Chương 11: Ảo tưởng
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Trần Duẫn lo lắng: "Đường Đường, cậu biết người kia à?”
Khương Đường ngước mắt: "Không quen.”
"Vậy thì tốt.” Trần Duẫn nhấp một ngụm trà, nói: "
“Cậu không biết đấy thôi, cả đám đấy căn bản đều không phải người tốt lành gì, ỷ vào trong nhà có mấy đồng tiền dơ bẩn liền ở trường hoành hành bá đạo, còn nơi nơi chơi gái… chẳng qua, sao cậu không quen mà tên đó lại biết tên cậu?”
Khương Đường nhỏ giọng trả lời: “Tớ quen… Lâm Uyên." Chuyện này, cô đã từng nghĩ phải giữ bí mật, thế nhưng dù cô có muốn giữ bí mật đến như thế nào thì cô cũng hết cách giữ kín như bưng với một người luôn một lòng suy nghĩ vì mình như Trần Duẫn.
Trần Duẫn suýt chút nữa đã phun luôn ngụm trà trong miệng ra ngoài: “Sao hai người lại quen nhau?!”
"..." Khương Đường trộm nhìn cô ấy một cái, trong lòng hơi sốt sắng, không dám kể chi tiết cho cô bạn của mình: “Thì quen nhau thôi.”
“Có phải là anh ta bắt nạt cậu hay không!” Trần Duẫn đặt mạnh cốc trà lên bàn: “Anh ta thật là kinh tởm, cảm thấy mình đẹp trai liền thích thấy các nữ sinh vây quanh mình. Đúng là tính tình rác rưởi của đại thiếu gia, mấy ngày trước tớ còn nghe nói anh ta vô duyên vô cớ đánh người trong nhà vệ sinh đó.”
Khương Đường bị dáng vẻ ghét ác như thù của cô nàng dọa cho co rúm lại một chút: "Không, không có, anh ấy không bắt nạt tớ.”
Trần Duẫn không quan tâm, cô ấy nghiêm túc suy nghĩ một chút, một ý nghĩ khác xẹt qua trong đầu: "Đường Đường, không phải là cậu thích anh ta đấy chứ?”
Hai người các cô đã học chung với nhau từ hồi tiểu học, làm bạn một lèo lên tới trung học phổ thông, so với bạn thân thì càng giống một chị em sinh đôi như hình với bóng hơn, có đôi khi đối phương có một vài suy nghĩ không thể nói ra bọn họ cũng có thể hiểu được.
Khương Đường chớp chớp mắt, không phủ nhận.
"Không được, anh ta không phải là người tốt đâu!” Trần Duẫn hiếm khi trầm giọng, cô ấy trong bóng tối cũng là một người không an phận, vì vậy cô rất rõ ràng loại người như Lâm Uyên này có bao nhiêu tối tăm: “Trong diễn đàn trường những bài nói về tên đó sắp lên tới mấy trăm trang rồi đó, quan trọng nhất là, cậu căn bản không thể nắm bắt được anh ta."
So với cái gọi là vui sướиɠ lúc yêu nhau, Trần Duẫn càng sợ cô sẽ bị thương hơn, cô ấy đã từng nghe được những lời đồn như kiểu, có mấy cô gái từng qua lại đã bị đám người kia chơi hỏng đến mức phải vào bệnh viện điều trị, Đường Đường của cô ấy dịu dàng như vậy, đáng yêu như vậy, sao cô ấy có thể giao trứng cho ác được?!
Khương Đường không nói gì, uống từng ngụm canh nhỏ.
Thực ra... Cô cũng không đơn thuần lắm đâu nha.
Cơ thể của cô mẫn cảm muốn chết, thậm chí có những lúc cô không thể khống chế được suy nghĩ muốn để Lâm Uyên thật sự nhét cái thứ thô to kia vào trong cơ thể mình, cũng tò mò muốn biết khi đó mình sẽ như thế nào. Hẳn là sẽ rất đau.. Nhưng chắc hẳn cũng rất thoải mái.
Cô cũng hết cách nói tốt cho Lâm Uyên rồi, dù sao đến bây giờ cô cũng chưa thể nhìn rõ được anh là người như thế nào.
Mỗi giờ mỗi khắc bên cạnh anh đều có mấy cô gái đẹp ở bên, coi như không có cô thì hình như anh cũng chẳng cảm thấy gì.
Tâm trạng của Khương Đường có chút xấu đi.
...
Hai người cơm nước xong xuôi liền đi về nhà, mới vừa đi ra khỏi con hẻm nhỏ đã đυ.ng phải người trong đề tài ban nãy ở trước trung tâm thương mại.
A Hách duỗi duỗi người, từ trong góc chạy đến: "Khương Đường, lại gặp được em rồi!”
