Edit: Mều
Tiếng mưa rơi tí tách ngoài phòng, đầu Giang Đường cọ cọ lên chiếc gối mềm mại, chậm rãi mở mắt.
Chỗ bên cạnh đã trống không, cô cầm lấy đồng hồ báo thức, kim đồng hồ điểm đúng bảy giờ.
Giang Đường ngáp một cái, mặc quần áo ra khỏi phòng ngủ.
Nhà bếp truyền đến tiếng động, cô bước đến thì thấy Lâm Tùy Châu mặc tạp dề, một tay đang đánh trứng.
Cô sững sờ: "Anh còn chưa đi à?"
"Thứ bảy."
"..."
Đúng rồi, quên mất hôm nay được nghỉ.
Giang Đường gãi đầu: "Để tôi làm cho."
"Không cần." Anh liếc xéo một cái, hững hờ nói: "Em đi nghỉ ngơi đi."
"..."
Hai chữ "nghỉ ngơi" vô cùng khéo léo.
Trong lúc cô chuẩn bị rời khỏi nhà bếp thì phía sau truyền đến tiếng bước chân lạch bạch. Chốc lát sau, Lương Thâm chạy đến với mái tóc đen rối bời: "Mẹ, sao con ở trong phòng của mình vậy?!"
Đối diện với ánh mắt gây rối của Lương Thâm, cô vô thức nhớ đến cả đêm mãnh liệt tối hôm qua, vành tai đỏ lên, không kiềm được mà nhìn về phía Lâm Tùy Châu.
Lâm Tùy Châu không đỏ mặt, không thở gấp, chẳng hoảng loạn hay hổ thẹn chút nào, giọng điệu vững vàng, trầm thấp: "Con mộng du."
"... Dạ?"
"Con cứ ầm ĩ nói giường của mình, bố chỉ có thể đổi lại với con."
Mặt Lương Thâm đầy dấu chấm hỏi, luôn cảm thấy quỷ quái: "Bố, con là con nít, bố không được gạt con!"
"Bố đã lừa con chưa?"
"..."
Hình như... chưa từng lừa.
Lương Thâm cúi đầu, đã tin.
Bất giác thở dài, hiếm khi dỗ mẹ ngủ, kết quả lại mộng du.
Suy sụp chỉ kéo dài trong vài giây ngắn ngủi, cậu nhanh chóng phấn chấn, ngửa đầu tặng Giang Đường một nụ cười sáng lạn: "Không sao, sau này mỗi ngày con đều dỗ mẹ ngủ, dù sao hôm nay bố cũng đi rồi."
Sau khi bỏ câu này lại, cậu hùng hục chạy vào toilet.
Lâm Tùy Châu: ?????
"Từ khi nào mà nó thân thiết với em như vậy?"
Giang Đường lúng túng ngước mắt, đáp: "Ngày hôm qua, đột nhiên lại như vậy."
Lâm Tùy Châu im lặng.
Một lát lại hỏi: "Em đã làm gì?"
Giang Đường nhún vai, tỏ vẻ mình cũng chẳng hiểu.
Trẻ con vốn là sinh vật khó lường, hôm nay vui vẻ với cô, sáng mai vui vẻ với anh, nói không chừng chờ buổi chiều sẽ trở về bản chất, tiếp tục gọi cô là mẹ ma quỷ.
*Truyện được đăng trên s1apihd.com của kittenctump*
Lương Thâm rửa mặt thì xong nhanh chóng chạy đến, nói: "Bố, hôm nay con không về nhà với bố."
"Hả?"
"Con muốn ở cùng mẹ."
"..."
"Con... con cũng muốn ở cùng mẹ." Thiển Thiển nghe thấy cuộc nói chuyện thì dụi mắt đi ra, con bé nho nhã ngáp một cái: "Nếu chúng con đều đi hết, một mình mẹ rất đáng thương."
"......"
Sao đứa nào đứa nấy cũng thân thiết với mẹ thế?
Lâm Tùy Châu không khỏi hỏi: "Thiển Thiển không muốn ở cùng bố sao?"
Sau khi Thiển Thiển nhìn anh chăm chú thật lâu: "Bố đã lớn như vậy rồi, không thể học cách tự chăm sóc bản thân sao?"
