Chương 76
Edit: Mị Mê Mều
Chén đũa do Lương Thâm và Sơ Nhất chủ động rửa, Giang Đường ăn không ngồi rồi. Đêm dài đằng đẵng chẳng có gì để tiêu khiển, cô chỉ đành bắt ghế nhỏ ôm Thiển Thiển ngắm trăng ở cửa.
Cảnh đêm trong núi lớn yên tĩnh lại tươi đẹp, ngân hà lấp lánh, phản chiếu ánh trăng lành lạnh.
Sau khi ngồi một lúc, tay nhỏ của Thiển Thiển bắt đầu không an phận gãi tới gãi lui trên người. Giang Đường quay đầu lại nhìn thì thấy trên cánh tay trắng mập của con gái xuất hiện mấy nốt muỗi đốt. Vừa nãy Giang Đường còn lấy làm lạ, sao nơi này lại không có muỗi, kết quả muỗi đi đốt Thiển Thiển hết rồi.
"Trong túi có nước hoa (1), con lấy bôi lên đi."
(1) Florida Water (花露水) dịch ra là nước hoa nhưng nó không phải là loại dầu thơm như chúng ta thường dùng bây giờ mà là hỗn hợp nước thường (hoặc cồn) được pha trộn với các loài hoa. Có công dụng đuổi muỗi.
Thiển Thiển ngoan ngoãn gật đầu, bước qua bậc cửa vào phòng.
"Anh ơi ~!" Vừa vào cửa, cô bé quấn quýt lấy Sơ Nhất mới rửa chén xong làm nũng: "Ngứa..."
Dứt lời, cô bé đưa cánh tay mình tới.
"Anh, em cũng ngứa." Lương Thâm kề cổ bị đốt hai nốt lớn lại theo.
Thấy hai bé đáng thương, Sơ Nhất vội vàng tìm nước hoa, vừa bôi vừa thổi cho hai đứa nhỏ. Sau đó cậu lấy hai chậu nước, chăm sóc bọn nhỏ rửa tay, rửa chân. Đợi sau khi em trai, em gái rửa sạch sẽ, cậu lại lặng lẽ đi giặt quần áo mà Giang Đường đã thay cho cậu ra trước đó, có thể nói làm Sơ Nhất nhỏ tuổi lao tâm khổ trí.
"Mẹ ơi, nước hoa." Sau khi chăm sóc em trai và em gái, Sơ Nhất lại tới chăm sóc Giang Đường.
Giang Đường nhìn cánh tay trắng nõn của mình, cô đưa tay tiếp nhận chiếc lọ trên tay Sơ Nhất rồi đổ một ít ra bôi lên cho cậu, dịu dàng nói: "Muỗi không cắn mẹ."
Trên người cậu cũng có mấy nốt muỗi đốt, nhưng không nghiêm trọng như Lương Thâm.
Bên tai là tiếng côn trùng kêu vang, mi dài Sơ Nhất rung động, lẳng lặng nhìn Giang Đường chăm chú. Thực ra lúc đi đến đây, Sơ Nhất luôn cảm thấy bất an. Cậu sợ hoàn cảnh xa lạ, đám người xa lạ, thế nhưng vào giờ phút này, lo lắng biến mất hầu như không còn. Cậu cảm thấy ở bên mẹ như vậy rất tốt, cậu tin tưởng A Vô cũng cảm thấy như thế.
"Đi thôi, đi ngủ nào."
Sơ Nhất nhìn cô: "Mẹ không gọi cho bố ạ?"
Giang Đường đứng dậy bế cậu đi: "Chỗ như thế này không có tín hiệu."
Cũng phải, rừng sâu núi thẳm, cho dù gọi đi chưa chắc bố sẽ nhận được.
Sáu giờ sáng.
Giang Đường đã bị ê-kíp chương trình gọi dậy, hôm nay bọn họ phải lên núi đốn củi.
Giang Đường thức dậy đi kéo nước, để lại Sơ Nhất mặc quần áo cho em gái, còn Lương Thâm thì gấp chăn, bốn người phân công rõ ràng, ăn ý mười phần. Đạo diễn An phụ trách quay ở bên cạnh không khỏi cảm thán, sự giáo dục của con nhà này thật tốt, nhìn cách mặc quần áo chắc hẳn không phải là lần đầu.
Thiển Thiển còn chưa tỉnh ngủ, vẻ mặt lộ ra chút mờ mịt. Cô bé ngáp một cái, đầu nhỏ chậm rãi tựa lên đầu Sơ Nhất đang ngồi xổm kéo quần cho con bé ở trước mặt.
"Buổi sáng anh chưa hôn em~"
Sơ Nhất chớp chớp mắt, chu đáo giúp cô bé chỉnh lại cổ áo bị cuốn lên.
