Edit: Mều
[Bát gia V: Một bạn fans gửi bài, nàng tiên cá vốn là cá. [video]]
Video cậu tung ra chỉ vỏn vẹn 1 phút 50 giây, tuy máy ảnh rung lắc rất mạnh nhưng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của người phụ nữ chút nào.
Làn nước dập dờn, ánh sáng lay động, cô nổi bật trên một mảnh xanh thẳm, da trắng mê người, trong mắt như có một vùng trời đầy sao.
[Hôm nay Cẩm Chanh đổi mới: Đây là tiên nữ nơi nào tới, mặt mộc hả? Giá trị nhan sắc này muốn lên trời à?]
[Cẩm Chanh Tiểu tiên nữ: Mẹ ơi con biết yêu rồi!!]
[Bạn đoán kẹo thủy tinh nào: Nàng... nàng tiên cá?????]
[Tôi chỉ là một khối bánh quy nhỏ: Hôm đó tôi cũng nhìn thấy ở thế giới đáy biển!!!!! Lúc đó một cô gái như tôi suýt nữa cong luôn.]
[Đừng nói dối tôi: Đừng đi thế giới đáy biển phía trước, khi đó suýt chút nữa tôi bỏ bạn trai để đi tỏ tình rồi [Che mặt]]
[Hoàng A Mã: Trong vòng ba phút, ta muốn toàn bộ thông tin của cô gái này.]
[Hoàng tử: A mã, người tìm vợ của nhi thần làm gì?]
"......"
Bát gia là một weibo V (1) trên mạng, sở hữu hàng triệu fans, dựa vào các mối quan hệ và nguồn thông tin lớn mạnh, cậu muốn cho ai nổi thì cho người đó nổi, muốn cho ai chìm thì người đó chìm. Weibo này phát ra không bao lâu, một đề tài tên là [Cô tiên cá] lập tức lên NO.3 hot search, được Giang Đường nhìn thấy là chuyện trong phút chốc.
Làm một cư dân mạng khá giải trí(2), đương nhiên Giang Đường mê lướt weibo. Bây giờ nhìn trang chủ ngập tràn video ngắn về người thật của mình diễn trước ống kính, cô im lặng.
(1)Weibo V: là người dùng weibo đã được chứng nhận thân phận, giống như dấu tích xanh trên Facebook bên mình.
(2) Chỗ này nguyên văn là sa điêu võng hữu (沙雕网友): thường dùng để chỉ những cư dân mạng có nhiều chuyện thú vị, đa số là hài hước và ngu ngốc, mang đến niềm vui cho mọi người, giúp họ giảm đi áp lực trong cuộc sống
Weibo V dường như đã thương lượng kỹ càng, đua nhau tăng độ hot cho cô tiên cá, mà mỗi bài weibo đều có lượng bình luận và chuyển tiếp không tầm thường. Giống như bài viết của Bát gia, đã có năm, sáu mươi ngàn lượt bình luận và chuyển tiếp.
Có lẽ cô nổi tiếng rồi.
Vẫn nhờ vào khuôn mặt đẹp.
Giang Đường ai oán thở dài, là một người phái thực lực, điều cô không thích nhất chính là người khác soi mói, bình phẩm mặt cô. Tuy dung mạo của cô quả thật rất đẹp, vóc dáng lại cao, nước da lại trắng, ngực to mông vểnh, nhưng... cô hy vọng người khác có thể nhìn thấy nội tâm sâu sắc của cô.
Thế là...
Giang Đường bắt đầu chuyển tiếp weibo kia.
[One Punch Man: Đẹp quá đi!! Trên thế giới này sao có thể có người xinh đẹp như vậy chứ~!!!!! // Bát gia V:.......]
Tài khoản này của cô có không ít fan, mặc dù đa số đều là fan chết, nhưng thấy cô chia sẻ bài viết mới thì vẫn có vài người xuất hiện.
[Cẩm Chanh bảo bối: Heyyy, bạn nhỏ vậy mà lại phát weibo à.]
[Trên mặt trăng: 2333, bạn nhỏ muốn solo với cô ấy thử không?]
[Không muốn gõ chữ: Không không không, vẫn là cô xinh đẹp nhất!]
"......"
Giang Đường vui vẻ lướt bình luận, đúng lúc này, góc dưới bên phải wechat nhảy ra một cửa sổ pop-up (3).
