Chương 13: Qυầи ɭóŧ
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn dư lại âm thanh bạch bạch phát ra từ nơi giữa hai chân Khương Đường, Lâm Uyên không ngừng ra vào, côn ŧᏂịŧ thô to không ngừng ma sát vào nơi hoa huyệt nhất mảnh mai của cô gái, thỉnh thoảng còn xẹt qua âm đế, khung cảnh cực kỳ da^ʍ mỹ.
Khương Đường bị anh thúc đến muốn lên tiên, hai bầu ngực rung động nhảy múa, Lâm Uyên nhìn đến hai mắt đều đỏ, cúi đầu ngậm một bầu ngực vào trong miệng, đầu lưỡi đảo một vòng ra sức mà hút lên, phảng phất như muốn hút thứ gì đó. Một tay khác không ngừng nhào nặn núʍ ѵú trên đầu ngực, nhũ hoa bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ trở nên cực kỳ đỏ rực.
Toàn thân cô, đặc biệt hai nơi mẫn cảm nhất trên cơ thể cô được anh hầu hạ đến vô cùng thoải mái, trong cổ họng đè nén âm thanh gợϊ ȶìиᏂ quyến rũ, trong đầu chỉ cảm thấy sướиɠ muốn chết luôn rồi.
Không nghĩ tới chỉ những ma sát ở nơi cánh hoa thôi cũng có thể làm cho cô thoải mái đến không nhịn được, nếu như thật sự để anh tiến vào… Khương Đường càng nghĩ, dâʍ ŧᏂủy̠ lại tiết ra càng nhiều, trong âʍ đa͙σ cũng càng thêm trống vắng.
Rất muốn bị anh dùng dươиɠ ѵậŧ kia lấp đầy…
Bên ngoài phòng có người gõ cửa một cái: "Bạn học Khương Đường, có ở trong không?”
Tiếng vang đột ngột phát ra phá vỡ bầu không khí trong phòng, đôi chân đang vòng quanh hông Lâm Uyên của Khương Đường theo bản năng kẹp lại càng chặt hơn.
"Mẹ, kẹp chặt như thế làm gì?”
Anh mắng nhỏ một câu, côn ŧᏂịŧ bị động tác của cô làm cho không khỏi chen vào huyệt nhỏ bên trong của cô gái nhỏ. Lâm Uyên nhướng mày, anh không nghĩ sẽ phá thân cô ở chỗ này, tay ra sức mà đánh ở trên mông cô.
"Có, có người..." Cô gái nhỏ khẽ nói.
“Muốn cho người vào xem em bị tôi làm?”
Tay của anh cố ý nhào nặn trên âʍ đa͙σ của cô, thân dưới tăng thêm sức, va chạm càng mạnh, cảm giác hai thứ xa lạ lại quen thuộc va chạm vào nhau khiến cho cô trong nháy mắt leo lêи đỉиɦ điểm, cô đè nén không được phun ra mật dịch tinh túy nhất.
"Khương Đường, có ở đây không?"
Người ở ngoài vẫn đang gõ cửa.
Lâm Uyên liếc nhìn thân dưới, côn ŧᏂịŧ đã được ngâm trong dâʍ ŧᏂủy̠ ấm áp, thoải mái đến độ khiến cho anh than thở, anh rút dươиɠ ѵậŧ ra, đặt ở trên bụng cô: “Tôi còn chưa thoải mái."
Cô tự giác duỗi tay tới, thứ kia rất lớn, tay của cô suýt nữa không cầm được.
Anh liếʍ liếʍ lỗ tai cô, khàn giọng nói: "Giúp tôi bắn ra.”
Giờ phút này âm thanh của anh lại có một loại cảm giác gợi cảm khác. Khương Đường cố hết sức giúp anh tuốt côn ŧᏂịŧ, thế nhưng thứ kia chẳng có chút dấu hiệu nào muốn mềm xuống: “Anh… Anh có thể nhanh lên một chút hay không, em không có thời gian.”
“Bản thân thoải mái xong liền muốn trở mặt?” Sắc mặt Lâm Uyên âm trầm, lấy bàn tay đang cố gắng của cô ra, một tay ấn chặt cằm cô, ép buộc cô hé miệng: “Muốn nhanh hơn cũng được.”
Khương Đường lại một lần nữa dùng miệng giúp anh, chỉ có điều tư thế lần này không giống nhau mấy lần trước, cả người anh tựa như cưỡi ở trên người cô, đầu lưỡi của cô nhạy bén đảo quanh vật thể hình trụ, sau khi mỗi một tấc đều liếʍ láp một lần lại bỗng nhiên tiến sát vào dươиɠ ѵậŧ, há mồm ngậm lấy hai quả tinh hoàn bên dưới.
