Xuyên Thành Vợ Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 72

Edit: Mị Mê Mều

Đi chơi bên ngoài một ngày, khi trở về đã là chín giờ. Vì ngày mai phải dậy sớm nên Giang Đường vội vàng đẩy mấy đứa nhỏ rửa mặt đi ngủ, bọn nhỏ đều mệt mỏi nên cũng không có sức lực đùa giỡn nữa, ngoan ngoãn trở về phòng mình.

Phòng khách thanh tịnh trong nháy mắt, Giang Đường xoa gáy đau nhức, ngước mắt nhìn Lâm Tùy Châu.

Anh không định rời đi.

Đuôi lông mày của Giang Đường nhướng lên: "Trễ nữa là đường sẽ khó đi."

Vừa dứt lời, đột nhiên tiếng sấm sét vang vọng ngoài cửa sổ, mưa lớn chừng hạt đậu rào rào trút xuống thành phố này.

Trên mặt Lâm Tùy Châu là ý cười khó nén: "E là không đi được rồi."

Giang Đường: "..."

"Quên đi." Giang Đường thoải mái, lấy một chai rượu đỏ từ trong ngăn kéo: "Uống không?"

Anh kéo cà vạt xuống, rũ mắt nhìn cổ tay áo, giọng nhàn nhạt: "Không sợ say rượu mất lý trí à?"

"Có say rượu mất lý trí gì đâu." Giang Đường cười nói: "Chỉ có mượn rượu động dục."

"..."

Hai chữ "động dục" kia vô cùng thông minh tài trí, khiến Lâm Tùy Châu im lặng một khoảng thời gian rất dài.

Giang Đường nằm tựa một bên sofa, chân dài bắt chéo, quyến rũ lẳиɠ ɭơ.

Lâm Tùy Châu đang nhìn cô, ánh mắt chăm chú.

Anh nhấp một ngụm nhỏ rượu vang đỏ chua, dạo bước ngồi vào bên cạnh cô.

Ngoài cửa sổ là mưa, là bóng đêm. Bên cửa là lửa trần, là hai bóng dáng lưu luyến.

Giang Đường rất ít khi có loại trải nghiệm này. Trước kia, khi còn là diễn viên, nhà của cô chỉ là nhà trọ nghỉ chân tạm thời, không tính là "nhà". Bây giờ ngôi nhà nho nhỏ, con trai con gái song toàn, ấm áp hiện ở khắp nơi.

Khóe mắt liếc cô qua Lâm Tùy Châu, hai người cứ như vậy không nói lời nào, cũng không cảm thấy lúng túng. Họ như một đôi vợ chồng già kết hôn mấy chục năm, lộ sự ngầm ăn ý trong vô hình.

Giang Đường bị ý nghĩ của mình dọa sợ hết hồn, cô cụp mắt vội vàng bỏ ý nghĩ hỗn loạn này đi.

"Muốn, muốn coi TV không?"

"Được."

Cô cầm điều khiển từ xa, tùy tiện chọn một đài.

Đây là kênh trả tiền, nó đang chiếu một bộ phim nước ngoài, hình ảnh là gác xép nhỏ hẹp, hai người phụ nữ xinh đẹp quấn quýt trong bóng tối, dụng vọng nổi lên bốn phía.

Mí mắt Giang Đường giật giật, vội vàng chuyển đài. Đây là một bộ phim Dân quốc, nữ chính vụиɠ ŧяộʍ với người đàn ông đầy cơ bắp ở cánh đồng cỏ lau. Cô đổi mấy kênh liên tiếp, không phải hôn môi kịch liệt thì chính là cảm xúc đang dâng trào.

Cuối cùng, Giang Đường lựa chọn kênh thiếu nhi [Đội gâu gâu lập đại công], phong cách vẽ hoạt hình rất hài hước.

"Biên tập bây giờ chỉ thích viết mấy thứ này, không có chút chiều sâu nào."

"..."

Lâm Tùy Châu bất giác nhớ tới bộ [Hoàng hậu của ta là thái giám], vì bước lêи đỉиɦ cao, nữ chính dưới ngòi bút của cô có thể nói là dùng đủ mọi thủ đoạn, nhảy khiêu gợi, hạ xuân dược, đủ loại thủ đoạn ùn ùn kéo tới, bây giờ lại nói người ta không có chiều sâu?