(3) Cửa sổ pop-up: là một thông báo hiện ra che mất một phần màn hình điện thoại.
[Công ty điện ảnh Kỳ Tích - Julia đã gửi lời mời kết bạn.]
Sau phút chốc sững sờ, cô nhanh chóng đồng ý.
[Công ty điện ảnh Kỳ Tích - Julia: Chào chị, tôi là người phụ trách kịch bản của công ty điện ảnh Kỳ Tích, kịch bản của chị đã thông qua xét duyệt của công ty chúng tôi, tôi muốn trao đổi hợp đồng công việc một chút.]
Cách gửi bản thảo của Giang Đường đều là tìm đại, cô ngàn lần không ngờ rằng sẽ lạc đến chỗ của Hạ Hoài Nhuận.
[Đường Ăn Trẻ Em: Xin chào.]
[Công ty điện ảnh Kỳ Tích - Julia: Xin hỏi kịch bản là do một mình chị sáng tác sao?]
[Đường Ăn Trẻ Em: Đúng vậy ạ.]
[Công ty điện ảnh Kỳ Tích - Julia: Đây là hợp đồng, mời chị xem qua.]
Giang Đường nhận văn kiện, mở ra nhanh chóng lật xem.
Công ty mua bản quyền truyền hình năm năm, mỗi tập bảy mươi ngàn đồng, bộ phim của cô tổng cộng 12 tập, nhẩm nhẩm cũng có hơn tám trăm mấy ngàn, đối với một biên kịch mới như cô mà nói, giá cả như vậy đã vô cùng ưu đãi rồi.
[Đường Ăn Trẻ Em: Không có vấn đề gì, nhưng bởi vì nguyên nhân cá nên có lẽ tôi không theo tổ được.]
[Công ty điện ảnh Kỳ Tích - Julia: Không sao ạ, sau khi xác định xong, công ty sẽ phân công các biên kịch khác tham gia chế tác kịch bản.]
[Đường Ăn Trẻ Em: Vâng ạ.]
[Công ty điện ảnh Kỳ Tích - Julia: Nếu không có vấn đề gì thì tôi sẽ lập hợp đồng chính thức.]
[Đường ăn trẻ em: Được.]
Tốc độ của đối phương cực kỳ nhanh, Giang Đường đóng dấu hợp đồng, ký tên, phô tô một bản chứng minh thư và chuyển phát nhanh cho Julia.
Ngày hôm sau, Julia lại liên lạc với Giang Đường.
[Công ty điện ảnh Kỳ Tích - Julia: Đã nhận được hợp đồng, ngày mai phần của chị sẽ đến.]
[Đường ăn trẻ em: Làm phiền rồi.]
[Công ty điện ảnh Kỳ Tích - Julia: Có điều chị gái, chị thế mà là nàng tiên cá kia à. [ cười khóc][ cười khóc ]]
Đương nhiên, Julia cũng quan tâm sự kiện trên mạng, cô gái đóng giả người cá gần đây gây xôn xao, ầm ĩ. Cả công ty họ đều biết nhân vật này, thậm chí phía bên tìm kiếm minh tinh đã bắt đầu tìm tung tích của cô tiên cá, chuẩn bị ký hợp đồng trở thành nghệ sĩ với cô. Nhưng hoàn toàn không ngờ rằng, bây giờ nghệ sĩ chưa ký kết, ngược lại trở thành biên kịch của công ty bọn họ trước.
[Công ty điện ảnh Kỳ Tích - Julia: Chị yên tâm đi, tôi sẽ không nói việc này ra, có điều gần đây có rất nhiều công ty muốn ký kết với chị, không biết chị có hứng thú con đường ngôi sao không? Khuôn mặt giống chị, cực hot chỉ chuyện trong phút chốc.]
Giang Đường từng có dự định theo nghề cũ, nhưng sau khi suy nghĩ lại thì từ bỏ, cô cũng không thể vì debut mà không lo cho ba đứa nhỏ.
[Đường Ăn Trẻ Em: Không đâu ạ.]
[Công ty điện ảnh Kỳ Tích - Julia: Vậy cũng tốt, đợi sau này có vấn đề gì tôi lại tìm chị.]
Cuối cùng Giang Đường giải quyết hợp đồng xong thì thở phào môt hơi, cô cảm thấy cả người đều nhẹ nhõm không ít. Sau đó chậm rãi xoay người, Giang Đường cầm lấy bóp tiền ra ngoài mua thức ăn, chuẩn bị đêm nay cải thiện bữa ăn cho ba đứa nhỏ.
