Edit: Mị Mê Mều
Ngày thứ hai, mưa dầm vẫn kéo dài, Lương Thâm và Sơ Nhất đang chơi đùa vui vẻ với bọn Đàm Luận Lăng. Giang Đường không chờ ở khách sạn, cô quyết định dẫn bé Mộc Đầu ra ngoài mua hai bộ quần áo. Lần ra ngoài này, gói hành lý của bé Mộc Đầu rất giản dị, toàn bộ gia sản gộp lại còn không nhét đầy một ba lô, đặc biệt là đôi giày cậu đang mang, không biết rách bao nhiêu lỗ, vừa nhìn đã thấy đáng thương.
Sau khi hỏi lễ tân khách sạn chỗ mua quần áo, Giang Đường dẫn cậu bé chuẩn bị ra ngoài.
Thấy bọn họ sắp đi, Thiển Thiển đang chơi vui vẻ với Hạ La lập tức không chơi nữa, la hét muốn ra ngoài cùng.
Giang Đường rất bất đắc dĩ: "Bên ngoài trời mưa, mẹ sẽ trở về nhanh thôi."
"Không chịu, không chịu, con cũng muốn đi." Thiển Thiển lắc đầu nguây nguẩy, cánh tay nhỏ ôm đùi Giang Đường không buông.
Con bé chơi nhõng nhẽo quen rồi, khiến Giang Đường không có cách nào. Nhìn bầu trời âm u bên ngoài, Giang Đường ôn tồn nói: "Anh trai không ra ngoài, chị Hạ La cũng không ra ngoài, mẹ dẫn hai đứa con không tiện lắm."
Thiển Thiển phồng má, nhất định không chịu, hiển nhiên không nghe lời cô.
Đang giằng co, Hạ Hoài Nhuận nghe thấy động tĩnh bèn dẫn Hạ La đi ra từ bên trong.
Thấy có người tới, mắt Thiển Thiển lập tức sáng lên, giọng mềm mại, đáng yêu nói: "Chú Hạ, mẹ con muốn ra ngoài một mình, mẹ trông xinh đẹp như vậy, lại ở nơi xa lạ, lỡ như đi lạc thì làm sao bây giờ? Con muốn đi theo chăm sóc mẹ nhưng mẹ không cho, chú mau khuyên mẹ giúp con đi."
Giang Đường nghe cô bé nói như vậy thì dở khóc dở cười, cô không nhịn được nhéo khuôn mặt của cô bé: "Con nói ai sẽ bị lạc?"
Thiển Thiển quấn quít Giang Đường đến cùng, khóe miệng gần như sắp trễ xuống tới cằm: "Mẹ sẽ bị lạc, mẹ sẽ bị lạc, người lớn cũng sẽ bị lạc! Mẹ không thể đi một mình, con không cho mẹ đi một mình!"
Nhìn Thiển Thiển dính chặt lấy, Hạ Hoài Nhuận cũng bất giác bật cười, nói: "La La cũng muốn ra ngoài, dù sao cũng không xa, đi cùng luôn nhé."
Giang Đường cau mày, hơi do dự: "Nhưng mà..."
Mặt mày Hạ Hoài Nhuận dịu dàng: "Tôi bế Thiển Thiển là được."
Hạ La cũng nói theo: "Cho Thiển Thiển đi cùng đi, cô ơi ~"
Nếu trẻ con đều khẩn cầu đến nước này, nếu như cô không đồng ý nữa thì hơi quá đáng.
Khách sạn cách chợ một con đường, đi bộ khoảng mười phút là đến.
Trong mưa phùn lất phất, trấn cổ mông lung dần ẩn đi, cô cầm ô đi trên con đường được lát bằng đá cuội. Từ xa nhìn lại, dáng người đong đưa, bóng lưng không dính bụi trần, trái lại có một phần khí chất thoát tục.
Giang Đường ngước mắt liếc nhìn mưa bụi nơi xa, đã rất lâu cô chưa đi dạo như vậy, bây giờ nhàn nhã dạo bước trong mưa, nội tâm thật yên tĩnh.
*Truyện được đăng trên s1apihd.com của kittenctump*
Rất nhanh, mấy người họ đến một tiệm bán quần áo trẻ em.