"Anh trả lời em đi." Thiển Thiển nâng mặt Sơ Nhất lên, khí thế hùng hồn: "Có phải anh hết thương em rồi không? Nhất định là anh có người phụ nữ khác bên ngoài!"
"Hừ!" Cô bé vòng tay trước ngực: "Đàn ông các anh đều là đại móng heo." (2)
(2) Đại móng heo: chỉ những người đàn ông hay thay lòng đổi dạ.
"..."
Sơ Nhất không nói gì, cậu chưa từng xem phim tình cảm tám giờ nên không biết nói tiếp thế nào.
"Lâm Lương Thiển, mẹ đã bảo không được học lời kịch trong phim rồi mà." Giang Đường tùy ý lau vết nước trên mặt đi, sau khi vẩy tay, cô dùng khăn mặt lau lên mặt cô bé.
Mấy người họ sửa sang xong thì cùng đến nơi tập hợp.
Trừ Lịch Trường Phong ra, mấy nhóm khách mời khác cũng đã đến.
Đạo diễn An nhìn một vòng xung quanh thì biết chắc Lịch Trường Phong chưa dậy. Cái nhìn của ông đối về Lịch Trường Phong cũng không tốt lắm, thanh niên này hơi khôn vặt và khá tâm cơ, trước ống kính thì nho nhã lễ độ, mặt người dạ thú, nhưng sau ống kính thì biếng nhác, chưa bao giờ nhìn thẳng vào người khác, tự cho mình là tài giỏi như tên ngốc. Lại bởi vì chuyện của Hoa Thiên nên ông cũng không thích anh ta lắm. Nếu không phải người đứng sau là Tụ Quang, đạo diễn An vốn sẽ không để cho anh ta vào tổ.
"Giang Đường, phiền cô đi gọi cậu ta nhé!"
Ánh mắt Hạ Hoài Nhuận lóe lên, không đợi Giang Đường đáp lại đã nói: "Tôi đi gọi cho."
"Được, vậy anh gọi nhé."
Hạ Hoài Nhuận khom lưng sờ sờ trán Hạ La, dịu dàng nói: "La La ở lại đây, chú đi một lúc rồi về."
Chờ sau khi Hạ La gật đầu, Hạ Hoài Nhuận đi tới chỗ ở của Lịch Trường Phong.
*Truyện được đăng trên s1apihd.com của kittenctump*
Hiện giờ Lịch Trường Phong đang ở chỗ của bé Mộc Đầu, đó là căn nhà cũ nát nhất trong cả thôn. Lúc Hạ Hoài Nhuận đi đến thì thấy bé Mộc Đầu đang kéo nước. Cậu bé quá gầy, hai cánh tay gầy còm lộ ra đều không bằng dây thừng thô. Đầu bé Mộc Đầu đầy mồ hôi, mão răng cắn chặt, kéo thùng đựng nước lên trên một cách gian nan. Hạ Hoài Nhuận khẽ nhíu mày, tiến lên giúp cậu bé xách lên.
Sự nhẹ nhõm đột nhiên xuất hiện khiến bé Mộc Đầu sửng sốt, sau đó cậu bé nhìn Hạ Hoài Nhuận, nhỏ giọng nói tiếng cảm ơn.
"Bố Lịch đâu con?"
Bé Mộc Đầu mím môi: "Chú ấy ở bên trong ạ."
Hạ Hoài Nhuận thu tầm mắt đi vào bên trong.
Trong phòng, Lịch Trường Phong đang soi gương chăm chút tóc, tóc của anh ta như mới gội xong, nước nhỏ giọt ướt tí tách, bên cạnh chính là chậu nước, bọt gội đầu bắn tung tóe đầy đất.
Nghe tiếng bước chân, Lịch Trường Phong không ngẩng đầu, nói: "Đổ nước giúp tôi."
Ánh mắt Hạ Hoài Nhuận sắc bén, tức khắc hiểu rõ mọi chuyện.
"Đừng quay nữa." Anh đưa tay che chắn, giọng điệu ôn hòa đã thay đổi, cameraman đi theo giật thót một cái, lập tức ngừng quay.
Hạ Hoài Nhuận tiến lên vài bước, từ trên cao nhìn xuống Lịch Trường Phong, ánh mắt trào phúng: "Được đấy, giở tính thiếu gia đến nơi này rồi à."
Lịch Trường Phong ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn lên.
Ấn đường anh ta nhíu lại, tức giận nói: "Mắc mớ gì đến anh?"
Ánh mắt Hạ Hoài Nhuận lạnh lùng: "Bây giờ đổ nước đi, thu dọn đồ đạc đi với tôi."