*Truyện được đăng trên s1apihd.com của kittenctump*
Hoàng hôn lặn về tây.
Tòa nhà làm việc của công ty giải trí Hoa Thiên đã trống rỗng.
Bên trong phòng làm việc to lớn, một chiếc đèn nhỏ tựa như ngọn lửa trần thắp sáng bóng đêm.
Cúi đầu làm việc trong thời gian dài khiến gáy Lâm Tùy Châu vô cùng đau nhức, anh nhắm mắt bấm nhẹ huyệt thái dương, giọng nói hơi khàn: "Phùng Bình, rót cho tôi ly cà phê."
Không có động tĩnh.
"Phùng Bình!"
Vẫn không trả lời.
Phùng Bình là trợ lý sinh hoạt cá nhân của Lâm Tùy Châu, thường làm những chuyện vặt như bưng trà rót nước, giặt quần áo, lau giày. Mặc dù chỉ là công việc vụn vặt nhưng cứ hai, ba ngày là cậu ta xảy ra sơ sót. Hôm nay còn quá đáng hơn, hô lớn lên mà cậu ta vẫn không đếm xỉa tới.
Cả buổi, bên ngoài cửa vẫn không có tiếng động, rốt cuộc Lâm Tùy Châu không còn kiên nhẫn, đứng dậy đi ra ngoài.
Anh đi tới bàn làm việc trước cửa, trông thấy cậu thanh niên cúi đầu chơi điện thoại, anh nhíu mày, cong ngón tay lên gõ vang mặt bàn: "Gọi cậu đấy."
Giọng nam lành lạnh từ đỉnh đầu truyền đến dọa Phùng Bình sợ run lên, điện thoại lập tức rơi xuống bàn, cậu ta ngẩng đầu lên, vẻ mặt sợ hãi: "Giám đốc Lâm..."
Vẻ mặt Lâm Tùy Châu trầm xuống, nét mặt khiến Phùng Bình không dám thở mạnh xíu nào.
Bàn tay dài duỗi tới, cầm lấy điện thoại trên bàn.
Cậu ta đang lướt weibo, giao diện đang dừng trên cửa sổ chuyển tiếp.
[Phùng Bình Bình Bình: Tôi đơn phương tuyên bố, em gái này là vợ tôi.]
"Giám đốc Lâm, vừa nãy tôi... không chú ý."
Lâm Tùy Châu không lên tiếng, ánh mắt bình tĩnh dị thường.
Trong con ngươi anh phản chiếu một khung cảnh xanh biếc, mỹ lệ đến mức giống như ảo mộng.
"Đây là gì?"
Anh lại ném điện thoại tới.
Ánh mắt của người đàn ông khiến da đầu cậu ta tê dại, rụt cổ khúm núm: "Một chị gái rất hot hai ngày nay... người đại diện công ty chúng ta luôn tìm tung tích của cô ấy..."
Cậu ta cắn môi, lông mày thỉnh thoảng nâng lên chứng tỏ nội tâm thấp thỏm, bất an.
Lâm Tùy Châu thu mắt lại, chỉ để cho cậu ta một bóng lưng và câu lạnh băng: "Ngày mai đến phòng tài vụ kết toán tiền lương, sau này cậu không cần tới nữa."
Lạch cạch.
Cửa phòng làm việc đóng chặt.
Lâm Tùy Châu trở lại chỗ ngồi, sau khi xử lý tiếp hai văn kiện, anh cũng không ngồi yên nữa, dùng máy tính đăng nhập vào weibo đã tắm trăm năm chưa từng vào.
Sau khi xem sơ bình luận và tag trên góc trái, Lâm Tùy Châu tìm kiếm keyword, lập tức xuất hiện vài bài viết liên quan.
[Người qua đường A: Quỳ gối cầu xin nàng tiên cá debut, thực sự quá đẹp!!]
Hừ, đàn ông nhìn mặt nông cạn.
[Người qua đường B: Đây là vợ tôi, là vợ tôi, là vợ tôiii!!]
Hứ! Ai là vợ mày!
Lâm Tùy Châu khẽ cắn răng, tiếp tục lướt xuống.
