Người Khiến Ta Trở Thành Công Chúa

Chương 11

Tấm lưng của Claude đã lấp đầy tầm nhìn mờ ảo của mình.

Mình cuối cùng cũng đã òa khóc ngay sau khi ông ta rời đi vì lợi ích cá nhân.

Mình chưa bao giờ trải qua cảm giác sợ hãi đến vậy, cả cuộc đời mình đều chưa từng trải qua.

***

Sau ngày hôm đó, mình luôn cảm thấy ốm yếu mỗi khi kết thúc buổi gặp với ổng, và tất nhiên cũng có cảm giác như hồn vía lên mây sau mỗi bữa ăn.

Mình đặc biệt ốm sau cái trải nghiệm đuối nước đó, và đã nằm liệt giường một khoảng thời gian.

Và trong khoảng thời gian mình ở cùng với Lily và các chị hầu gái, mình đã rút ra một kết luận, rằng Claude chính là một thằng-chó-đẻ.

Đúng. Ông ta có kéo mình lên khỏi mặt nước, nhưng trước đó, ổng đã không cứu mình ngay lập tức mà chỉ ngồi nhìn.

Tên tâm thần thô lỗ đó. Làm thế nào mà ngươi có thể thảnh thơi nhìn một đứa trẻ 5 tuổi chết chìm hả? Và thậm chí... đó còn là con gái của ổng! Thế đấy!

Mỗi khi mình nghĩ về nó, mình lại thấy nổi da gà dọc sống lưng.

Mình thường hay khóc trước khi đi ngủ. Và vào những buổi tối đó, Lily luôn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của mình, ôm mình thật chặt, và mình chỉ có thể an tâm ngủ khi nằm trong vòng tay của chị ấy.

***

Những ngày này, cuộc sống với mình cũng chỉ là làm vài việc lặt vặt. Nếu mình là một đứa trẻ bình thường, thì mình chắc chắn sẽ không dám tới gần nước luôn ấy chứ.

Khi nào mình mới có thể trốn khỏi cái Hoàng cung này đây? Claude đã lấy mất hai cái túi của mình rồi...

Tên khốn đó! Ông ta bảo mình phải đến lấy lại hai cái túi, cơ mà mình đâu có điên.

"Hannah."

Cho dù mình có nghĩ về nó nhiều đến đâu, mình vẫn không thể tìm được một chút tài sản để sống sót. Vậy là mình đi tìm ở một vài chỗ khác.

"Sô-cô-nha."

"N-nhưng người không thể, thưa Công chúa. Quý cô Lilian sẽ..."

"Em muốn ăn Sô-cô-nha."

Mình tiếp tục mè nheo, nhưng có vẻ như Hannah vẫn chưa chịu đầu hàng. Có vẻ như chị ấy đã bị giáo huấn một trận thật nghiêm khắc bởi Lily. Hừm, dù sao mình cũng đã ăn rất nhiều đường từ những chiếc bánh mà Claude cho mình.

Hehe. Vậy thì... đã tới lúc cho cú chốt hạ rồi!

"Chị[1] ơi, Ati muốn ăn Sô-cô-nha."

-*-[1]: Từ chương này thì dịch giả sẽ đổi từ Unnie thành chị cho hợp với từ ngữ của Việt Nam.

Hãy đón nhận đòn tấn công đôi mắt cún con của ta!

"Đ-đừng làm vậy..."

Mắt mình càng lấp lánh hơn nữa.

"Thần thật sự không thể thưa Công chúa! Thần xin lỗi!"

Và Hannah nhanh chóng rời đi như thể cô ấy không thể làm gì được nữa.

Hey! Đưa Sô-cô-la cho em trước khi đi chớ!

"Hannah!"

Mình không thể tin được! Hannah đã chiến thắng đòn "bạo kích" của mình sao?

Dường như vẻ đáng yêu của mình đã giảm bớt bởi những căng thẳng gần đây. Hừ. Nhưng mình không bỏ cuộc dễ dàng vậy đâu.

Mình khẽ nhón chân lẻn vào phòng bếp. Mình biết là mình đang cư xử khá trẻ con, nhưng mình thật sự không thể ngừng việc ăn Sô-sô-la được. Chúng chính là những món đồ xa xỉ mà ở kiếp trước mình sẽ không bao giờ có cơ hội nếm thử!

Thế nên. Mình. Sẽ... đi ăn Sô-cô-la!

Mình phấn khích chạy tới nơi cất giữ những thanh Sô-sô-la.

"Ces, cô tính đi đâu vậy?"

"Cô đợi một chút đi. Tôi nghĩ là tôi quên chưa tắt bếp."

Thôi xong.

Mình nhanh chóng trốn đi.

"Ah, đúng là nó đang mở này."

Hm... Liệu có thật sự cần thiết phải đi ăn cắp không? Thay vào đó... mình có thể hỏi xin chị ấy mà! Chính là định mệnh đã cho mình và chị ấy gặp nhau ở đây.

"Ừm..."

"Ặc! Một con bọ!"

Vào đúng lúc mà mình định cất lời, Ces bất chợt gào toáng lên.

Và rồi, cái chấm đen mà có thể dễ dàng nhìn thấy ở trên người Ces, chính là một con gián.

"Không thể tin rằng một con bọ hôi hám bẩn thỉu lại dám đi vào phòng bếp!"

Mình toát mồ hôi trước giọng nói lạnh lùng của Ces.