"........."
"Thật là làm cho người ta không bớt lo! Sau này con sẽ không tìm người đàn ông như vậy để kết hôn, quá kém cỏi!" Cô gái nhỏ bĩu môi, lẩm bẩm và chậm rãi bước đi.
Lâm Tùy Châu: ?????
Con gái từng nói bố là người đàn ông tốt nhất trên thế giới, còn nói sau khi lớn lên muốn tìm một người như bố để kết hôn. Bây giờ, chớp mắt đã biến thành quá kém cỏi?
Ánh mắt của anh chếch đi: "Con bé làm sao vậy?"
Giang Đường chất phác, nghiêm mặt lắc đầu: "Tôi thực sự không biết."
Cô cũng cảm thấy thật kỳ lạ, từ khi trải qua cái chết thì toàn bộ thế giới đều không bình thường.
"Giám đốc Lâm, anh nghĩ thoáng chút đi." Sau khi an ủi một câu qua loa, Giang Đường xoay người đi tìm Sơ Nhất.
Hôm qua, gần như cả ngày Sơ Nhất đều không xuất hiện, cô có chút lo lắng mơ hồ.
Chờ khi đến phòng Sơ Nhất, cậu thiếu niên đã thu dọn giường xong, dọn dẹp căn phòng bị Lương Thâm làm cho lộn xộn, tiếp đó chuẩn bị ra ngoài.
"Mẹ khỏe hơn chút nào không ạ?" Sơ Nhất cũng không biết chuyện xảy ra ngày hôm qua, chỉ là ký ức sót lại trong mình đã cho cậu biết Giang Đường gặp một chút tổn thương.
"Không sao rồi. Con ngủ ngon không?"
"Dạ." Sơ Nhất gật đầu, "Hôm qua A Vô có chọc giận mẹ không?"
"Không có, con đừng nghĩ nhiều."
Sơ Nhất gật đầu, suy tư chốc lát, nói: "Mẹ, nếu A Vô làm sai, mẹ cứ... đánh anh ấy một trận!"
Năm chữ "đánh anh ấy một trận" vô cùng mạnh mẽ.
Sơ Nhất biết rất rõ tính cách của A Vô, cũng biết rõ lời giáo dục đơn thuần không có bất kì hiệu quả nào với cậu ta. Nếu cậu ta làm ra hành vi tổn thương người khác trong lúc bản thân mình không biết thì đúng là nên trừng phạt, cho dù những trừng phạt kia sẽ làm Sơ Nhất đau đớn. Nhưng cũng không sao, suy cho cùng, làm con người, sự lương thiện là bản năng.
Khi ăn sáng xong, sau cơn mưa trời lại sáng.
Bởi vì Sơ Nhất phải tiếp nhận trị liệu nên cậu theo Lâm Tùy Châu trở về nhà họ Lâm. Bây giờ trong nhà chỉ còn lại Thiển Thiển và Lương Thâm.
Hai đứa nhỏ đều ngồi không yên, nghĩ rằng hôm nay cũng không bận gì nên Giang Đường chuẩn bị dẫn bọn nhỏ ra ngoài đi dạo.
Nhớ đến hình ảnh Thiển Thiển say mê xem Nàng tiên cá lần trước, cô quyết định dẫn bọn nhỏ đến thủy cung lớn nhất thành phố A.
Vì thứ bảy nên quầy vé ở thủy cung xếp hàng rất dài.
Cô sợ Thiển Thiển bị lạc thế là khom lưng ôm lấy con bé, một tay nắm chặt Lương Thâm.
Mua vé xong, người bán vé đưa cho cô một tờ rơi sự kiện mà không ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy trên đó viết: [Tham gia hoạt động bảo vệ lợi ích chung của biển, có cơ hội nhận được chữ ký của Lịch Trường Phong và một phần quà bí ẩn.]
Phía dưới là nội dung chi tiết .
Đại khái là để du khách hóa trang thành nàng tiên cá đi vào bể cá thủy cung, tương tác với các sinh vật ở đáy biển, những người tham gia đều sẽ nhận được giải thưởng tham dự từ thủy cung. Phần thưởng hạng nhất là ảnh ký tên của Lịch Trường Phong, miễn phí phiếu giảm giá ba năm và khen tặng 5 vạn tệ, có thể nói là vô cùng ưu đãi.
