Người Khiến Ta Trở Thành Công Chúa

Chương 8

Mình nhìn anh ấy với đôi mắt rưng rưng.

"Ta cần chuẩn bị một buổi tiệc trà nho nhỏ để tiếp đãi vị khách của chúng ta."

Lời nói đó của Claude lại khiến cho mình sốc thêm lần nữa. Claude mà lại tiếp đãi mình như khách sao?

***

Đây là thể loại tình huống gì vậy?

Lưng của mình giờ đây ướt nhẹp vì mồ hôi. Mình đang thật sự ở trong một căn phòng đóng kín cửa và có một bữa tiệc trà với Claude sao? Với cái người mà sẽ gϊếŧ mình trong tương lai?

M* kiếp. Mình vừa mới giao mắt với ông ta.

Mình nhanh chóng hướng mắt xuống, mình đoán là ông ta sẽ gϊếŧ mình mất nếu mình cứ nhìn vào ổng như vậy.

Claude có vẻ là người duy nhất cảm thấy hoàn toàn ổn với tình huống này. Anh hiệp sĩ đứng phía sau, thỉnh thoảng lại khẽ dậm chân, trông có vẻ như anh ấy không biết nên nhìn đi đâu.

"Ta chưa hề được nghe rằng ngươi bị câm và điếc."

Claude nâng cái cốc lên một cách nhẹ nhàng, còn mình thì bị nấc cụt vì câu nói đó.

"Không thú vị chút nào khi ngươi cứ im lặng như thế."

Ta nghĩ rằng sẽ rất thú vị khi ngươi ở đây, nhưng hóa ra ngươi chẳng vui chút nào, vậy nên ta sẽ gϊếŧ ngươi. Đó có phải là điều ông ấy muốn nói không?

Mình không hề trông đợi một sự chào đón ấm áp và nồng nhiệt, nhưng ông ấy đánh giá mình như là đánh giá một đồ vật vậy.

Yup, mình đang uống trà với ông ta ngay lúc này, nhưng mình cũng có thể bị ổng gϊếŧ bất cứ lúc nào đó.

"Ngươi vẫn trong trạng thái câm điếc từ bé tới giờ sao?"

"Ati có thể nói ạ."

Hehe.

Mình cố gắng nở một nụ cười "chân thành nhất" trên mặt.

Mình có thể làm được gì chớ? Mình phải làm bất cứ điều gì ông ấy bảo. Ông ta chưa để lộ một chút biểu hiện nào cho thấy ổng muốn gϊếŧ mình, nhưng mình vẫn thấy lo lắng sau khi nghe câu chuyện mà các hầu gái đã kể về ông ấy.

"Giờ ngươi mới chịu nói. Tại sao từ nãy tới giờ ngươi không nói?"

Ông ấy cứ tiếp tục hỏi đi hỏi lại cái câu hỏi đó, giống như là một đứa trẻ 5 tuổi, là mình đây, có thể trả lời được vậy? Không lẽ giờ mình lại nói rằng: "Con không thể nói là vì con đang sợ ngài!"?

May mắn thay, anh kị sĩ đã giúp mình thoát khỏi nghĩa vụ phải trả lời câu hỏi đó.

"Thưa Bệ hạ, thần xin lỗi vì đã cắt ngang, nhưng thần nghe nói trẻ em ở độ tuổi này thường hay ngại ạ."

"Thật sao?"

Yeah! Cần gì có một lí do để một đứa trẻ cảm thấy ngại chứ! Và thêm nữa, trẻ em và kể cả người lớn đều sẽ câm nín trước ngài thôi, thưa Bệ hạ!

Khi mình và ngài ấy chạm mắt lần nữa, mình bắt đầu giả vờ ngây thơ, làm bộ như không biết gì cả, và tất nhiên là mình chỉ còn có thể cười thôi.

Lạy ngài, gửi trả thần về đi!

Claude ngả người ra phía sau, dựa lưng lên cái ghế với đôi mắt vẫn dán chặt trên mặt mình. Nhìn ông ấy như là một Chúa Sơn Lâm hùng dũng đang cần nghỉ ngơi vậy.