[Người qua đường C: Chuyện đó... chị gái nhỏ kia thoạt nhìn giống sinh viên, có ai tìm được chỗ ở không?]
Há, rõ ràng cô ấy đã là phụ nữ trung niên hoa tàn ít bướm.
[Người qua đường D: Lỡ người ta đã kết hôn thì sao?]
Đúng đấy, cô ấy đã kết hôn rồi.
Nhưng mà...
Ly hôn rồi.
Mặt Lâm Tùy Châu không cảm xúc đóng máy tính lại, hơi nhồi máu cơ tim.
Thời gian bây giờ là chính giờ, người phụ nữ kia hẳn là chưa ngủ.
Sau khi xoắn xuýt mười mấy phút một mình, anh ho nhẹ bấm điện thoại. Rất lâu sau, đầu dây bên kia mới truyền đến một giọng nói non nớt: "Xin chào, mẹ không ở đây."
Đây là giọng của Lương Thâm.
"Đưa điện thoại cho mẹ."
Lương Thâm nắm chặt điện thoại, chững chạc đàng hoàng: "Mẹ không có ở đây, ông là ai vậy?"
"..."
"......"
"Tao là bố mày!"
"Ồ."
Sau một âm tiết ngắn gọn lạnh nhạt, điện thoại bị cắt đứt. Lâm Tùy Châu bối rối hai giây, gọi lại lần nữa thì nhận được thông báo đã tắt máy.
"Fuck!"
Đến cả thằng quỷ nhỏ này cũng dám cưỡi lên đầu anh ư?
"Lương Thâm, có người gọi điện cho mẹ sao?"
Cô bọc áo tắm bước ra khỏi phòng tắm, vừa lau máy tóc ướt đẫm vừa nói chuyện với Lương Thâm.
Lông mi Lương Thâm run rẩy, lắc đầu nhỏ giống như trống lắc: "Điện thoại quấy rối thôi."
"Bây giờ phải ngủ rồi, con mau trở về phòng mình đi."
"Vâng ạ." Lương Thâm đặt điện thoại lên bàn, chạy hùng hục về phòng mình.
Lương Thâm làm xong chuyện xấu thở hắt một hơi.
Từ sau khi xem mẹ làm nàng tiên cá, Lương Thâm càng tin chắc rằng mẹ là công chúa, mà bố là con rồng ác độc khủng bố. Làm một hoàng tử anh tuấn khiến công chúa thức tỉnh, đương nhiên cậu phải thực hiện trách nhiệm, bảo vệ công chúa thật tốt, không cho con rồng ác độc tiếp cận mẹ. Tuy rồng bố độc ác, hung dữ, nhưng không sao, dù sao bố ở xa không đánh được cậu.
Tuy nhiên Lương Thâm đơn thuần nào biết có một từ gọi là "tính sổ sau".
*Truyện được đăng trên s1apihd.com của kittenctump*
Buổi chiều ngày thứ hai, Lâm Tùy Châu đã đánh tới.
Giang Đường đang tập yoga trên thảm yoga trong phòng khách.
Cơ thể cô mềm mại, cổ thon dài trắng nõn như cô thiên nga, ánh mặt trời vụn vặt, trải tầng ánh sáng vàng nhạt trên mặt cô.
Cảnh này khiến Lâm Tùy Châu đang bước vào không khỏi si mê.
Sau khi phản ứng lại, anh cắn răng tự nhủ một câu "Hồ ly tinh".
Anh cố ý ném mạnh chìa khóa lên bàn, đúng như dự đoán, âm thanh lanh lảnh này phát ra hấp dẫn sự chú ý của Giang Đường.
"Sao anh lại tới đây?"
Giang Đường hơi bất ngờ.
"Sắp tới là ngày quốc tế thiếu nhi, tôi muốn thương lượng với em xem dẫn bọn nhỏ đến chỗ nào chơi."
Cô tắt TV, cầm lấy ly nước ấm ngửa đầu uống thỏa thích.
Từng giọt nước lướt xuống theo khóe miệng cô, ánh mắt của anh dõi theo giọt nước kia, cuối cùng chậm rãi dừng lại trên khe rãnh hơi lộ ra trước ngực cô.
Tầm mắt của người đàn ông quá mức nóng bỏng, khiến Giang Đường không chú ý cũng rất khó. Sau khi lau vệt nước trên miệng, cô cúi đầu nhìn theo tầm mắt anh, yên lặng một lúc.