Thiển Thiển chỉ vào tấm ảnh nửa người trên của nhân vật trong phiếu sự kiện, mềm mại êm ái nói: "Là tổng tài ba đậu."
Giang Đường lật phiếu lại, người ở trên áp phích quảng cáo thật giống Tiểu Lý Tử lúc còn trẻ. Cô từng thấy quảng cáo trên tường ở cửa hàng một lần, lờ mờ nhớ tới hình như cậu ta từng diễn bộ "Cô bé lọ lem của tổng tài bá đạo" khi đang hot. Trong đó, tổng giám đốc đóng vai chính khổ đến mức tận cùng.
Thiển Thiển che mặt: "Mẹ, con muốn con cá heo nhỏ này."
Bàn tay nhỏ nhắn của cô bé chỉ chỉ, say mê nhìn gấu bông cá heo ở phía trên, đó chính là giải thưởng tham gia lần này.
Giang Đường mím môi: "Cái này phải tham gia sự kiện mới có được."
"Vậy mẹ tham gia được không?" Có thể nhận ra con bé rất muốn, đôi mắt long lanh nước tràn đầy chờ mong, giọng điệu non nớt hoàn toàn khiến người khác không thể từ chối.
"Nhưng nếu mẹ tham gia, sẽ không ai chăm sóc các con."
Con bé nhíu đôi mày nhỏ, nhảy xuống khỏi vòng tay Giang Đường, sau đó dắt Lương Thâm đến trước mặt nhân viên phục vụ của thủy cung.
Thiển Thiển ngẩng đầu, dáng dấp ngoan ngoãn: "Chị ơi, mẹ em muốn đi tham gia sự kiện, chị có thể trông tụi em một lát được không ạ?"
Ớ?
Bé cưng đột nhiên chui ra lập tức dọa nhân viên, vừa cúi đầu đã chạm phải khuôn mặt nhỏ nhắn quá mức xinh đẹp kia, rồi lại nhìn bé trai bên cạnh con bé, cũng cực kỳ đẹp đẽ.
Mọi người là sinh vật cảm quan, đặc biệt là phái nữ, căn bản không từ chối được cô bé đáng yêu như thế: "Được nha, có điều mẹ các em có đồng ý không?"
Thiển Thiển quay đầu nhìn về phía Giang Đường: "Mẹ ơi, chị đồng ý rồi."
Giang Đường: ". . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . ."
"Chị, chị yên tâm, bọn em sẽ không quấy rầy công việc của chị đâu." Khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé nghiêm túc: "Chủ yếu là muốn cho mẹ yên tâm, phụ nữ có con ấy mà, đúng là dễ nhọc lòng, ôi!"
Tiếng thở dài cuối cùng đó không chỉ chọc chị nhân viên nở nụ cười mà cũng khiến du khách tham quan bên cạnh vui vẻ.
Khóe mắt Giang Đường giần giật, thấp giọng dặn dò: "Sau này không được xem phim truyền hình lúc tám giờ!"
Gần đây quảng bá bộ phim Đạo đức nông thôn, câu nói này cô nhớ là xuất phát từ bạn thân của nữ chính. Cuối cùng Thiển Thiển nghe theo răm rắp, học đi đôi với hành.
Thiển Thiển thật lòng muốn có được gấu bông, Giang Đường bị nài nỉ đến hết cách, đành lấy mẫu phiếu đăng ký điền xong sau đó nộp đi.
Rất nhanh, nhân viên phụ trách sự kiện của thủy cung lần này đi đến trước mặt cô: "Chào cô, mời theo chúng tôi tới bên này."
Cô không yên lòng nhìn về phía hai đứa nhỏ: "Lát nữa các con có thể thấy mẹ trong hồ cá thủy cung rồi. Các con phải ngoan ngoãn, nghe lời chị, biết không?"
"Vâng!" Hai đứa gật đầu thật mạnh, nằm nhoài trên cửa kính trong suốt nhìn đủ loại cá nhàn nhã đong đưa đuôi.
Hết chương 54.