Trần Duẫn xù lông: "Anh có bệnh à? Đừng có quấy rầy cô ấy!”
A Hách khinh thường nói: “Nhóc phiền quá đó, tôi cũng đâu có nói chuyện với nhóc.”
Tay đang phủi bụi điện thoại di động của Khương Đường ngừng một chút, cô mờ mịt nhìn A Hách, cô thật sự không biết người này, cô vừa định lên tiếng đã nhìn thấy Lâm Uyên xuất hiện ở đằng sau anh ta.
Thân hình anh rất cao, đôi mắt trên khuôn mặt tuấn tú vô cùng quyến rũ, bờ môi mím lại nhìn có vẻ cực kỳ không kiên nhẫn. Anh khoác một chiếc áo khoác màu đen, thân hình cao lớn khiến bóng dáng dưới ánh đèn đường chiếu lên khiến anh như thể là người mẫu đang đi trên sàn catwalk.
Vẻ mặt Trần Duẫn cảnh giác.
Lâm Uyên nhìn cũng chẳng thèm nhìn, đi thẳng tới bên cạnh Khương Đường, sắc mặt rất khó coi đoạt đi điện thoại di động của cô, đi nhanh về phía con ngõ nhỏ bên cạnh.
Trần Duẫn bị A Hách quấn quít nên không thể rời đi được.
Khương Đường sửng sốt một giây, đến lúc kịp phản ứng liền ngay lập tức vội vã chạy theo sau anh: “Trả cho em! Lâm Uyên, anh làm gì vậy?”
Lâm Uyên không nói một lời, bước chân ngày một dài hơn, anh nhanh chóng ấn vào WeChat của Khương Đường, tự gửi một lời mời kết bạn tới WeChat của mình, sau đó anh lại móc điện thoại của mình ra, ấn đồng ý, cuối cùng còn vào xóa đi lịch sử hoạt động nữa chứ.
Sau khi làm xong tất cả các bước anh mới đứng lại.
Khương Đường nhanh chóng chạy bước nhỏ tới chỗ anh, nhất thời không kịp dừng lại, thẳng tắp va vào lưng của anh, bị đau đến độ tay giơ lên che mũi.
Lâm Uyên xoay người, thoát khỏi giao diện lịch sử hoạt động, tắt máy rồi nhét điện thoại di động vào túi áo của cô.
Khương Đường: "... Anh lấy điện thoại của em làm gì thế?”
"Kiểm tra một chút.” Anh khẽ mở miệng, ngón tay đặt lên trên bờ môi mềm mại của cô, xoa xoa: “Xem xem cô có thêm bạn tào lao hay không.”
Mùi thuốc lá trong ống tay áo bay qua chóp mũi, khí tức của đàn ông áp đảo hoàn toàn khiến cho Khương Đường lui về sau một bước: “Em không có, anh đừng có nói lung tung."
“Sao mà tôi biết được chuyện cô nói thích tôi có phải là thật hay không.” Lâm Uyên hiếm khi phối hợp cúi người xuống, đối diện với cô: “Cái cơ thể tiểu học của cô vừa dâʍ đãиɠ lại lẳиɠ ɭơ, mới nghịch một chút đã chảy ra đầy nước, thật chẳng có chút thanh thuần gì cả.”
Khương Đường lơ mơ, cơ thể không tự chủ được lạnh xuống.
Thế mà cái người trước cô vẫn tiếp tục nói, câu trước càng ác hơn câu sau, như dao nhọn đâm vào lỗ tai cô: “Nói không chừng cô vừa ăn xong kẹo của tôi, quay đầu liền lẳиɠ ɭơ đi tìm một thằng khác thì sao?”
Khương Đường: "Anh!"
Sao anh lại có thể sỉ nhục cô như vậy?
Cô lớn tới từng tuổi này còn chưa bao giờ nghe ai nói về mình với những từ ngữ thô bỉ như vậy, vậy mà chỉ mới mấy ngày quen anh cô đã nghe không biết bao nhiêu. Tròng mắt cô gái nhỏ dần dần đong đầy nước mắt, khóe mắt cô ửng đỏ, uất ức đến không nhịn được.
Cô vứt bỏ rụt rè và tự tôn của mình để hấp dẫn anh nhưng không phải là để anh nghĩ cô như vậy!
Lâm Uyên không bị dao động chút nào, tính tình vốn dĩ ác liệt sau khi nhìn thấy nước mắt của cô như có kỳ tích chuyển biến tốt.
Quả nhiên, anh vẫn thích nhất là nhìn thấy một cô nàng ngoan ngoãn bị mình chọc đến phát khóc, mặc kệ đây là xuất phát từ trong thân thể hay là tinh thần.
Thậm chí anh còn có thể cảm nhận được một chút kɧoáı ©ảʍ vui thú ác độc.