Mùi hương, màu sắc cổ xưa cũng được trang trí ở cửa hàng trong trấn cổ, hai cậu bé gỗ chiêu tài được đặt ra trước cửa, vừa tinh xảo vừa vui tươi.
Giang Đường đẩy cửa gỗ, chuông gió bát giác treo trên cửa leng keng vang vọng.
"Vào đi, bé Mộc Đầu."
Cô tránh đường, nhưng bé Mộc Đầu không nhúc nhích.
Ánh mắt cậu bé nhìn quanh cách trang trí và các loại quần áo đủ màu trong cửa tiệm trang nhã, không nhịn được ngoéo ngón chân, tự ti khiến cậu lùi về sau, không thể tiến lên chút nào.
Giang Đường hiểu rõ tâm tình lúc này của bé Mộc Đầu.
Bởi vì cô cũng từng trải qua.
Ánh mắt Giang Đường lóe lên, vẫn không vạch trần, cô đi vào trước, ngại ngùng nói với bà chủ: "Giày của tôi hơi bẩn, làm ướt sàn nhà của chị rồi."
Ngoại hình cô xinh đẹp, đôi mắt sáng ngời rực rỡ, khiến cả cửa hàng đều bừng sáng theo. Bà chủ mở cửa tiệm lâu như vậy nhưng chưa từng thấy cô gái đẹp như thế, vội vàng nói: "Không sao, không sau đâu, lát nữa lau là được rồi."
Giang Đường cong môi nở nụ cười, ngoắc tay với bé Mộc Đầu: "Bà chủ bảo không sao, bé Mộc Đầu mau vào đi."
Bé Mộc Đầu chớp mắt, đang lúc do dự, một bàn tay nhỏ ấm áp ngoéo lấy ngón tay cậu.
Cậu bé bất giác quay đầu lại nhìn, vẻ mặt Hạ La tự nhiên, cằm hơi hất lên như công chúa kiêu ngạo. Cô bé dẫn bé Mộc Đầu đi vào bên trong, lại tùy ý buông ra, nhảy nhót chạy đến bên cạnh Thiển Thiển, cùng Thiển Thiển đến xem phụ kiện trang trí tóc ở nửa kia.
Sau khi hơi sửng sốt, bé Mộc Đầu chậm rãi cúi đầu.
"Mấy bộ này đều rất đẹp." Giang Đường tiện tay lục xem: "Bé Mộc đầu thích không?"
"Th... thích ạ..."
Hai chữ đầy khúm núm, quả thật khiến người ta đau lòng.
Bà chủ đi tới giới thiệu giúp: "Mua mấy bộ này hợp lắm, chất lượng cũng tốt, cô xem thử đi, tính đàn hồi rất tốt."
Giang Đường lấy một bộ ướm lên người bé Mộc Đầu, ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Hoài Nhuận: "Bộ màu đỏ này đẹp, hay màu xanh da trời đẹp?"
Mắt Hạ Hoài Nhuận không nhìn thấy màu, dưới cái nhìn của anh, toàn thế giới đều là trắng đen.
Anh bình tĩnh nhìn qua, lắc đầu: "Xin lỗi, tôi không phân biệt được."
Giang Đường ngẩn ra, không lên tiếng.
Anh cười khẽ: "Tôi bị mù màu, vì vậy..."
Giang Đường rất khϊếp sợ, trong ngũ quan của Hạ Hoài Nhuận, thứ xuất chúng nhất chính là cặp mắt kia, không cười đã tự mang ba phần cười, sóng mắt như nước, ấm áp như xuân.
Cổ họng cô khô khốc, đột nhiên không biết nói gì cho phải.
"... Xin lỗi."
Anh qua loa: "Đâu có gì đâu mà xin lỗi."
Giang Đường thu mắt lại, chọn bộ đỏ sẫm thay cho bé Mộc Đầu, lại gọi bà chủ gói mấy bộ còn lại.
Bé Mộc Đầu thay quần áo xong như biến thành người khác, cả người đều có sức sống không ít. Cô sờ mái tóc rối của cậu, càng yêu mến đứa nhỏ này hơn.
"Mẹ, con có thể mua dây cột tóc giống chị Hạ La không?"
Thiển Thiển cẩm hai dây cột tóc chạy tới, chớp mắt nhìn cô.