"Xin anh khống chế bản thân một chút, đừng dùng ánh mắt chà đạp tôi."
Lâm Tùy Châu: "......"
"Anh tới làm gì?"
"Làm em."
"......"
".............."
Vẻ mặt Giang Đường lập tức nghiêm túc lại: "Giám đốc Lâm, xin anh đừng quên hình tượng tổng giám đốc của mình."
Anh hừ một tiếng, cởϊ áσ khoác ném lên ghế sofa.
"Em dẫn bọn nhỏ đến thủy cung trước rồi sao?"
"Đúng vậy, sao thế?"
Ánh mắt Lâm Tùy Châu liếc xéo: "Nàng tiên cá à?"
"..."
Hóa ra anh đến đây để "Dấy binh hỏi tội."
"Bọn nhỏ muốn xem nên tôi bèn đóng vai, có vấn đề à?"
"Sao em không gọi tôi?"
Lâm Tùy Châu khá oán giận.
Người của toàn thế giới đều xem vợ anh đóng vai nàng tiên cá trước anh, chỉ có anh vô cùng đáng thương là người biết cuối cùng.
Không nói ra được là cảm giác gì, chính là không mấy vui vẻ.
Giang Đường gãi đầu, hết sức phiền não: "Vậy... lần sau đến thủy cung sẽ dẫn anh theo."
Khóe môi Lâm Tùy Châu cong lên, đuôi lông mày nhuộm đầy ý cười.
Cô nói tiếp: "Chỉ là không biết có váy người cá cho đàn ông mặc không?"
Vèo một cái.
Sắc mặt Lâm Tùy Châu cứng đờ.
"Này, rốt cuộc anh tới đây làm gì? Không có chuyện gì thì đi đi, để người ta thấy một người phụ nữ chưa lập gia đình ở chung phòng với một người đàn ông thì không tốt lắm."
Có thể xảy ra chuyện gì khi giữa ban ngày ban mặt, cả hai đều ly hôn, nhiều đôi mắt nhìn vào như vậy chứ?
Lâm Tùy Châu uất ức, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lúc trước, khi "đè" tôi em không nói như vậy."
Giang Đường: "Lúc đó bọn nhỏ đều có mặt, anh là bố, tôi là mẹ. Bây giờ bọn nhỏ không ở đây, tôi là người mẹ độc thân chính chắn, xin anh đừng đứng sai lập trường."
"..."
"......"
Nhanh mồm nhanh miệng, anh nào nói lại được.
Lâm Tùy Châu im lặng, ánh mắt trừng cô Giang chằm chằm. Mấy ngày ngắn ngủi không gặp, vóc dáng của cô dường như lại đẹp hơn, vòng eo càng nhỏ, lại mềm, đôi chân dài để trần để lộ trước mắt anh.
Trước đây, anh chỉ thấy nhan sắc của vợ mình xinh đẹp, nhưng so với nữ minh tinh hạng A trong giới còn kém một chút. Nhưng bây giờ... anh cảm thấy vợ cũ rất hấp dẫn, giống như mật đào chín mọng trên cây, chờ người đến hái.
Lâm Tùy Châu cảm thấy linh hồn của mình vừa bị cô câu đi, ngọn lửa nóng ở đáy lòng bừng lên, giọng khàn khàn nói: "Tôi cảm thấy mấy món đồ chơi nhỏ của em không tốt bằng món tôi đem đến."
"..."
Con ngươi sâu thẩm của anh nhìn Giang Đường, ngón tay thon dài chậm rãi kéo khóa quần, ý cười đầy sâu xa: "Có muốn tới thử một chút không?"
Giang Đường... nháy mắt đã hiểu.
Bầu không khí mập mờ, hormone ngọt ngào lưu chuyển trong không khí. Thấy hai người trai đơn gái chiếc, củi khô bốc lửa, khi đang gom góp sức mạnh chờ thời cơ hành động, chuông điện thoại đột ngột vang lên đánh tan sự im lặng.
Đột nhiên Giang Đường tỉnh táo lại, không để ý đến Lâm Tùy Châu đen mặt, khom lưng cầm điện thoại lên, bấm nhận cuộc gọi: "Alo, xin chào."
"Chào chị, tôi là giáo viên chủ nhiệm của Lâm Sơ Nhất, chị có tiện đến trường một lúc không?" Đối phương nói: "Chúng tôi pháp hiện Lâm Sơ Nhất quay cóp trong bài kiểm tra nhỏ ngày hôm nay."