"Tắt đi." Lâm Tùy Châu lấy đồ điều khiển, sau khi tắt TV, phòng khách lại lần nữa khôi phục yên tĩnh.

Anh liếc xéo qua: "Đêm nay... em muốn cho anh ngủ ở đâu?"

Giang Đường rũ mắt: "Anh muốn ngủ ở đâu?"

Anh đáp: "Anh muốn ngủ trong lòng em."

Giang Đường kinh ngạc, ngước mắt nhìn anh.

Lâm Tùy Châu hơi mím môi, nhìn dáng vẻ ngơ ngác này của cô, anh không khỏi có chút đắc chí, nói: "Hạ Hoài Nhuận đưa anh mấy cuốn sách, anh học theo được vài câu, em thích không?"

"..."

"......"

"Anh quan hệ tốt với anh ấy như vậy hồi nào thế?"

"Anh không quen anh ta."

Loại người ngoài mặt hiền hậu đó, trong xương đều làm từ nước đen, hễ là người thông minh một chút cũng sẽ không quen thân với Hạ Hoài Nhuận.

"Này, em muốn không?"

Giang Đường cau mày: "Muốn gì?"

Ý cười anh sâu xa, kéo tay Giang Đường đặt lên bụng mình, dưới lòng bàn tay là một khối cơ bụng săn chắc. Anh nhìn cô, ôm bàn tay của cô từ từ trượt xuống.

Cách.

Thắt lưng được mở ra.

Dây kéo trượt xuống.

Lông mi Giang Đường run lên, tầm mắt bất giác di động theo bàn tay to lớn của anh.

Tiếp đó, Giang Đường nắm chặt thứ cực nóng.

Một tay anh cướp lấy ly rượu vang trong tay Giang Đường, trực tiếp đè cô lên ghế sofa mềm mại.

Lâm Tùy Châu xâm lược đôi môi của cô, hơi thở nóng bỏng lại gấp gáp.

Anh muốn, mỗi thời mỗi khắc, mỗi ngày mỗi đêm, anh đều muốn.

Trước đây làm chuyện này vì khuất phục bởi du͙© vọиɠ của cơ thể, bây giờ... là vì khuất phục bởi du͙© vọиɠ ở đáy lòng.

Anh nhớ cô, vì thế muốn cô.

Lâm Tùy Châu đang làm bậy với Giang Đường thì đột nhiên, phía sau truyền đến tiếng mở cửa, Giang Đường cảm nhận rõ cơ bắp trên người anh căng thẳng. Rất nhanh, anh luống cuống tay chân đứng dậy, kéo áo sơ mi che vị trí nhạy cảm.

Giang Đường chưa từng thấy anh với dáng vẻ chật vật, hoảng loạn như vậy, liền mím môi bật cười.

Lỗ tai Lâm Tùy Châu ửng đỏ, vẻ mặt lúng túng.

Chỉ thấy Thiển Thiển mơ mơ màng màng đi ra khỏi phòng, mơ mơ màng màng tiến vào nhà về sinh, lại lơ mơ xả nước, tiếp tục lơ mơ lắc lư trở về phòng.

Thần kinh của Lâm Tùy Châu căng thẳng trong suốt quá trình, mãi đến khi con gái nhỏ rời đi anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Giang Đường cũng không nhịn được nữa, cười ra tiếng.

Anh trừng cô một cái: "Chúng ta trở về phòng đi."

Giang Đường sờ tóc người đàn ông một cách trìu mến, cô kinh ngạc phát hiện tóc Lâm Tùy Châu vô cùng mềm mại, không có sự to cứng của người đàn ông chút nào, sạch sẽ thoải mái, cảm giác còn tốt hơn Thiển Thiển một ít.

"Không làm được."

"... Tại sao?"

"Kỳ kinh nguyệt." Cô nói: "Khoảng ngày mai sẽ hết."

"Em gạt anh." Anh cau mày, rõ ràng không tin.

Ánh mắt Giang Đường sáng rực, chủ động vén quần áo lên: "Nếu anh không tin thì sờ đi, nhưng mà hơi buồn nôn."

Não Lâm Tùy Châu bổ sung hình ảnh kia, liền phát tởm một trận.

Anh bình tĩnh mặc quần, tựa như giận hờn ngã lên ghế sofa, tùy tiện kéo chăn qua, mí mắt buông xuống, dáng vẻ khó chịu như đứa trẻ hờn dỗi.