Trước mặt ông ấy, mình chỉ như một con mồi dễ dàng bị tóm gọn mà thôi à. Hm, ví dụ như là thỏ hoặc một loại sinh vật yếu vô phương cứu chữa, yếu đến cạn lời nào đó chẳng hạn.

"Felix."

"Vâng, thưa Bệ hạ."

"Đi ra đi."

"..."

Anh kị sĩ đó bị ép buộc phải ra ngoài. Có vẻ như Claude không thích việc anh ta nói đỡ cho mình.

...Khoan đã! Oppa[1] à, anh để em ở lại đây như vậy sao?

-*-[1]: Oppa là một cách gọi đối với những người đàn ông lớn tuổi hơn mình.

Nhưng một kị sĩ có được bao nhiêu quyền lực trước mặt Hoàng đế đây. Anh ấy đi ra khỏi phòng, và dù mình dùng ánh mắt van nài nhìn anh ấy, ảnh cũng chỉ có thể đáp lại bằng ánh mắt thương cảm.

"Ati là một biệt danh?"

Mình thậm chí còn không nhớ liệu mình có thật sự nói vậy trước đó hay không, nhưng có vẻ như mình đã lỡ xưng hô theo thói quen khi mình nói chuyện với các chị hầu gái trong Cung Ruby.

"Athanasia... Athanasia..."

Mình bắt đầu thấy ngại ngùng và lo lắng khi ngài ấy cứ lẩm bẩm cái tên của mình.

"Ngươi có biết tên của ngươi nghĩa là gì không?"

Đây không phải là một dấu hiệu tốt khi Claude bắt đầu đi vào chủ đề về tên của mình. Sự thực thì ông ta tha mạng cho mình chỉ là do cái tên-một con dao hai lưỡi có thể cắt phải mình mà thôi.

Một sự thật khác là ông ta có thể tha cho mình hai lần vì cái tên của mình thực sự là không tưởng tượng được. Cũng là bởi vì chính bản thân Claude cũng không có cái tên của một Hoàng đế.

Chuyện này xảy ra là do Claude không phải là người thừa kế chính thức của Hoàng đế trước, và ông ấy chỉ trở thành Hoàng đế nhờ việc gϊếŧ chết cha và anh trai của mình mà thôi.

Hoàng đế đời trước tên là Aaeboom, và Hoàng thái tử tên là Anastasiuos. Cả hai cái tên đều mang ý nghĩa của sự bất tử. Nữ hoàng đầu tiên của đế quốc Obelia, "Ambrose" cũng mang cái tên có ý nghĩa tương tự.

Nói trắng ra thì, Claude chính là vị Hoàng đế duy nhất không mang cái tên "đặc biệt" trong cả chiều dài lịch sử của Obelia.

Mong là Claude không nghĩ rằng cái tên của mình gây khó chịu cho ổng để ổng có lí do mà gϊếŧ mình. Mình cố gắng điều chỉnh để khuôn mặt của mình trông vô tội và bất lực nhất có thể.

Thần không hề có hại cho ngài đâu nha. Thần không muốn trở thành người thống trị đâu nha. Thần chỉ muốn sống lặng lẽ và chết lặng lẽ thui à, đó chính là mục tiêu của thần...

Ha ha. Cái tên của thần tuy có hơi lố bịch quá, nhưng ngoài đời nè, thần chỉ là một con đỉa đi ăn bám ngài mà thôiiii.

Nên là làm ơn hãy tha cho thần.

"Ngươi đang làm gì vậy? Còn không ăn đi."

Claude có vẻ vẫn chưa muốn gϊếŧ mình. Nhưng chắc chắn ông ấy sẽ không chịu thả mình về Cung Ruby dễ dàng vậy đâu. Mình cũng chẳng biết đây là điềm lành hay xấu nữa.

Nhưng câu nói tiếp theo của ổng đã giúp mình khẳng định đây là điềm xấu.

"Ta đã cố ý bảo người hầu đem những món mà trẻ con thích ăn. Nếu mà ngươi không ăn được, ta không còn lựa chọn nào khác ngoài trừng phạt những kẻ đã làm ra những món này."

"Cảm ơn người, con sẽ ăn thật ngon ạ."

Tên khốn thô thiển đó vừa đe dọa mình, phải không?