Cúp điện thoại, cô nhìn màn hình di động chậm chạp chưa khôi phục bình tĩnh.
"Làm sao vậy?"
"Giám đốc Lâm, anh chơi với món đồ chơi nhỏ của anh một mình đi, tôi phải đến trường học trước một chuyến."
Cô không quan tâm được nhiều như vậy, trở về phòng thay quần áo khác thì vội vã rời đi, bỏ lại một mình Lâm Tùy Châu ngây ngốc ở ghế sofa.
Cứ vậy... đi rồi????
Lâm Tùy Châu cúi đầu nhìn "thằng em trai", mạnh mẽ kéo khóa quần lại, nhìn cánh cửa phòng đóng chặt tràn đầy oán hận.
*Truyện được đăng trên s1apihd.com của kittenctump*
Từ chung cư Hạnh Phúc đến trường học Hạnh Phúc chỉ mất mười mấy phút. Đợi Giang Đường đến trước cổng trường cũng chính là thời gian vào học. Cô đến thẳng văn phòng, nhìn thấy con trai Sơ Nhất và Âu Dương mím môi, xỉu xìu đứng trước bàn làm việc.
"Chào cô giáo, tôi là phụ huynh của Lâm Sơ Nhất." Cô thở hổn hển vài hơi, bước lên: "Sơ Nhất sao thế ạ?"
"Chị tự xem đi."
Cô giáo đưa hai miếng giấy nhỏ đến tay Giang Đường.
Tờ giấy nhăn nhúm, trên đó viết vài nét chữ nó nớt.
[Cậu biết bùng trong bùng nổ đánh vần thế nào không?]
[Cậu đã đánh vần ra rồi mà...]
[Giúp tôi bài kiểm tra toán, nếu không thì cậu sẽ chết chắc]
[Trẻ con đừng nói chữ "chết" này, không tốt đâu.]
[Bớt nói nhảm, nhớ truyền tờ giấy cho tôi, Anh văn cũng vậy, tôi học không thuộc 24 chữ cái.]
[... Là 26 chữ cái chứ????]
"..."
Xem xong mấy tờ này, Giang Đường không kìm được, bật cười hí hí.
Cô giáo khẽ nhướng mày: "Phụ huynh Sơ Nhất, chị hãy nghiêm túc một chút."
"Xin lỗi." Cô họ nhẹ kiềm chế ý cười, lần nữa đặt tờ giấy lên bàn.
"Bọn nhỏ truyền tờ giấy trong giờ kiểm tra toán, còn không chỉ một lần."
"Chuyện này không liên quan đến Lâm Sơ Nhất!" Âu Dương ưỡn ngực: "Cô phạt con được rồi, Lâm Sơ Nhất bị ép buộc, cậu ấy không quay cóp."
"Con yên tâm, cô sẽ giải thích rõ tình huống của con cho bà ngoại con."
Hai chữ "bà ngoại" khiến sắc mặt Âu Dương lập tức thay đổi.
Cậu cắn môi, đôi tay buông thõng kéo chặt lấy ống tay áo, giọng điệu có chút vô lực: "Cô ơi, cô đừng tìm bà ngoại con được không..."
Âu Dương tựa như sắp khóc òa lên, sắc mặt sa sút.
Mi mắt Sơ Nhất giật giật, bất giác nhìn về phía Âu Dương.
Thần sắc cậu khẽ cứng lại, bỗng nhiên nói: "Khi bạn Âu Dương truyền tờ giấy nhỏ cho con, con đã không mách cô giáo ngay lập tức, trái lại chủ động giúp đỡ, nếu như có lỗi, trách nhiệm chính vẫn ở con, con sẽ viết kiểm điểm, hy vọng cô niệm tình lần đầu bọn con vi phạm, tha thứ cho bọn con."
Thái độ nhận sai của Sơ Nhất tốt đẹp, ngược lại làm cho cô giáo không biết nói gì.
Bản thân mỗi lớp đều có mấy đứa nhỏ nghịch ngợm phá phách, chỉ là thế nào cũng không ngờ là lần này, Sơ Nhất thông minh nhất lớp của bọn họ lại bị bắt.
"Được rồi, hai đứa các con đi ra ngoài đứng trước đi."
