dùng tay qua loa đo đạc cũng phải hơn 18cm, cô chưa từng nhìn dươиɠ ѵậŧ của người khác, nhưng mà đến cái mức độ này thì… Hẳn là vừa vặn với cái từ ‘chim lớn’ trong miệng mấy người kia đi?

Lâm Uyên mặt ngoài vô cùng phối hợp trò chuyện với những người khác, bên trong lại đặt tất cả sự chú ý vào nửa người dưới, cô gái nhỏ không nhịp nhàng cho lắm, lúc thì nhanh lúc lại chậm, trước sau khống chế không đủ tốt.

Đám người chung quanh đã rời đi kha khá, con ngươi Lâm Uyên tối sầm lại, không nhận được đủ loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến anh có thể phóng thích, lại không thể lập tức đè cô ra đây nhét vào, anh duỗi tay, ném mấy con ốc hoa vào bát của cô: “Ăn hết đi.”

Khương Đường một tay cầm ốc lên, nhìn quanh không thấy đồ gảy ốc, cô lại không dám làm trái ý anh, chỉ có thể đặt con ốc lên bên mép, thè lưỡi ra nhét vào trong kéo kéo, tìm thấy thịt ốc bên trong thì nhẹ nhàng mυ'ŧ một cái.

Động tác vô cùng bình thường rơi vào trong mắt người đàn ông đứng bị du͙© vọиɠ giày vò lại có một vẻ sắc tình dâʍ đãиɠ không nhịn nổi.

Cứ như thé cô đang mυ'ŧ không phải là ốc hoa mà là côn ŧᏂịŧ của anh vậy, đầu lưỡi kia linh hoạt liếʍ một cái, khiến cho vật thể hình trụ kia vừa ướt lại dính, lại hé miệng nuốt vào, khiến cho qυყ đầυ chạm tới cổ họng của cô, thuận tiện cho anh thẳng thoải mái làm miệng của cô.

Nghĩ như thế, anh rất nhanh bắn ra, toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào trong tay cô.