Lâm Uyên tiến sát vào, dùng miệng thay cho ngón tay ngậm lấy môi lưỡi của cô, đầu lưỡi bá đạo cướp đoạt không khí trong cổ họng của cô, không hề để ý tới sự giãy dụa của cô, ra sức mυ'ŧ lưỡi của cô vào, xung quanh vang vọng những âm thanh chậc chậc.
Tay của anh cũng chẳng rảnh rang, bàn tay ác độc nắn bóp bờ mông Khương Đường, sau khi anh nắn bóp mấy cái mới luồn tay từ chỗ eo cô tiến vào thăm dò trong làn váy, cô gái anh đang hôn rất gầy, kể cả khi cô mặc một chiếc váy xếp ly với vòng eo nhỏ thì vẫn để lộ ra một khe hở, giờ phút này lại vô cùng có ích cho việc tay anh muốn xâm nhập vào bên trong.
Cả người Khương Đường bị ép phải dựa vào khuỷu tay của anh, có thể cảm nhận được tay của anh đang sờ tới chỗ kẽ mông của mình, cô giãy giụa, môi lưỡi lại bị anh ngậm chặt không buông, không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
Trần Duẫn vẫn còn ở cách đó không xa, chỉ chốc lát nữa thôi nhất định cô ấy sẽ đi tới đây tìm cô. Nếu như để cô ấy nhìn thấy một mặt dâʍ ɭσạи như thế này của cô thì sau này cô biết đối mặt với cô ấy như thế nào bây giờ?
Tay Lâm Uyên đã dò vào phần trong thịt non giữa hai chân cô, một tay khác bóp chặt eo cô, ép buộc cô phải tách đôi chân ra, ngón tay lại không gặp chút trở ngại nào tiến vào trong hoa huyệt yếu ớt của cô gái.
Nụ hoa đã dựng đứng bị đè ép trong bàn tay của anh, có vô số miệng nhỏ nhăn nheo như thể sẽ ăn thịt người bao vây ngón tay Lâm Uyên, anh ấn mạnh vào trong ba cái, trong cơn rùng mình run rẩy của cô anh tìm thấy một hạt nhỏ nhô ra, cứ thế hung hăng nghiền ép.
"Ưʍ. . . Không. . ."
Cô gái trong l*иg ngực kêu rên một tiếng, nói không nên lời là cảm thấy thoải mái hay khó chịu, nhưng trong thân thể cô rất nhanh có tầng tầng khát vọng như thuỷ triều vọt tới, cuốn trôi tất cả khô khốc vừa rồi, dâʍ ŧᏂủy̠ trào ra thấm ướt lòng bàn tay của anh.
"Lại chảy nước nữa rồi, ha?”
Từ sau bức tường đã có tiếng bước chân đi tới.
"Lẳиɠ ɭơ.” Lâm Uyên rút tay từ trong váy của cô ra, mắng nhỏ một câu, thấy trên gương mặt ửng đỏ của cô lại xuất hiện nước mắt, không kiên nhẫn đưa ngón tay còn nhiễm dâʍ ɖị©ɧ lau mặt cô một cái.
"Khóc cái gì, sau này ở trên giường còn phải khóc nhiều hơn.”
Anh không hề an ủi, câu nói thốt ra càng thêm lạnh lùng, trước khi Trần Duẫn đi tới, anh buông cô ra, duy trì biểu tình lành lạnh trước sau như một đi ra từ chỗ tối trong ngõ.
Trần Duẫn nghe thấy tiếng nức nở lúc ẩn lúc hiện của Khương Đường, quay đầu chất vấn: "Anh đã làm gì với Đường Đường?"
Từ đầu đến cuối Lâm Uyên đều không để cô ấy ở trong mắt, nhét tay vào trong túi, bàn tay vẫn còn chút ướŧ áŧ, đầu ngón tay vẫn còn xúc cảm tươi đẹp sau khi cắm vào trong huyệt nhỏ nóng ướt mềm mại của thiếu nữ.
Anh nhướn mày: "Cút ngay."
Khương Đường xoa xoa nước mắt, sợ Lâm Uyên tâm tình bất định sẽ ra tay với Trần Duẫn, vội vàng thừa cơ Trần Duẫn chưa kịp mở miệng chạy tới trước ôm lấy cô ấy: “Duẫn Duẫn, chúng ta về nhà đi."
Chàng trai hừ lạnh, biến mất trước mặt các cô.
Trần Duẫn sờ sờ tóc của cô: “Sao cậu lại khóc vậy?”
"Không có gì đâu.” Khương Đường lắc đầu một cái: “Tớ chỉ bị dọa chút thôi.”
“Ừ ừ ừ.” Trần Duẫn nắm tay dắt cô đi: “Không có chuyện gì là tốt rồi, chúng ta nhanh đi về nhà thôi.”