Mình cầm một cái nĩa bằng bàn tay run rẩy của mình. Bàn ăn đang tràn ngập những món ngon tuyệt vời, nhưng mình... hết hứng ăn rồi.

Hừm, thay vào đó, mình có cảm giác là mình sẽ ném hết chúng đi. Nh-nhưng mình không thể không ăn, vì như thế những đầu bếp đã làm ra chúng sẽ bị gϊếŧ, giống cái vụ thảm sát ở Cung Ruby ấy. À, và trên cái danh sách những người sẽ bị gϊếŧ, trăm phần trăm là tên của mình cũng yên vị trên đó.

"Ngon ghê."

Mình có thể tự nhận ra rằng mặt mình đã tái mét hết cả, dù mình không nhìn vào gương đi chăng nữa, nhưng mình vẫn ép buộc bản thân phải ăn.

Mình không cần biết chuyện gì đang xảy ra nữa.

"Ai đã dạy ngươi lễ nghi?"

"Lily dạy con ạ."

Mình vẫn trả lời Claude hết sức thành thật, dù cho nỗi sợ hãi bao la rộng lớn đang bao trùm lấy mình. Claude trả lời sau một hồi suy nghĩ, và mình đã rất bất ngờ.

"Ngươi chắc chắn là đang nói đến Lilian Yorke."

Mình chỉ nói Lily thôi mà, sao ổng biết được hay vậy?

"Ta đoán là cô hầu gan dạ đã ngăn cản ta 5 năm trước đó vẫn đang ở bên ngươi?"

Lily từng như vậy hở? Mà 5 năm trước là lúc nào? Có phải đó là lúc ông ấy gặp Athanasia không? Ủa, nhưng mà cố ngăn cản ổng nghĩa là sao?

"Ta lần đầu nghe tới tên của ngươi là qua cô hầu đó."

Nà ní? Vậy nghĩa là người đã cứu Athanasia lúc đó là Lily sao? Tại vì ổng chỉ tha mạng cho cô bé sau khi nghe tên cổ.

Quào, Lily chính là nhân vật mình yêu thích nhất trong cái cuốn sách chết tiệt này.

"Cô ta và mẹ ngươi chắc chắn là hai ả phụ nữ duy nhất dám ngăn cản ta mà không bị chính tay ta gϊếŧ chết."

Ặc, mình nghĩ là mình sắp chết rồi. Ông ấy rõ ràng vẫn đang nói với giọng điệu điềm tĩnh, nhưng không hiểu sao mình vẫn thấy lành lạnh sống lưng... Hic.

Ông ấy lặng lẽ nhìn mình ăn bánh.

"Ngươi có biết ta là ai không?"

Vào giây phút mình nghe thấy câu hỏi đó, mình đánh rơi cái nĩa đang cầm trên tay xuống đĩa ăn của mình.

Nếu như không phải là mình đang ngổi, mình có khả năng đã ngã uỵch ra đất rồi. Miệng mình trở nên khô khốc, khóe miệng giật giật, và mình lại bắt gặp ánh mắt của ông ta. Mình muốn quay người chạy ngay đi, nhưng mình không thể.

Đây chính là một bài kiểm tra.

Ông ta đưa mình đến đây, và tất nhiên, không hề có ý tốt. Mình đã nghĩ rằng thật tồi tệ khi ông ta đưa mình vào chỗ này, và thật đúng vậy. Tình huống này chỉ là một sự thay đổi nho nhỏ mà thôi. Đây chính là cơ hội duy nhất để thử làm ông ta vui lòng.

Ông ta sẽ quyết định, vào hôm nay, rằng liệu mình sẽ được sống, hay là chết. Liệu Athanasia trong cuốn tiểu thuyết có phải trải qua tình huống này không, cho dù nó không được bà tác giả đưa vào trong nội dung cuốn sách?

Đôi mắt xanh của ông ta nhìn xoáy sâu vào mình một cách chăm chú. Trong đôi mắt đó, mình có thể thấy được sự buồn chán đang dần dâng lên cao của ông ta.

/Truyện được dịch bởi Nhất Đồng Cửu Thiên//Tác giả gốc: Plutos/

/Truyện được đăng chính thức tại Webtruyen.com/