Hai cậu cúi đầu, không lên tiếng rời đi.
Cô giáo nhìn về phía Giang Đường, có chút áy náy: "Âu Dương lớp chúng tôi là đứa trẻ nổi loạn, trong nhà chỉ có bà ngoại, không ai quản không ai dạy. Lần này tôi cũng có lỗi, không nên để Sơ Nhất ngồi chung một chỗ với cậu ấy. Say này tôi sẽ đổi chỗ cho bọn nhỏ lại một lần nữa. Vẫn mong sau khi về nhà, chị có thể phối hợp với công việc của chúng tôi, giải thích rõ cho Lâm Sơ Nhất, cậu bé là một đứa trẻ tốt, tôi không hy vọng cậu học cái xấu."
Giang Đường rũ mắt nở nụ cười, đáp: "Tôi cũng không cho rằng Sơ Nhất học cái xấu, đương nhiên, trở về tôi sẽ thảo luận kỹ lại với Sơ Nhất. Có điều không cần thay đổi chỗ ngồi đâu."
"Cái gì?"
"Thành tích học tập và hoàn cảnh gia đình của mỗi người không quyết định được phẩm chất của người đó, đúng là bạn Âu Dương có hơi bướng bỉnh, nhưng tôi cảm thấy cậu ấy rất hiền lành và chân thành. Có thể làm bạn cùng bàn với cậu ấy là vinh hạnh của Sơ Nhất, vì thế hy vọng cô giáo đừng tách bọn nhỏ ra."
Sau khi nói lời này xong, tiếng chuông tan học vang lên.
Đầu ngón tay khảnh mảnh của cô gấp đôi tờ giấy: "Tôi có thể mang cái này về nhà không?"
Cô giáo ngơ ngác gật đầu: "Đương nhiên là được."
Sau khi gấp gọn tờ giấy, Giang Đường rời khỏi văn phòng.
Hai đứa nhỏ tựa lưng vào vách tường, một người thẳng tắp, một người xiêu xiêu vẹo vẹo, không làm gì cả.
Giang Đường tiến lên nhéo lỗ tai Sơ Nhất, giọng nói chứa đầy ý cười: "Đi thu dọn đồ đạt, chúng ta phải về nhà."
"... Vâng."
"Âu Dương cũng đi cùng đi."
Cô đi xuống lầu trước, lẳng lặng chờ đợi.
Đa số các bạn nhỏ trong lớp đều đã thu dọn đồ đạc rời đi. Hai đứa nhỏ trở lại chỗ ngồi, chậm rãi thu dọn dụng cụ học tập.
Âu Dương dè dặt liếc Sơ Nhất một cái, hỏi: "Mẹ cậu sẽ đánh cậu ư?"
Sơ Nhất lắc lắc đầu.
"Trước đây cậu quay cóp, chị có đánh cậu không?"
"Tôi không quay cóp."
"..."
"Đề bài rất đơn giản, viết đại đã được một trăm điểm."
Quá thông minh cũng là một loại phiền não, cậu xem một lần là đã nhớ kỹ những vấn đề kia rồi.
Quay cóp bị gọi vào văn phòng như lần này, vẫn là lần đầu tiên gặp phải từ khi sinh ra đến nay. Mới mẻ, còn có chút hoảng sợ, bởi vì cậu sợ người nhà sẽ thất vọng về cậu, đặc biệt là bố.
Nếu như bố biết, hẳn là sẽ nổi trận lôi đình.
Trái tim Sơ Nhất gần như chìm xuống tận cùng, đeo cặp sách cúi đầu ra cửa.
"Đi thôi." Giang Đường dắt bàn tay nhỏ mềm mại của Sơ Nhất.
Đi chưa được hai bước, Âu Dương rầm rầm rì rì chạy đến bên cạnh Giang Đường, ngửa đầu nhìn cô nói:" Chị ơi, chị đừng đánh Lâm Sơ Nhất được không?"
Sắc mặt cậu ấy rất nghiêm túc, như đang thương lượng cơ mật quốc gia quan trọng gì vậy.
Giang Đường bị gương mặt nghiêm túc này chọc cười: "Tại sao chị đánh Lâm Sơ Nhất?
"Sơ Nhất luôn là người học giỏi nhất lớp chúng em, lần này là cậu ấy lầm đường... lầm đường vào cái gì ấy nhỉ?"