Chưa kịp chờ Giang Đường mở miệng nói chuyện, Thiển Thiển vội vã nói: "Mẹ, mẹ yên tâm, con không nhờ mẹ chải đầu đâu, dù sao mẹ chải cũng không đẹp."
Giang Đường: "..."
"Con nhờ anh hai hay chú Hạ tết bím tóc cho con, La La nói bím tóc của chú Hạ tết đẹp lắm đấy."
Giang Đường... Không còn mặt mũi gặp ai.
Hạ Hoài Nhuận nở nụ cười trầm ấm, thương tiếc nhéo khuôn mặt của cô bé, chủ động lấy bóp tiền mua dây cột tóc giống nhau cho hai cô gái nhỏ. Giang Đường cũng lấy tiền trả cho bộ đồ của bé Mộc Đầu.
Thực ra, ban đầu cô còn lo lắng Hạ Hoài Nhuận sẽ trả tiền giúp cô, cục diện đó sẽ khiến cô vô cùng lúng túng. Bây giờ nhìn lại, đúng là cô đã đánh giá thấp EQ của giám đốc Hạ, nếu đổi lại là Lâm Tùy Châu...
"Mua giày cho bé Mộc Đầu nữa thì chúng ta có thể trở về."
Tiệm giày nằm ngay bên cạnh, không cần bọn họ nhọc lòng tìm kiếm.
Suy cho cùng, trấn nhỏ vẫn chưa phát triển lắm, kiểu giày và màu sắc đều khá cũ kỹ, nhưng bé Mộc Đầu rất thích, từ lúc vào cửa, ánh mắt bắt đầu di động chưa từng dừng lại.
Trong lúc bé Mộc Đầu đi thử giày, Giang Đường đi mệt ngồi trên ghế nhỏ ở cửa.
Một tay cô chống cằm nhìn mặt bé Mộc Đầu đầy hớn hở, không kìm được nói: "Nếu không ai đồng ý nhận nuôi bé Mộc Đầu, cậu bé sẽ trở lại ngôi làng kia nhỉ?"
Hạ Hoài Nhuận nhàn nhạt đáp: "Có lẽ vậy."
Mi dài cô rung động: "Anh từng nghe một câu nói không?"
"Hửm?"
Giang Đường nói: "Tôi vốn có thể chịu đựng bóng tối nếu tôi chưa bao giờ được nhìn thấy ánh sáng."
Cô khẽ thở dài: "Nếu chương trình kết thúc, nhiệt độ hạ thấp, bé Mộc Đầu trở lại thôn xóm còn có thể vui vẻ như bây giờ không?"
Đã trải qua sự tốt đẹp của trẻ con, đã thấy được sự phồn hoa của thành thị, liệu cậu còn có thể tiếp tục chịu đựng ngày tháng không có TV, không có vòi xịt, không có "người nhà" đi cùng không? Có lẽ vì mình là cô nhi, nên đối với những đứa trẻ mất bố mẹ này, cô luôn bất giác khó chịu, xót xa trong lòng.
“Vậy sao cô không thay đổi góc độ suy nghĩ xem."
Giang Đường nhìn về phía Hạ Hoài Nhuận.
Ánh mắt anh phản chiếu nét cười trong veo của bé Mộc Đầu, dịu dàng nói: "Chính vì đã nhìn thấy vẻ đẹp của ánh sáng, thế nên mới muốn cố gắng phấn đấu phá tan bóng tối. Nếu cậu bé là người cứng cỏi, cho dù là vực sâu cũng không thể giam cầm cậu. Nếu cậu bé trời sinh mềm yếu, cho dù cơm ngon áo đẹp, cuối cùng vẫn sẽ trở về tầm thường."
Giang Đường hơi chớp mắt, giọng điệu rất nghiêm túc: "Tôi phát hiện một vấn đề."
"Hửm?" Anh lười biếng bật giọng mũi.
Giang Đường đàng hoàng, trịnh trọng: "Anh có nội hàm hơn Lâm Tùy Châu nhiều."
Hạ Hoài Nhuận: "..."
Giang Đường tiếp tục chững chạc, đàng hoàng: "Rốt cuộc anh coi trọng điểm nào của anh ấy vậy? Người bình thường sẽ không làm bạn với anh ấy."