Lịch Trường Phong hỏi: "Đi đâu?"
Hạ Hoài Nhuận đáp: "Đốn củi."
Đốn củi...
Lịch Trường Phong hít thở không thông, muốn từ chối ngay lập tức. Nhưng nghĩ tới đây là chương trình, anh ta không đi thì không hợp lắm, bèn khẽ cắn răng: "Chờ tôi trang điểm đã."
Dứt lời, anh ta cầm lấy bút kẻ lông mày trong túi trang điểm.
Hạ Hoài Nhuận nhíu máy, đưa tay cầm lấy túi trang điểm ném ra phía sau. Túi trang điểm màu đen vẽ một đường cong hoàn mỹ giữa không trung, đồ vật bên trong rơi vãi đầy sân.
Lịch Trường Phong trợn mắt, đứng phắt dậy chỉ vào chóp mũi anh.
Mặt mày Hạ Hoài Nhuận nhàn nhạt, giọng điệu ôn hòa như ngọc đã mang theo chút hơi lạnh: "Đừng dùng ngón tay cậu chỉ vào tôi."
Tay Lịch Trường Phong giơ lên khẽ nắm thành quyền, cuối cùng chậm rãi buông xuống.
Hạ Hoài Nhuận càng trào phúng, nói: "Cho dù cậu là minh tinh mà Tụ Quang cố sức tâng bốc nhưng cậu cũng chỉ là minh tinh mà thôi. Tuyệt đối đừng giở bệnh ngôi sao với tôi, hiểu không?"
Cảnh cáo hoàn toàn.
Lịch Trường Phong trợn lên giận dữ nhìn Hạ Hoài Nhuận, vậy mà anh ta lại thấy mấy phần bóng dáng của Lâm Tùy Châu trong đáy mắt Hạ Hoài Nhuận. Lúc trước, Lâm Tùy Châu cũng dùng giọng điệu và ánh mắt khinh thường như thế này đuổi anh ta ra khỏi Hoa Thiên.
Loại người này mãi mãi đều ngồi tít trên cao, khiến người ta chán ghét.
Lịch Trường Phong nuốt giận, im lặng không nói gì thu dọn đồ đạc đi ra ngoài theo.
Hạ Hoài Nhuận khôi phục nụ cười nhẹ nhàng, nắm tay bé Mộc đầu đi tới nơi tập họp.
"Đạo diễn, chúng ta có thể xuất phát."
Bởi vì Lịch Trường Phong nên bọn họ mất một chút thời gian, may mà chỗ đốn củi cũng không xa lắm, một con đường nhỏ nối thắng, đường cũng dễ đi.
Giang Đường lại bảo Sơ Nhất gọi A Vô ra, đốn củi ấy mà, chắc A Vô thích lắm.
Đúng như Giang Đường dự đoán, A Vô mới ra lập tức cứng đờ khuôn mặt nhỏ, không vui viết hết trong mắt.
Cũng phải thôi, hôm qua nấu cơm bảo cậu làm, hôm nay đốn củi vẫn bảo cậu làm, là người sẽ không vui.
Đi một lát, cả đám người đều tản ra.
A Vô cầm lưỡi liềm nhỏ, tùy ý chọn một cái cây rồi chuẩn bị chặt. Đúng vào lúc này, một đôi tay nhỏ đen sì cản cậu lại.
A Vô quay đầu, đối diện với ánh mắt thuần khiết của bé Mộc Đầu.
"Đây là cây con mới đâm chồi, không thể chặt."
Cây con này cao một mét đứng giữa những cây già, rễ cây mảnh đung đưa theo gió, đây là linh hồn bất khuất lại mới mẻ.
"Bình thường chặt những cành cây khô này." Bé Mộc Đầu quơ lưỡi liềm, chặt một bó củi một cách quen thuộc.
Ánh mắt A Vô nhấp nháy, sánh kịp bước tiến của bé Mộc Đầu.
"Đúng rồi, cậu tên gì thế?"
Tên gì?
Ánh mắt A Vô lập lòe, cuối cùng nói: "Lâm Sơ Nhất."
Bé Mộc Đầu cười đến ngốc nghếch: "Tên cậu thật kỳ lạ."
Sơ Nhất, đúng là hơi kỳ lạ.
A Vô đi theo đốn củi phía sau, bé Mộc đầu bên cạnh giống như rất yêu thích cậu ta, công tắc nói thoáng chốc mở ra, nói dông dài một hồi rồi nói lung ta lung tung. Cậu bé nói về tiếng địa phương, rất nhiều chỗ A Vô nghe không hiểu, khiến đầu óc cậu ta mơ hồ.
Nhưng vào lúc này, bé Mộc Đầu đột ngột dừng lại, mắt hạnh trợn trừng nhìn A Vô.