Sơ Nhất: "Lầm đường lạc lối."
"Đúng đúng đúng, lầm đường lạc lối." Âu Dương
gãi gãi đầu, lắp bắp nói: "Thường nói người không phải... không phải..."
Sơ Nhất thở dài: "Người không phải Thánh hiền, ai mà không có sai lầm."
"Đúng, chính là ý này!"
"..."
"Chị tha thứ cho Sơ Nhất đi."
Giang Đường không nhịn được nữa, bật ra tiếng cười khe khẽ.
Cả buổi mới nhịn cười, cô đưa tay sờ mái tóc húi cua nhỏ của Âu Dương, dịu dàng nói: "Có muốn ăn tối ở chỗ chị không? Bọn chị chuẩn bị ăn thịt nướng."
"Ớ?"
"Lương Thiển cũng sẽ ở đó."
Nghe thấy Lương Thiển, trái tim cậu nhóc nhảy thình thịch, ngoan ngoãn đi theo bên cạnh bọn họ.
Âu Dương mượn di động của Sơ Nhất gọi điện thoại cho bà ngoại ở nhà, sau khi gửi tin nhắn cậu mới đến nhà bọn họ.
Lương Thâm và Lương Thiển cũng đã trở về, đang dính chặt lấy Lâm Tùy Châu.
Nhìn thấy Lâm Tùy Châu còn ngồi trên ghế sofa, Giang Đường hơi bất ngờ: "Anh vẫn chưa đi à?"
Sắc mặt anh sa sầm, liếc đứa nhỏ đưa ra bên cạnh Giang Đường.
Đứa nhỏ gầy gò ốm yếu như khỉ, đồng phục học sinh rộng lớn, cặp sách cũ nát, vừa nhìn đã biết gia đình khó khăn, nhưng lại có một đôi mắt vừa to vừa sáng.
Từ trước đến giờ, Lâm Tùy Châu không biết cách thu lại khí thế, ánh mắt sắc bén nhất thời hù dọa Âu Dương, cậu bé không chịu nổi lần nữa co rúm lại.
"Nghe nói con quay cóp à?"
Anh nhìn Sơ Nhất, hốc mắt sâu thẳm khiến bàn chân cậu phát lạnh. Chốc lát, cậu khẽ gật đầu.
"Còn bị bắt được?"
"... Vâng."
Môi mỏng người đàn ông khẽ mở: "Mất mặt."
Lông mi Sơ Nhất run lên, đầu nhỏ lập tức cúi xuống.
Cậu đã chuẩn bị kỹ càng đối mặt với sự trách mắng của bố, nhưng nào ngờ, đỉnh đầu truyền đến một câu nhẹ nhàng: "Trước khi quay cóp không biết suy nghĩ làm sao để tránh tầm mắt của cô giáo sao?"
"....."
"...Dạ?"
Sơ Nhất trố mắt, đã hoàn toàn bối rối.
Lâm Tùy Châu nhướng mày, nói: "Xem bố lúc đi học, trước khi quay cóp đều sẽ giữ đường lui, ví dụ như làm sao mới không bị giáo viên phát hiện."
Giang Đường hứng thú, không nhịn được hỏi: "Vậy sao đó thì sao?"
Lâm Tùy Châu: "Bị phát hiện."
Giang Đường lườm một cái: "Vậy anh nói vớ vẩn gì."
Cô cúi người tiếp nhận cặp sách của Sơ Nhất, nhẹ giọng nói: "Truyền tờ giấy nhỏ không phải chuyện mất mặt gì, con không cần có cảm giác tội lỗi. Ngược lại, khi lên lớp có thể ngủ lén, viết thư tình cho bé gái yêu mến, cõng nồi cho anh em tốt, đây mới là cuộc sống vườn trường tốt đẹp. Mẹ luôn cả thấy con tuổi còn nhỏ lại già dặn như thế, không đáng yêu chút nào. Bây giờ yên tâm rồi."
Nói xong, cô dịu dàng nhìn về phía Âu Dương: "Nếu như có thể, sau này em lại dẫn Sơ Nhất bọn chị trốn đi chơi sau giờ học nhé!"
"..."
"...???"
Người nhà này, có phải có vấn đề gì không?
Âu Dương nhỏ tuổi vẫn là một đứa trẻ, lần đầu sinh ra cảm giác nghi ngờ về nhân sinh.
Hết chương 56