Dứt lời, cô thở dài thường thượt một tiếng, như đang lấy làm tiếc cho Hạ Hoài Nhuận.
Mí mắt Hạ Hoài Nhuận giật mạnh, dời mắt không trả lời, anh vốn cho rằng Giang Đường sẽ nói câu như: "Biết trước đã gả cho anh", kết quả... cô hoàn toàn không làm theo kế hoạch, cũng may là cô không làm theo kế hoạch, nếu không không dễ bàn giao với Lâm Tùy Châu.
Bé Mộc Đầu đã thay giày mới xong, cậu bé đứng trước gương, tinh thần phấn chấn.
Nhìn bé Mộc đầu đã thay hình đổi dạng, Giang Đường hài lòng tính tiền rời đi.
*Truyện được đăng trên s1apihd.com của kittenctump*
Mưa ngoài phòng đã nhỏ, cô cất ô đi mưa, tùy ý để mưa phùn lành lạnh làm ướt bả vai.
Ba đứa nhỏ nhảy nhót đi phía trước, Giang Đường và Hạ Hoài Nhuận chậm rãi đi theo phía sau.
Giang Đường hơi không chịu được sự im lặng quá mức, cô mím môi, cẩn thận đánh vỡ sự yên tĩnh này: "Mắt của anh... là trời sinh sao?"
"Là trời sinh." Hai tay anh đút túi quần, ngữ điệu vững vàng: "Đại khái là lúc ba tuổi, tôi không có khái niệm phân biệt màu sắc, vì thế gây ra không ít chuyện cười và sự chế giễu của người khác."
Giang Đường im lặng.
Anh cười nhìn cô: "Cô lại thương hại tôi à?"
Giang Đường vội vàng lắc đầu: "Tôi không có, tôi cảm thấy anh rất ưu tú, không cần thương hại, có lẽ ông trời muốn cho anh trải nghiệm chút đau khổ, biến thành người ưu tú hơn."
Ý cười Hạ Hoài Nhuận càng sâu, nhìn về phương xa, mây núi giao nhau, giọng anh lẩm bẩm, bi thương không giải thích được: "Đúng vậy, người sống một đời, chung quy phải trải nghiệm cực khổ..."
Có vài người cực khổ là vì hưởng vận phúc ngày sau, có vài người... vì khổ sở mà sinh ra.
Anh là người sau.
Hạ Hoài Nhuận hơi liếc mắt, thu lại những ký ức không mấy tốt đẹp trong đầu, anh nhìn sang Giang Đường, nhẹ giọng: "Có một cây cầu hình vòm ở đằng kia, người trong trấn nói cây cầu kia là cầu phúc, chỉ cần đi tới giữa cầu thì sẽ một đời may mắn làm bạn, cô có muốn đi xem thử không?"
Nếu anh đã nói như vậy, nào có đạo lý không đi.
Giang Đường tìm tuyến đường Hạ Hoài Nhuận nói rồi đi vào bên trong, Thiển Thiển thấy vậy cũng vội vàng muốn đuổi theo. Nhưng vào lúc này, Hạ Hoài Nhuận giữ cô bé lại, nhẹ nhàng ra hiệu cho cô bé.
Giang Đường đi ở phía trước cũng không chú ý tới mấy người ở phía sau đã sớm không thấy đâu. Cô đã thấy cây cầu phúc trong lời Hạ Hoài Nhuận, cầu đá cong cong như nửa vầng trăng, bắc trên dòng sông chảy khắp, bóng cây lờ mờ giữa sông, nước mưa sóng gợn lăn tăn.
Thanh Sơn cổ Trấn, nước chảy cầu nhỏ, tự thành phong cảnh.
Cô bước lên cầu đá, sau khi lẳng lặng thưởng thức một chút, cô mới nhận ra bốn phía yên tĩnh quá mức.
Giang Đường hơi nhướng mày, đôi mắt nhìn xung quanh.
Đột nhiên, bóng tối bao phủ.
Chóp mũi tràn đầy hơi thở bá đạo của người đàn ông, môi đẹp của cô mím thành đường thẳng, trong chớp mắt nhận ra mình bị chơi rồi.
Hết chương 79