Giang Đường mím môi, chậm rãi xốc chăn lên, từ phía dưới ngọ nguậy chui lên trên, tiếp theo cô dừng lại, đôi môi hôn lên tuyến nhân ngư gợi cảm của anh...

Lâm Tùy Châu kêu rên, hơi thở dần dần nặng thêm...

Anh cảm thấy... mình sắp chết ở chỗ của Giang Đường.

*Truyện được đăng trên s1apihd.com của kittenctump*

Năm giờ sáng.

Sao Thủy chưa lặn, tiếng gõ cửa vang lên, bên trong chậm chạp không ai trả lời.

Cameraman điều khiển máy quay hỏi PD đi theo: "Chắc là nơi này chứ?"

(1) Follow PD: đạo diễn chịu trách nhiệm giải thích kịch bản của các nghệ sĩ và khách mời, xác định các cảnh quay và chỉ đạo màn trình diễn

Đạo diễn liếc nhìn thẻ thông tin trên tay, có chút không xác định: "Chắc là vậy..."

"Thời gian cũng thông báo rồi..."

Rắc.

Cửa mở.

Mấy người họ vui vẻ, ngẩng đầu nhìn lại, trong nháy mắt, vẻ mặt của bọn họ cứng đờ.

Người đàn ông đứng trước mặt bọ họ để trần thân trên và hai chân, quần rộng thùng thình, eo thon chân dài, lười biếng gợi cảm nhưng khí thế không yếu chút nào.

Mái tóc anh rối loạn, trên gương mặt anh tuấn còn mang theo sự buồn ngủ mơ màng.

Lâm...

Lâm...

Lâm Tùy Châu!!!!

Mấy người họ kinh ngạc, cũng không dám thở mạnh một hơi.

Hoa Thiên là phía đầu tư lớn nhất của Thiên Tinh, nói cách khác chính là bố của bọn họ, bây giờ... vậy mà lại tình cờ gặp ở chỗ này.

VJ (2) nuốt nước bọt ừng ực, bèn vội vàng cúi đầu khom lưng: "Xin lỗi xin lỗi, chúng tôi tìm sai địa chỉ."

(2) 跟随导演: là người nhắm mục tiêu cụ thể vào một nhân vật nhất định trong chương trình và chỉ chịu trách nhiệm quay một người nhất định trong toàn bộ quá trình. Người này còn được gọi là VJ trong Running Man của Hàn Quốc nên mị gọi là VJ luôn cho tiện nhé!!

Xong rồi kéo cameraman, quay đầu chuẩn bị tiến vào thang máy.

Lâm Tùy Châu ngáp một cái, giọng nói khàn khàn: "Không sai đâu, vào đi."

"Ơ?" VJ quay đầu lại, vẻ mặt ngơ ngác: "Nhưng mà... Người chúng tôi muốn tìm là cô Giang - Giang Đường."

Anh quay lưng đi về phía nhà bếp, giọng điệu nhàn nhạt: "Đó là vợ tôi."

"..."

"......"

"......?????"

Một đám người... trơ như phỗng.

Vợ, vợ á!!!?

"Anh, anh kết hôn rồi ạ?"

Vừa mới hỏi câu này xong, anh liền nhận được tầm mắt lạnh lùng của Lâm Tùy Châu.

VJ vội vàng câm miệng, dẫn một đám người vào cửa.

Nhà này là nhà dân cư rất bình thường, trang trí cũng bình thường, trông hoàn toàn không giống như nơi ở của một tổng giám đốc lớn, kết hợp với thân phận của Lâm Tùy Châu, đoàn người liên tưởng đến một mặt vô cùng không tốt.

Trong lúc suy nghĩ miên man, bên tại lại vang lên tiếng nói của anh: "Cắt hình ảnh của tôi đi, hiểu không?"

"Hiểu ạ hiểu ạ, tôi nhất định sẽ cắt bỏ."

Anh mở tủ lạnh lấy mấy quả trứng, thành thục đập vào trong nồi, nói tiếp: "Phía đạo diễn An tôi đã nói trước rồi, một cô gái như Giang Đường dẫn theo mấy đứa nhỏ có nhiều bất tiện, nên phiền các anh chăm sóc cô ấy nhiều hơn."

VJ cúi người khom lưng: "Nhất định, nhất định."

"Ăn sáng chưa?"

Ăn, ăn sáng.

Lúc này, bọn họ mới chú ý tới Lâm Tùy Châu đang nấu cơm, thủ pháp thành thục, nhìn một cái đã biết không phải làm lần đầu.