*
A Hách có chút không theo kịp tốc độ kỳ quái của vị đại thiếu gia trước mặt.
Vừa rồi lúc anh bắt Khương Đường đi, anh ta còn tưởng Lâm Uyên đã nghĩ thông suốt rồi, quyết định chủ động theo đuổi tình yêu, kết quả, anh lại trực tiếp chọc cho con gái nhà người ta khóc luôn rồi, dáng vẻ sợ tới không chịu nổi phải ôm bạn thân.
Thế mà tâm tình của anh còn rõ là tốt, chỉ thiếu điều rút ra ba điếu thuốc hút cùng một lúc.
A Hách rất ư là lo lắng, rất muốn hỏi xem rốt cuộc anh có hiểu muốn theo đuổi con gái thì phải làm như thế nào hay không, anh làm như vậy không phải là càng đẩy người ta ra xa sao?
Rốt cuộc anh có hiểu cái đám học sinh ngoan ngoãn giỏi giang đó rất khác đám nghịch ngợm bọn họ hay không hở?
Lâm Uyên chẳng muốn quản A Hách nghĩ gì, anh cũng không theo chân bọn họ đi lung tung ngoài đường, người xưa nay chưa tới mười giờ sẽ không có mặt ở nhà hôm nay lại về nhà sớm.
Tắm xong, anh mặc lên chiếc áo tắm màu đen rộng rãi ngồi ở trước cửa sổ, lấy ra điện thoại di động được mình cất trong áo khoác, click mở danh sách bạn bè của Khương Đường.
Vừa rồi anh đã xem qua một lần, số người trong danh sách liên lạc thật quá ít, đến ngay cả bạn học cùng lớp cô cũng chẳng add mấy người, toàn bộ những người có thể liên lạc sạch sẽ đến không còn gì để soi mói.
Cũng chính vì vô cùng đơn giản nên những chuyện cô đăng lên bản tin với bạn bè cũng chẳng có gì cần băn khoăn.
Không lo lắng để lộ ra một mặt vui vẻ trong cuộc sống riêng của mình.
Mỗi một tấm hình cô đăng đều có nụ cười ngọt ngào đạt điểm tối đa.
Biết cô muốn nuôi một con mèo.
Biết cô thích ăn đồ ngọt, biết cô dễ bị sinh bệnh.
Cũng biết cô giống như anh, người lớn thường xuyên không ở nhà.
Thế giới của cô thật sự quá xa xôi thế giới kỳ quái của anh, những chuyện cô trải qua cũng hoàn toàn không giống sinh hoạt của anh.
Thuần túy, sạch sẽ, lại tươi đẹp.
—— Nhưng vậy thì có làm sao.
Sớm muộn gì anh cũng sẽ nuốt trọn cô vào trong bụng, để cô nằm ở dưới thân anh, bị anh cưỡi đến chất lỏng bay loạn, từng chút từng chút vấy bẩn cô.
Lâm Uyên nằm xem trang cá nhân của cô tới tận đêm khuya, trong mơ cũng là cơ thể lẳиɠ ɭơ trần như nhộng của cô với những động tác dâʍ đãиɠ.
Cô nắm chặt mắt cá chân, kéo đôi chân ra, chủ động phô bày ra hoa huyệt trước mặt anh, vừa ngẩng đầu rêи ɾỉ, vừa vặn eo, hai bầu ngực trắng mịn đung đưa, cầu xin anh mau mau đâm cô, làm cô.
Anh đã sớm sờ qua toàn thân cô, biết được trong thân thể nhìn như thon gầy của cô thực ra cái gì cần có đều có, làn da vừa non nớt lại trơn trượt. Thân dưới còn chưa từng bị ai động tới, phấn nộn căng mịn.
Lần đầu tiên anh dùng tay đâm vào đã sờ được một lớp màng mỏng, anh cố ý nói như vậy chính là vì muốn nhục nhã cô.
Thích nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy rối rắm uất ức lại không dám phản kháng anh của cô, muốn nhìn cô bị tức đến cả khuôn mặt đỏ rần.
Đến khi cô làm chuyện kia nhất định sẽ càng thêm mê người.
Anh ảo tưởng mình đang nắm tóc của cô, ép cho cô phải thẳng lưng lên dâng hai bầu ngực tới trước mặt anh, cho anh ăn, hai chân lại giống như yêu tinh cuốn lấy eo của anh, côn ŧᏂịŧ thô cứng hung hăng đâm vào trong, điên cuồng rút ra ấn vào, đâm tới nơi tận cùng hoa huyệt, khiến cô không ngừng phát ra âm thanh rêи ɾỉ, máu của lần đầu tiên hòa cùng dâʍ ɖị©ɧ không ngừng tung toé, làm bẩn ga trải giường màu trắng dưới người bọn họ.
*