Chương 3: Tủ quần áo
Trong phòng đào tạo vũ đạo, mọi người đã kết thúc huấn luyện, trước tấm gương rộng lớn là các cô gái yêu kiều mềm mại, cơ thể xinh đẹp lại non nớt.
Trần Duẫn uống nước, triệt để thả lỏng ngồi xếp bằng ở bên cạnh Khương Đường, nhìn cô chậm rãi ép chân xuống, mái tóc đen dài bị búi lên cao cao thành một nắm nhỏ, lộ ra đường nét xinh đẹp của chiếc cằm .
Đường nét đẹp y như dáng người cô.
"Quả nhiên mụ phù thủy vẫn rất có ánh mắt, chọn cậu làm người múa đầu.” Trần Duẫn tán thưởng một câu, đối diện với vẻ mặt không hiểu ra sao của Khương Đường, cô nhóc chẳng muốn giải thích nhiều hơn, khoát khoát tay, nhìn về phía khác.
Một giây sau, hai con mắt lóe sáng như phát sáng.
"Đường Đường.” Trần Duẫn kiềm chế hưng phấn kêu lên một tiếng: “Cố Phong của lớp thực nghiệm khối 12 lại tới kiếm cậu nữa kìa!”
Tay đang ấn chân của Khương Đường cứng đờ, quay đầu nhìn ra ngoài cửa.
"Xem ra vị học trưởng này thật sự rất thích cậu đó.” Trần Duẫn nói: “Nếu không cậu cũng thử một chút xem… Thử bắt đầu một đoạn tình yêu kinh thiên động địa?"
"Không cần."
Khương Đường không chịu nổi ánh mắt như bốc lửa của người kia, đứng thẳng người.
Thân là bạn thân nhiều năm, Trần Duẫn có thể lập tức nhận ra Khương Đường phản cảm, vỗ vỗ bả vai của cô: “Được rồi, không tới mấy tháng nữa là đi rồi, cũng chẳng có gì hay, chẳng qua, dựa vào kinh nghiệm sa trường nhiều năm của tớ, lần này anh ấy tới hơn phân nửa là muốn tỏ tình đó…”
"Tớ sẽ không đồng ý anh ấy."
“Tớ biết.” Trần Duẫn vuốt vuốt lông của cô: “Tớ chỉ muốn nhắc nhở cậu, lúc nói từ chối anh ấy nên… Dịu dàng một chút. Đừng khiến người ta trong nháy mắt tan vỡ, đánh mất năng lực học tập, dù thế nào người ta cũng là một học sinh khá giỏi đó, nếu như lần thi sau bị tụt dốc thì phải làm sao đây?”
Khương Đường trầm mặc, cầm bình giữ ấm của mình lên, rót một cốc nước, uống từng ngụm nhỏ.
Người trong phòng tập múa túm năm tụm ba đi hết, Trần Duẫn cũng muốn đi xem Lục Thận chơi bóng, cô hoảng loạn đứng dậy: “Vậy cậu tự mình phát huy đi, tớ đi trước nhé, tối tớ qua nhà cậu ăn cơm!"
Khương Đường yên lặng uống hết cốc nước, thả cốc lại vào trong túi, nhấc lên đi ra ngoài.
"Khương Đường, em…” Cố Phong lập tức đi tới bên cạnh cô.
"Thật xin lỗi, " Khương Đường xin lỗi cười cười, theo bản năng hạ thấp thanh âm: “Học trưởng, em không có ý định hẹn hò, bây giờ em là học sinh cấp ba, vẫn nên lấy học tập làm chủ, lúc này cách thi đại học chỉ còn hơn năm mươi ngày, nếu như anh dành thời gian ra để đặt lên chuyện học tập, nói không chừng khoảng cách đi tới đại học Thanh Hoa sẽ gần hơn một bước đó.”
Lời này thật sự là tận tình khuyên nhủ, cực kỳ giống lời mà chủ nhiệm lớp hay nói.
Cố Phong không kịp phòng bị, mọi kế hoạch đã chuẩn bị từ trước đều bị rối loạn, cậu ta vội vã cầm cốc trà sữa đã được chuẩn bị kỹ càng lên, nói: “Đường Đường. . . Đây là anh cố ý mua cho em đó, anh biết em không thích uống đồ lạnh, vẫn còn ấm này.”