A Vô khẽ nhướng mày: "Sao thế?"
"Con sâu."
Con, con sâu????
Lúc A Vô còn đang sững sờ, bé Mộc Đầu trước mặt duỗi tay tới, bắt một con sâu thịt trắng lóa, khỏe như vâm không ngừng lúc nhúc từ trên đỉnh đầu cậu.
Trước đây, A Vô cùng từng bắt sâu ở vườn hoa hù dọa Lương Thâm, nhưng con sâu đó chỉ lớn bằng ngón út, chẳng bằng một phần mười con trước mắt. A Vô lập tức bị dọa sợ đến mức không nói nên lời.
Đây không phải là con sâu, đây rõ ràng là vua sâu!! (2)
(2) Ở đây là chơi chữ, con sâu bên tiếng Trung là trùng tử, vì con này bự quá nên gọi là trùng vương
Bé Mộc đầu đặt lưỡi liềm xuống, ngắt bỏ đầu bỏ đuôi đi, sau đó... nhét luôn vào miệng!
A Vô trợn mắt, nhìn quai hàm cậu bé chuyển động và tiếng nhai chóp chép phát ra, bất giác... nôn mửa.
Nôn ra một bụng đầy nước chua lên cây con bên cạnh.
Bé Mộc Đầu không hề nhận ra, lại chộp một con từ chỗ đất hoang bên cạnh đưa đến trước mặt A Vô: "Cậu ăn không? Ngon lắm đó."
"Cậu mang đi...!" A Vô che miệng liên tiếp lùi về sau, cậu ta tê cả da đầu, tóc gáy đều dựng ngược cả lên, chỉ sợ con sâu kia bay nhào lên người mình.
"Cậu không thích à?" Bé Mộc Đầu hơi mất mát nhìn con sâu trắng bự trên tay: "Ông nội tôi nói con này nhiều đạm lắm!"
Lần đầu tiên A Vô bị dọa đến mức đỏ mặt tía tai, tiếp tục la to: "Mang đi...!"
"Mang đi, mang đi rồi, cậu đừng hét nữa~!"
Sau đó bé Mộc Đầu ném nó ra phía sau, nhưng cậu dùng lực quá mạnh, vừa giơ tay lên thì con sâu này liền bay ra khỏi lòng bàn tay cậu. "Bẹp" một tiếng, vua sâu to lớn vững vàng rơi trên mũi A Vô.
Tiếng hét chấm dứt, đôi mắt A Vô chậm rãi nhắm lại, chỉ nghe rít lên một tiếng, nhân cách thay đổi, quyền khống chế cơ thể một lần nữa giao lại cho Sơ Nhất.
Thứ dính nhơm nhớp trên mặt rất không thoải mái, Sơ Nhất đưa tay lên, sau khi sững sờ với con sâu trên tay, cậu lập tức ngủ say, lần thứ hai giao tất cả cho A Vô, mặc A Vô liều mạng gọi cậu cũng không ra.
Đúng vào lúc này, Lương Thâm hùng hục chạy tới: "Các anh làm gì đấy, vui thế..."
Tiếng nói im bặt, nụ cười vụt tắt, sau khi cậu nhìn con sâu kia chằm chằm chừng nửa phút: "Áaaaaaaaaa!!!!"
"Mẹ ơi, sâu...!!" Lương Thâm vừa khóc vừa chạy đến phía sau Giang Đường, ôm cô cứ la oai oái.
Với tư cách là một phái nữ sợ tất cả loài bò sát, Giang Đường cũng căng thẳng, khủng hoảng theo: "Đâu, đâu cơ?"
Cô nhìn vòng quanh, sau đó nhìn con sâu bự ngọ ngoạy trên tay A Vô, Giang Đường rùng mình hít sâu một hơi, thét chói tay lùi về phía sau.
Thiển Thiển chớp chớp mắt, nhìn anh trai sợ sệt một chút, lại nhìn mẹ sợ hãi một chút, khuôn mặt nhỏ của cô bé sa sầm, phồng to má, vui vẻ chạy tới nhận con sâu kia. Sau đó dưới ánh mắt trừng trừng của mọi người cố sức đưa tay lên...
Đặt lên lá cây bên cạnh, còn sờ sờ nó.
"Sâu nhỏ đi mau, đừng sợ." Sau khi nhìn theo vua sâu bò xa, Thiển Thiển hất tóc, để lại bóng lưng kiêu ngạo như một vị vương giả cho mọi người.
A Vô sợ muốn té đái gần như suy kiệt dựa lên cây khô. Cậu nghĩ: Thì ra đứa nhỏ nhất mới là đứa ẩn giấu sâu nhất.
Hết chương 76.