"Mình phải nói với cô Lily về việc đẩy nhanh tiến độ tới ngày dọn dẹp mới được. Lũ gián không được phép có mặt ở nơi mà Công chúa sống."

Wow, Ces chắc chắn là người hổ báo nhất trong cái Cung điện này.

"Mà hình như mới nãy... có một âm thanh nào đó mà nhỉ?"

M-mình sẽ không hỏi xin chị ấy nữa đâu.

Tất nhiên, Ces sẽ không bao giờ đối xử với mình như con gián đó, nhưng dù sao... Chị ấy trông có vẻ sẽ đi mách với Lily nếu như mình hỏi xin vào ngay lúc này.

Vậy là trong khi mình cố gắng giữ im lặng trong góc phòng, Ces hơi nghiêng đầu, như thể cố nhớ xem chị vừa nghe thấy tiếng gì, rồi quay người rời đi.

Mình rón rén thò đầu ra ngoài. Sau đó mình từ từ với tới hộp Sô-sô-la ở phía trên kệ.

Hở? Có một âm thanh rất nhỏ vừa mới phát ra từ đâu đó?

Mình đông cứng cả người khi nghĩ rằng có thể có ai đó lại vừa vào phòng bếp như lúc nãy, nhưng không hề thấy một ai.

Có phải mình vừa nghe nhầm không? Nhưng mình chắc chắn đã nghe thấy tiếng gì đó! Mình cảm thấy khá bối rối. Và rồi câu chuyện về con ma hay lượn lờ quanh phòng bếp mà mình nghe được một khoảng thời gian trước đó chợt lướt qua đầu mình.

"Hức..."

Mình vẫn thường hay mơ tới một con ma kéo đầu gối của mình xuống sau sự cố đuối nước đó.

Mình đã vài lần lẻn đi ăn vụng Sô-cô-la trước đây rồi, nhưng căn bếp chưa bao giờ có vẻ rùng rợn như bây giờ. Và khi mình xem xét lại căn phòng, nó dường như là một nơi cực kì thích hợp để ma quỷ sinh sống.

Vài giọt mồ hôi chảy dọc theo sống lưng của mình. Có cảm giác như một con ma có thể nhảy xổ ra bất cứ lúc nào.

"Công chúa!"

Như... bây giờ chẳng hạn?!

"AHHHH!"

Mình hét lên như một con dở hơi. Liệu có phải cô hầu gái bị gϊếŧ bởi Claude đến tìm mình để đòi mạng không? Hay đó là con ma trong giấc mơ của mình?

"Ôi trời đất, Công chúa! Thần xin lỗi. Người có sợ không?"

Nhưng đó là Lily. Chị ấy có vẻ ngạc nhiên không kém gì mình.

"Công chúa à, thần nghĩ rằng người nên rời đi ngay bây giờ."

Lily nhanh chóng bế mình lên và đưa mình tới một nơi nào đó, như thể chuyện này rất quan trọng và mình cần phải xuất hiện ở đó ngay tức thì vậy. Ối! Nhưng mà mình đã bị bắt tại trận rồi! Và trên tay mình đang cầm hai thanh Sô-sô-la mà mình chôm được từ cái khay đó.

Mình bí mật giấu chúng vào trong chân váy của mình. Có vẻ như Lily không hề nhận ra mình đang cầm Sô-sô-la trên tay. Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra mà có thể khiến chị ấy vội vã đến mức này?

Và mình sớm nhận ra lí do.

"Đó là vinh hạnh của chúng thần khi được phục vụ Công chúa Athanasia."

Rất nhiều hầu gái đang cúi người trước mình, nhân vật quan trọng đang được bế bởi Lily. Tổng cộng thì có bao nhiêu người vậy? Một chị, hai chị, ba chị, bốn chị, năm chị, sáu chị,...

Mình bỏ luôn việc đếm ngươi ngay khi đếm tới 30. Những chị gái này sẽ phục vụ mình từ bây giờ á hả?

Tình huống này có vẻ khá giống một vở drama Hàn Quốc mà mình đã xem khi làm việc bán thời gian tại một nhà hàng. Đó là một vở kịch tình cảm hài hước, với nữ chính là một người siêu giàu. Nhưng cái phân cảnh mà mình xem cũng siêu phi thực tế. Sau khi bà nữ chính đi mua sắm xong xuôi và quay về nhà, tất cả hầu gái trong nhà của bả đều cúi đầu trước bả.

"Bắt đầu từ hôm nay, thần sẽ đảm nhiệm vị trí kị sĩ thân cận của Công chúa Athanasia."

Mình quay sang nhìn vào Felix, người vừa bước lên phía trước.

Hơ hơ... Claude thực sự là một tên tâm thần mà. Làm sao mà ổng làm được điều này? Mình cười một cách khó tin trước cái tình hướng khó tin không kém.

Không lâu về trước, ông ấy vẫn nói những lời lạnh lùng vô tình với mình khi mình vẫn còn bị ám ảnh bởi vụ đuối nước đó, và giờ, ổng lại đưa mấy người này tới làm việc cho mình hở?

Như này nghĩa là sao?

"Thần rất biết ơn lòng nhân hậu của Bệ hạ, nhưng tại sao ngài Robain lại..."

Lily trông như chưa hề được nghe về điều này trước đó, và mang một biểu cảm cực sốc trên mặt chị. Felix thì chỉ cười và nhìn về phía mình.