"Không cần, em có nước."
“Em cứ thử một chút xem, anh đã xếp hàng rất lâu mới mua được đó!”
Cố Phong cuống lên, đã nhiều ngày xun xoe mà lại không thể đổi được chút dịu dàng nào khiến cho cậu ta nôn nóng không nguôi, đột nhiên nắm lấy vai Khương Đường, giơ cốc trà sữa lên muốn đút vào miệng của cô, sau một hồi giãy dụa, cốc trà sữa bị nghiêng ngả, chất lỏng ấm áp chảy xuống treo cần cổ, làm ướt quần áo bó màu đen của cô.
Tầm mắt Cố Phong không tự chủ tự động nhìn xuống thăm dò, quần áo bó sát khoe ra khuôn ngực xinh xắn, lại vì dính trà sữa mà màu sắc đậm hơn một chút, cậu ta nhìn vào liền cảm thấy cổ họng có chút khô nóng.
Khương Đường theo bản năng muốn thoát khỏi bàn tay của cậu ta nhưng lại bị tóm chặt lại.
“Đường Đường, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em anh đã thích em rồi. Nhưng mà em mãi không chịu để ý đến anh, anh sắp sửa tốt nghiệp rồi, em có thể thỏa mãn cho anh một chút hay không?”
Tay của cậu ta vô cùng khỏe, cậu ta muốn tiến tới hôn cô, lại bị Khương Đường giơ tay lên cho ngay một cái tát.
Dưới cơn kí©ɧ ŧɧí©ɧ của cái tát, tay Cố Phong càng thêm thô bạo, cậu ta không ngừng nắm chặt kéo căng quần áo của cô, một tay khác còn muốn kéo cô đi vào trong phòng.
"Đi ra!"
Trong không khí có âm thanh vải vóc bị xé rách. Tiếng động không lớn không nhỏ, vừa vặn khiến cho hai người đang giằng co đều yên lặng trong giây lát.
Làn da màu trắng non nớt phơi bày trong không khí, xương quai xanh và dây áo ngực màu trắng viền ren. . . còn có mùi hương thơm ngát của thiếu nữ vương vấn trên không trung chưa tan. Trong lúc giãy dụa, búi tóc của cô đã sớm bị bung ra, mái tóc dài hỗn độn xõa tung ở trên vai.
Đằng sau cầu thang có tiếng bước chân túm năm tụm ba đang đi lên tầng.
Tim Khương Đường đập nhanh như trống.
". . ." Cố Phong lập tức tỉnh táo lại không ít: “Đường Đường, anh … Anh xin lỗi!" Nói xong, cậu ta muốn giúp cô kéo lên áo đã rách, che đi phần da thịt lõα ɭồ.
Khương Đường theo phản xạ né tránh bàn tay của cậu ta, cho dù như thế nào cũng không dám tiếp tục ở cùng một chỗ với cậu ta nữa, xoay người đẩy ra cánh cửa lớn bên cạnh cầu thang, nhanh chóng chạy vào phòng thay quần áo.
Có âm thanh vui cười của nam sinh truyền vào qua khe cửa.
Còn tốt, may quá.
Cô cắn môi dưới, không thể nào tưởng tượng được nếu như vừa rồi bị người nhìn thấy mình sẽ bị người ta đồn thổi như thế nào. Tay khẽ buông lỏng, hoảng loạn nhìn quanh bốn phía, muốn tìm kiếm áo khoác của mình. . .
Từ từ, đây là —— .!
Phòng thay đồ nam?!
Trong đầu vẫn luôn căng thẳng, dây cung thật vất vả mới thư giãn xuống liền bực một phát đứt đôi.
Cách một cánh cửa, các nam sinh sắp mở cửa ra.
Khương Đường mặt xám như tro tàn, quyết định bước nhanh về phía góc tối nhất, đi tới góc tủ quần áo không đáng chú ý, kéo cửa ra khom lưng chui vào.
Tốc độ nhanh vô cùng, cơ thể mềm mại như động vật họ mèo.
Cửa phòng thay quần áo bị người đạp một cước mở ra.