"Ăn rồi ạ."

"À."

Bầu không khí đột nhiên im lặng.

Nhìn Lâm Tùy Châu lạnh lùng không giảm, da đầu người ở đây đều hơi tê dại. Bọn họ đều là công nhân quèn của công ty, chỉ gặp Lâm Tùy Châu ở xa xa mấy lần, tiếp xúc gần gũi như hôm nay vần là lần đầu tiên. Chủ yếu là do khí thế của anh quá mức ác liệt, cảm thấy chỉ cần nói sai, thì sẽ bị anh răng rắc tại chỗ.

Đang quỷ dị, một thân ảnh nho nhỏ đi ra từ bên trong.

*Truyện được đăng trên s1apihd.com của kittenctump*

Cô bé mặc áo ngủ hình gấu trúc, tròn tròn mũm mĩm, bé con mơ màng không lớn lắm, trông đáng yêu linh động, đặc biệt là đôi mắt, đẹp đến mức khó miêu tả được.

Tiếp đó, một đám người được thưởng thức kịch Tứ Xuyên trở mặt.

"Bố ơi."

Cô gái nhỏ trực tiếp kề khuôn mặt tròn của mình lên đùi anh.

"Đánh thức con à?" Ngón tay Lâm Tùy Châu nhẹ nhàng sờ đỉnh đầu của cô bé, bên môi treo nụ cười, giọng nói dịu dàng, hình thành hai thái cực với anh của người sống chớ tiến vào lúc trước.

"Vâng." Thiển Thiển ôm đùi Lâm Tùy Châu không buông tay, cô bé nhanh chóng chú ý tới mấy người xa lạ dư ra trong nhà, mắt to hiếu kỳ đánh giá bọn họ.

Mấy ông chú lớn trừ cười một cách cứng ngắc với con bé ra, tất cả đều đang nghi ngờ nhân sinh.

Giám đốc Lâm... thế quái nào sinh ra cô con gái đáng yêu như thế? Nhận con nuôi hả???

"Con đi gọi mẹ thức dậy được không?"

Thiển Thiển cắn đầu ngón tay: "Vậy bố phải cho con một cái hôn nhẹ..."

"Không được nha." Anh vừa dịu dàng vừa quyết đoán: "Bố chỉ có thể hôn mẹ thôi."

"Vậy, vậy bố hôn con, con giúp bố chuyển giao cho mẹ, có được không?"

Cô bé kéo quần Lâm Tùy Châu liên tiếp làm nũng.

Lâm Tùy Châu không còn cách nào, khom lưng chụt một cái lên khuôn mặt nhỏ của cô bé, mắt cô bé cong cong, đắc ý chạy đến phòng ngủ của Giang Đường.

Con gái đi rồi, Lâm Tùy Châu lập tức khôi phục lạnh lùng, biến hóa nhanh đến mức khiến mọi người tặc lưỡi.

"Con gái của giám đốc Lâm mấy tuổi rồi ạ?"

"Ba tuổi, vẫn là một đứa bé."

VJ gãi gãi đầu, không nhịn được lại hỏi: "Vậy con trai nhỏ của anh thì sao?"

"Năm tuổi."

VJ: "Vậy cũng còn là một đứa bé."

Lâm Tùy Châu tiếp tục lạnh lùng: "Bốn bỏ lên năm là trưởng thành rồi, nên để nó đi rèn luyện thêm."

"..."

".........."

Không được phân biệt đối xử đâu giám đốc Lâm!!! Trọng nữ khinh nam sẽ bị lôi ra mắng đó!!!

Trong lúc nói chuyện với nhau, Thiển Thiển kéo Giang Đường ngủ đến mơ hồ từ trong phòng ra ngoài.

Chờ khi Giang Đường với vẻ mặt buồn ngủ lười biếng mà vẻ quyến rũ không giảm, cuối cùng bọn họ cũng hiểu cô gái nhỏ giống ai rồi.

Hết chương 72.

*Chú thích thêm: Tuyến nhân như là hai đường chéo xuống bụng dưới tạo thành hình chữ V, lúc đầu không định chú thích vì cái hình hơi....hmmm, mà có bạn hỏi nên mị edit thêm, cái đường cong cong ngay thắc lưng á, còn nếu muốn biết rõ hơn thì gg nha, nó chỉ rõ hơn :v