Mυ'ŧ vào một cái thật mạnh, ăn tới vô cùng ngon miệng.
Dựa vào kinh nghiệm trước đó, cô cảm thấy làm như vậy sẽ khiến anh trở nên mẫn cảm hơn.
Quả nhiên, lần này anh bắn ra rất nhanh.
Vào thời khắc cuối cùng, Lâm Uyên rút côn ŧᏂịŧ ra khỏi miệng của cô, bắn toàn bộ lên mặt Khương Đường, hài lòng nhìn khuôn mặt nhỏ tinh tế dưới thân dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, dươиɠ ѵậŧ còn cố ý lề mà lề mề không dịch chuyển: “Học sinh giỏi đúng là thông minh."
Người ngoài cửa cuối cùng không thấy ai đáp lời chỉ đành rời đi.
Khương Đường miễn cưỡng đứng dậy, nhận khăn tay lau mặt: “Em… Em còn phải lên sân khấu." Trước đó cô đã trang điểm kỹ càng rồi!
“Xinh đẹp như thế làm gì.” Anh ôm lấy cô từ phía sau: “Em có biết ngoài kia có bao nhiêu đàn ông đang ngồi không?”
Khương Đường dứt khoát dùng khăn ướt tẩy trang tỉ mỉ lau đi sạch sẽ: ”… Vậy thì sao chứ?”
“Cả đám kia ngoài mặt đều là dáng vẻ thưởng thức tài năng, trong lòng lại đang quan sát, xem xem ngực ai to hơn, eo ai nhỏ hơn… Thứ ở dưới quần tây đều cứng thành sắt."
Anh hờ hững không chút để ý nói xong, từ trên mặt thảm nhặt lên áo ngực, giúp cô mặc vào.
Khương Đường còn sợ anh lại muốn ồn ào náo loạn, nhưng cuối cùng lại thấy anh nghiêm túc giúp cô điều chỉnh tốt áo ngực thì yên tâm lại, cô xấu hổ đến cả khuôn mặt đỏ hồng ngay lập tức thoát khỏi l*иg ngực của anh, đi nhặt qυầи ɭóŧ vừa nãy bị đặt lên bàn, nhấc chân chuẩn bị mặc vào.
Tay Lâm Uyên không an phận từ ngực chuyển qua bên eo cô, lại một đường lần xuống bắp đùi, đoạt mất cái qυầи ɭóŧ màu hồng nhạt kia.
"..."
Khương Đường quay đầu trừng anh một cái, thiếu nữ vừa trải qua một cơn sóng tìиɧ ɖu͙©, giữa lông mày tất cả đều là hờn dỗi, một chút đe dọa đều không có.
Lâm Uyên buông cô ra, đứng dậy từ trên ghế sa lông, áo sơmi hỗn độn, lưng quần mở rộng, côn ŧᏂịŧ thô to lại có xu thế ngóc đầu dậy, anh không chút nào giấu giếm mà móc ra, đùa giỡn khiến nó run lên ở trước mặt cô.
"Cho tôi mượn dùng."
Khương Đường luống cuống: "Vậy... vậy em mặc cái gì bây giờ?”
"Sẽ không có ai phát hiện dưới váy học sinh giỏi không mặc qυầи ɭóŧ đâu.” Anh cười cười, cho qυầи ɭóŧ vào trong túi áo: “Trừ tôi ra.”
“Anh trả lại cho em!” Cô cuống lên, quả thực không thể nào tưởng tượng ra được.
Lâm Uyên ném váy cho cô, lạnh lùng nói: “Cô gái ngoan, em không có nhiều thời gian lắm đâu.”
Khương Đường há miệng run rẩy, chỉ đành mặc váy vào, bởi vì quá khẩn trương mà khóa kéo phía sau làm thế nào cũng không kéo lên được, trong miệng Lâm Uyên ngậm một điếu thuốc đi tới giúp cô kéo khóa lên.
Khương Đường cho là anh đã trêu đùa đủ rồi, rốt cuộc cũng có lương tâm, quay đầu nhu nhược đáng thương nhìn anh.
Lâm Uyên lịch thiệp giúp cô chỉnh lý tốt mái tóc rối, giọng điệu vẫn bất cần đời như cũ: "Cho nên, nếu không muốn để người ta biết bên dưới em không mặc qυầи ɭóŧ, thì lát nữa sau khi nhận giải xong lập tức đi theo tôi.”