"Chậc chậc, sao hôm nay tính tình cậu chủ Lâm lại lớn như vậy, sợ là ông chủ nhiệm trọc lóc kia sẽ tới đòi cậu phải đền cửa đó.”
“Xùy, cả tòa này đều là của nhà a Uyên dùng tiền đập mà ra, chẳng lẽ còn sợ một cánh cửa à."
". . ."
Đối tượng bị trêu chọc lại ngoài ý muốn lạnh mặt, lông mày nhíu chặt: “Ồn ào quá, câm miệng.”
Khương Đường đang co quắp trong tủ quần áo thình lình co rúm lại thêm một chút. Âm thanh này, cho dù không nhìn thấy mặt cô cũng nhận ra, là tiếng của Lâm Uyên.
Má ơi.
Nhất định, nhất định không thể bị phát hiện. . .
Sáng nay cô vừa trốn ở trong rừng cây nhỏ trêu chọc anh, bây giờ lại trốn trong phòng thay quần áo nam. Cho dù là ai cũng sẽ cảm thấy cô đúng là một cô gái không có liêm sỉ.
Khương Đường bất an nghĩ, ngón tay ở trên đầu gối không nhịn được nắm chặt.
Trong phòng thay quần áo nhất thời yên tĩnh, khuôn mặt tuấn tú ở của Lâm Uyên quét nhìn bốn phía một vòng, không có chút biểu tình gì bắt đầu vừa cởi nút áo sơmi ra vừa đi tới chỗ tủ quần áo của mình.
Một giây, hai giây.
Cuối cùng, Lâm Uyên dừng lại.
Tim Khương Đường đập nhanh đến độ sắp nổ tung, cô liều mạng bịt kín miệng, chỉ sợ mình lỡ tạo ra âm thanh gì đó.
Ánh mắt thâm trầm tối tăm, sau khi cởi xuống chiếc cúc áo cuối cùng, anh cùng lúc không chút do dự kéo mở tủ quần áo trước mặt——
Đột nhiên không kịp chuẩn bị, cô gái trẻ núp ở trong tủ quần áo bị anh nhìn thấy vô cùng rõ ràng.
Mái tóc có chút hỗn loạn, nơi vành mắt hồng hồng, trên môi cũng hơi đỏ. Cả người cô y như một con mèo, không một tiếng động trốn ở trong tủ, tầm mắt đi xuống thêm chút nữa, phần thịt non mềm trước ngực cứ thế không chút phòng bị tiến vào tầm mắt thiếu niên.
Khương Đường: ". . ."
Mặt Lâm Uyên vẫn như cũ không có chút cảm xúc nào, tựa như căn bản không hề nhìn thấy cô, nhưng chỉ có một mình anh hiểu được, giờ phút này Khương Đường ở trong mắt anh càng thêm giống như vừa bị người làm nhục, nhu nhược đáng thương lại phong tình.
Y như một con búp bê xinh đẹp, khiến anh càng thêm muốn triệt để… phá hỏng cô.
Lâm Uyên cởϊ áσ sơmi ra, hơi cong eo, hơi thở nóng bỏng của đàn ông phả vào mặt cô, sau khi cởϊ qυầи áo ra, anh lại không gầy như bề ngoài, đường cong cơ bắp rõ ràng, rõ ràng đã được duy trì rèn luyện trường kỳ mới có. Từng khối từng khối cơ bụng khiến người ta khó có thể tự kiềm chế muốn giơ tay lên sờ vào, một đường đi xuống, thậm chí còn khiến người ta muốn dò vào trong quần vuốt ve sâu hơn.
Lâm Uyên ném áo sơ mi vào trong tủ, khuôn mặt Khương Đường đỏ lên, sau đó anh đóng cửa tủ quần áo lại.
Tay Khương Đường khẽ buông lỏng, thế giới một lần nữa tối tăm lại.
Đây là. . . Được thả một con ngựa rồi?
Tim còn chưa kịp trở về nhịp đập bình thường, cô lại nghe thấy Lâm Uyên lạnh nhạt ra lệnh:
“Mấy cậu thay đồ xong rồi thì lăn đi trước đi.”
Tay của cô một lần nữa nắm chặt.